Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đánh Thức Tỷ Tỷ Bị Lừa Gạt Tình Cảm

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mặc dù Chu Trình Lộ không thường làm việc nhà nhưng rửa chén bằng nước nàng vẫn có thể làm được, chỉ cần cẩn thận không để nước bắn vào quần áo là được.

Hôm nay đến nhà Tạ Duy bái phỏng, mặc dù Chu Trình Lộ không đến mức trưng diện, nhưng cũng rất quan tâm đến trang phục và cách trang điểm. Nàng chọn chiếc áo sơ mi lụa có hoa văn tối màu màu trắng kem, kiểu dáng cổ điển, tay áo chín phần tư trông càng trầm lắng hơn khi kết hợp với bộ vest nhỏ màu be.

Trang điểm không đậm nhưng son môi là dùng hàng tốt, kem nền được tỉ mỉ đánh đều, so với nàng bình thường đi ra ngoài làm việc tốn thời gian hơn rất nhiều.

Tạ Dư ngạc nhiên khi thấy nàng thật sự đứng cạnh mình và bắt đầu giúp đỡ, cô chủ động giúp nàng vặn nhỏ vòi nước tránh cho chút nữa nước bắn lên người.

"Cảm ơn." Chu Trình Lộ nhìn cô mỉm cười .

Đây là lúc Tạ Dư ở gần Chu Trình Lộ nhất, trước đó Tạ Dư đã ngửi được mùi nước hoa thoang thoảng trên người nàng. Hiện tại khi ở cạnh nhau, cô còn ngửi thấy mùi dầu gội rõ ràng hơn.

Tạ Dư cho rằng điều này là do lợi thế về chