Chương 3

Tạ Dư ngẩn người, cô không dám lại gần vì sợ bị Chu Trình Lộ nhận ra. Cuối tuần trước ở Mê Man Bar ngoại trừ việc bị bắt chuyện gây mất hứng cô cũng không nhớ nhiều chi tiết về cuộc trải nghiệm của mình lắm. Cho tới bây giờ gặp Chu Trình Lộ, cô mới nhận ra đây chính là điều khiến cô ấn tượng nhất.

Nụ cười của Vu Mẫn Quyên duy trì không được bao lâu liền cứng lại, Tạ Dư chậm chạp chưa thấy mặt, buộc bà ta phải đi xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Khi nhìn thấy Tạ Dư ngơ ngác đứng đó, có vẻ muốn trốn tránh, Vu Mẫn Quyên vô cùng tức giận. So với Tạ Duy từ nhỏ đã hào phóng và hiểu chuyện, Tạ Dư thực sự quá ích kỷ. Trước kia còn có thể giải thích con gái thẹn thùng là điều rất bình thường, nhưng bây giờ đã học đến đại học, như thế nào vẫn ngại gặp người khác như vậy.

Xem ra sau khi sống ở Nghiễm Thành nhiều năm như vậy, năng lực của hai đứa nhỏ vẫn rất khác biệt. May mắn người có tiền đồ chính là Tạ Duy, Vu Mẫn Quyên cũng không còn đặt nhiều kỳ vọng vào cô con gái này nữa.

Nhưng hôm nay là lần đầu tiên Chu Trình Lộ đến nhà, trước đó bà ta đã nhắc nhở cô không được làm chuyện gì gây mất mặt, ai ngờ lần đầu gặp gỡ lại lúng túng như vậy.

Vu Mẫn Quyên trầm giọng: "Tiểu Dư, mau tới đây, anh của con và...... bác sĩ Chu đều đang đợi con đó."

Lúc này Tạ Dư mới chậm rãi đi đến. Ngôi nhà không lớn, cách bố trí ở mức trung bình, phòng khách dài khiến Tạ Dư có thời gian trì hoãn.

Chu Trình Lộ mỉm cười nhìn Vu Mẫn Quyên, nói: "Dì, cứ gọi cháu là Trình Lộ, gọi bác sĩ Chu quá xa lạ ạ."

Nghe Chu Trì Lộ chủ động kéo gần quan hệ, Vu Mẫn Quyên càng có thiện cảm với nàng. Cô gái này từ ngoại hình đến dáng người so với trong ảnh càng thêm năng động và xinh đẹp, ước chừng cao khoảng 1m68 hoàn toàn xứng đôi khi đứng chung một chỗ với Tạ Duy 1m8. Hơn nữa vừa rồi bà ta đã nhìn kĩ, đôi chân của Chu Trình Lộ khá dài, cân đối, cổ thon lưng thẳng, khiến nàng trông rất cao.

Tương lai mà sinh con gen khẳng định tốt, như vậy con cháu Tạ gia có thể càng ngày càng ưu tú. Nghe Tạ Duy nói trải nghiệm tình cảm của Chu Trình Lộ rất đơn giản, gần như là một tờ giấy trắng, nhưng Vu Mẫn Quyên lại hoàn toàn không tin vào điều này.

Bà sống ở một thành phố phồn hoa như Nghiễm Thành đã nhiều năm, loại người gì mà chưa gặp phải. Một cô gái như Chu Trình Lộ, đến hai mươi sáu tuổi vẫn là một tờ giấy trắng, điều này mới gọi là kì quá. Nhưng nghĩ đến những điều kiện khác của nàng đều rất tốt, quan hệ trong nhà sau này cũng có thể hỗ trợ Tạ Duy, Vu Mẫn Quyên liền cảm thấy những điều này cũng không phải vấn đề gì lớn.

Tạ Dư chậm chạp cuối cùng đi đến chỗ bọn họ, chỉ là từ đầu đến cuối vẫn luôn cúi đầu giống như là không muốn nhìn ai. Đừng nói là Tạ Thành Chiêm hay Vu Mẫn Quyên, đến cả Tạ Duy, người bình thường giúp cô nói chuyện vẫn không tránh được thầm nhíu mày.

"Tiểu Dư, nhanh tới chào hỏi, đây là Trình Lộ tỷ, bạn gái của anh con."

Tạ Dư cảm nhận được ánh mắt của mọi người đều tập chung trên người cô, cô không thể giả vời không ngẩng mặt lên được. Hôm nay cô buộc tóc đuôi ngựa, hơi khác so với ngày hôm đó khi đến Mê Man Bar với mái tóc xõa xuống, ít nhất hôm nay ở nhà cô không dám ăn mặc quá "xã hội", điều này khiến cô trông càng non nớt hơn đêm đó.

Quả nhiên khi cô ngẩng đầu lên, khóe môi đang cong của Chu Trình Lộ rõ ràng cứng một chút. Một lần nữa ánh mắt hai người giao nhau, không khí dừng như ngừng lại.

Tạ Dư cứng ngắc gọi: "Xin chào, Trình Lộ tỷ."

Chu Trình Lộ nhanh chóng điều chỉnh, không có biểu hiện gì khác thường, nàng vẫn giữ nguyên nụ cười tiêu chuẩn, khẽ gật đầu: "Xin chào, Tạ Dư."

Vu Mẫn Quyên ở bên cạnh nói: "Cháu cứ giống như chúng ta, gọi con bé là Tiểu Dư là được rồi."

Tạ Dư vẫn im lặng, Chu Trình Lộ nghiền ngẫm nhìn cô một chút.

Hôm nay Chu Trình Lộ đến nhà, chủ yếu là ý của Vu Mẫn Quyên. Nghe con trai nói đã có bạn gái mấy tháng rồi mà kết quả một bóng người cũng không thấy đâu, mà lại điều kiện còn tốt như vậy, làm sao mà yên tâm cho được?

Nói trắng ra, mỗi lần cùng Tạ Duy gọi điện thoại đều nhắc đến việc này, cuối cùng cũng mong chờ được ngày hôm nay. Dựa theo quy định ở quê bọn họ, sau khi Chu Trình Lộ đến nhà cùng Tạ Duy, quan hệ xem như đã ổn định, nếu là không có gì đặc biệt, cha mẹ cũng nên bắt đầu chuẩn bị chuyện kết hôn.

Nhưng Tạ Duy liên tục nhấn mạnh, không nên gây áp lực cho Chu Trình Lộ, chỉ coi đây là một cuộc gặp mặt đơn giản. Tạ Thành Chiêm và Vu Mẫn Quyên có vẻ hơi xấu hổ sau khi trò chuyện về các chủ đề hàng ngày. Trình độ học vấn của họ không cao, hầu hết các chủ đề trong vòng bạn bè của họ đều liên quan đến việc kinh doanh, thực sự tìm không ra chủ đề gì nhiều có thể cùng tiến sĩ y học như Chu Trình Lộ để trò chuyện .

Chuyện họ muốn nói nhất chính là chuyện kết hôn của hai người nhưng lại không được nói, Vu Mẫn Quyên đi chuẩn bị cơm trưa, trước khi vào bếp để Tạ Dư ở phòng khách, lớn tiếng cảnh cáo cô: "Con ở đây tiếp Thành Lộ tỷ cho tốt, có cái gì không hiểu tranh thủ mà hỏi đi."

Những lời này tựa hồ là cố ý nói để Chu Trình Lộ nghe.

Đôi khi Tạ Duy cũng cảm thấy một số hành vi của cha mẹ khiến cho người ta xấu hổ, mà lại bọn họ còn không tự biết, thậm chí hắn không còn thể nghĩ đến để kịp thời nhắc nhở bọn họ.

Tạ Dư ậm ừ hai tiếng, coi như đồng ý, nhưng cũng không có làm theo. Mấy người Vu Mẫn Quyên vừa vào nhà bếp, Tạ Dư cũng không thèm giả vờ nữa, thả lỏng eo, lập tức dựa lưng vào ghế sofa.

Tạ Duy thấy cha mẹ rời đi, lập tức ân cần, kéo lấy giỏ cái cây trên bàn: "Cậu muốn ăn cái gì, tôi gọt cho cậu."

Trên bàn có táo và cam cắt sẵn, nhưng Chu Trình Lộ cơ bản ăn không nhiều.

"Tôi không muốn ăn, cậu muốn ăn gì cứ ăn đi."

Tạ Duy ôn nhu nhìn nàng, dường như không nghe thấy lời nàng nói, vẫn như cũ cố chấp lục lọi trong giỏ, hầu như đều đem mọi loại trái cây chạm qua một lần.

"Trước khi ăn cơm ăn một chút cũng không sao Mẹ tôi còn phải bận rộn một chút, cơm trưa sẽ không xong nhanh như vậy."

Tạ Dư lạnh mặt nhìn hai người bọn họ, mặc dù đã sớm hạ quyết tâm muốn chia rẽ cặp đôi này, nhưng từ khi phát hiện chị dâu tương lai vậy mà cũng đi Mê Man Bar, suy nghĩ của cô liền thay đổi.

Trước hết vẫn nên im lặng quan sát, lỡ như kịch bản trong sách có một số tình tiết không có viết đầy đủ hay là cô bỏ lỡ cảnh nào thì sao? Nếu như Chu Trình Lộ thích phụ nữ, vậy việc nàng lãnh đạm với Tạ Duy sau khi cưới cũng không tính là bị vu khống?

Vừa rồi khi ánh mắt chạm nhau, hai người không nói gì, nhưng hiển nhiên đã nhận ra nhau. Tạ Dư thật bội phục sức chịu đựng của Chu Trình Lộ, cho tới hiện tại đều biểu hiện như lần đầu tiên gặp cô, hoàn toàn không có để cho ai nhận ra các cô đã từng gặp nhau trước đây.

Bầu không khí lần nữa chìm vào im lặng, Tạ Duy lấy trong giỏi ra một trái lựu, tiện tay mở TV: "Xem TV một chút nha, tôi nhớ hôm nay có trận bóng đá trực tiếp."

Tạ Dư hiếu kì xen vào: "Trình Lộ tỷ, chị cũng thích xem bóng đá à?"

Tạ Duy thích xem bóng đá, đương nhiên nàng đang nghĩ đến một cuộc thi nước ngoài nào đó đang diễn ra sôi nổi, việc con gái thích ngắm soái ca là chuyện bình thường.

Chu Trình Lộ lắc đầu: "Không quá am hiểu, vĩnh viễn cũng không biết việt vị là cái gì."

Tạ Dư cười: "Em cũng vậy."

Tạ Duy gọt nửa trái lựu đặt lên đĩa, nhất quyết đặt trước mặt Chu Trình Lộ, nhẹ giọng nói: "Trình Lộ, cậu ăn mấy quả đi, rất ngọt."

Chu Trình Lộ lo ngại mặt mũi, chỉ có thể ăn tượng trưng một chút, nhìn thấy Tạ Dư không có gì ăn, thế là đưa tới trước mặt cô: "Em cũng nếm thử."

Tạ Dư cảm nhận được hàn khí từ Tạ Duy tỏa ra, cố ý làm như không thấy, lễ phép nói cảm ơn nàng.

Âm thanh của trận đấu bóng đá trên TV trở thành chủ đề chính trong phòng khách, Tạ Duy thỉnh thoảng nói vài câu, Chu Trình Lộ cơ bản đều trả lời đơn giản và ngắn gọn. Tạ Dư vễnh lỗ tai lên nghiêm túc nghe lén, phát hiện hai người này không hề giống đang yêu đương chút nào, càng giống như đồng nghiệp trao đổi về tình trạng của bệnh nhân.

Chẳng lẽ là hiệp nghị yêu đương? Tạ Dư nhớ đến chị gái xinh đẹp ngồi bên cạnh Chu Trình Lộ vào đêm đó, mặc dù không có nhìn thấy mặt, nhưng dáng người, khí chất, xem ra cùng Chu Trình Lộ rất xứng.

Thậm chí, so với ngồi cùng anh trai mình, càng hài hòa hơn nhiều.

Tạ Dư càng nhìn càng cảm thấy Chu Trình Lộ có khả năng thích phụ nữ, mặc dù không mãnh liệt như bạn cùng phòng Trần Nhất Sư của cô, nhưng có thể cùng bà chủ Mê Man Bar Kim tỷ quen thuộc như vậy, khẳng định là khách quen.

Cô cũng nghe Trần Nhất Sư nói qua, xã hội kỳ thật không bao dung như trường học, nhiều người đồng tính nữ đã trở nên kín đáo hơn sau khi tốt nghiệp và không công khai danh tính như khi còn đi học.

Chu Trình Lộ thật ra cũng đang âm thầm quan sát Tạ Dư, chỉ là không quá rõ ràng.

Trước đó nàng từng nghe Tạ Duy nhắc đến hắn có một cô em gái không thể khiến trong nhà bớt lo được. Nhưng khi Tạ Duy nói về gia đình luôn tương đối phiến diện, nói rất nhiều nhưng chỉ cho người ta biết một góc, không bao giờ toàn cảnh.

Chu Trình Lộ cũng không có ý định hỏi thăm chuyện riêng tư của Tạ gia, Tạ Duy chủ động nói thì nàng nghe, nếu Tạ Duy không đề cập tới nàng cũng sẽ không hỏi nữa. Nhưng chuyện liên quan tới Tạ Dư, mỗi lần Tạ Duy nhắc đến đều lắc đầu tiên tục, nói cô càng lớn càng phản nghịch, thành tích cũng kém, người trong nhà chỉ có thể lo lắng.

Tuổi dậy thì phản nghịch là rất bình thường. Ngay cả Chu Trình Lộ, một người thanh lãnh và tự chủ như cô khi mười bảy tuổi cũng sẽ thỉnh thoảng cãi lại cha mẹ mình, dù không làm gì quá đáng, nhưng nàng vẫn luôn kiên trì theo ý kiến của mình.

Chỉ là nàng không nghĩ tới, Tạ Duy nói đến phản nghịch, hóa ra lại là vấn đề tính hướng.

Nàng tiếp xúc với cha mẹ Tạ chưa lâu nhưng sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi vừa rồi, Chu Trình Lộ đại khái có thể cảm nhận được tư tưởng của bọn họ tương đối bảo thủ và truyền thống, thậm chí còn có một chút thiếu khoa học. Nhưng điều này có liên quan đến tuổi tác và kiến thức nên cũng không thể đổ lỗi hoàn toàn cho họ được.

Có thể hình dung, "sự lựa chọn" của Tạ Dư hẳn như một tia sét bất ngờ và khó có thể chấp nhận được trong một gia đình truyền thống.

Chu Thành Lộ nhớ lại một trường hợp được vị tiền bối khoa tâm thần đề cập đến trong quá khứ, một cô gái trẻ đang trong độ tuổi trưởng thành không được cha mẹ thừa nhận, họ cho đó là bị bệnh tâm thần và đã nhờ các bác sĩ chữa trị cho con gái mình.

Nàng không khỏi nhìn Tạ Dư thêm vài lần, tưởng tượng đến tương lai cô có gặp phải bi kịch tương tự hay không, trong lòng có chút lo lắng.

Trận đấu bóng đá đang diễn ra sôi nổi, Tạ Duy xem rất thích thú, nhưng Chu Trình Lộ và Tạ Dư lại đang nghĩ về đối phương.

Vu Mẫn Quyên bày đồ ăn ra, bữa trưa cuối cùng cũng bắt đầu.

Theo như lời Tạ Duy trước đó từng nói qua, bữa trưa hôm nay tương đối nhẹ nhàng nhưng phong phú. Phần lớn đều được làm theo khẩu vị của Chu Trình Lộ. Trong đó cá lưỡi trâu được Tạ Thành Chiêm đi mua từ sáng sớm, rất tươi.

"Trình Lộ, đây là lần đầu tiên cháu tới đây, cũng không biết cháu thích ăn gì nên chúng ta chuẩn bị theo thói quen ở nhà. Cháu muốn ăn gì cứ nói với dì, lần sau dì sẽ sớm chuẩn bị"

Chu Trình Lộ cảm thấy bọn họ có hơi long trọng, không khỏi có chút dè dặt.

"Dì đừng khách sáo như vậy, dì làm như vậy cháu sẽ không dám đến nữa."

Vu Mẫn Quyên giả vờ không vui: "Không được, cháu phải đến thường xuyên. Khi đó dì sẽ không làm gì đặc biệt, cháu đến liền xem như là người một nhà, cùng nhau dùng bữa."

Chu Trình Lộ mím môi, không đáp lại câu nới này.

Tạ Dư gắp một con tôm gần đó, nghĩ thầm lần này diễn xuất cũng quá chân thật. Bình thường nếu Tạ Duy ở ký túc xá công tác không về mà có thể ăn một bàn hải sản thêm hai đĩa rau xanh cũng không tệ lắm.

Ăn xong, Vu Mẫn Quyên lôi kéo Chu Trình Lộ trở lại phòng khách tiếp tục trò chuyện, đồng thời sai Tạ Dư đi rửa bát.

Tạ Duy cũng không muốn giúp đỡ, chỉ ngồi bên cạnh Chu Trình Lộ, sau đó nhìn xem hộp đồ ăn vặt.

Chu Trình Lộ liếc nhìn bóng người cô đơn trong bếp, không đành lòng.

"Dì, cháu nên đi giúp Tiểu Dư. Hôm nay có rất nhiều đồ ăn, một mình em ấy sẽ phải rửa lâu lắm."

Nàng đi vào phòng bếp khiến Tạ Dư giật mình.

Hai tay đầy xà phòng của cô vẫn để trên bồn rửa, cô không hiểu mục đích của Chu Trình Lộ.

Chu Trình Lộ nhìn quanh không thấy bao tay, đành phải hỏi cô: "Bao tay rửa chén đâu?"

Tạ Dư bĩu môi: "Không có thứ này, dùng tay trần để rửa."

Chu Trình Lộ nhíu mày, hiển nhiên có chút ngượng ngùng.

Tạ Dư đoán được nàng đến đây để làm gì, bĩu môi ra hiệu về phía bồn rửa bên cạnh: "Chị có thể giúp em rửa sạch, cái này không cần đeo bao tay cũng làm được."

==============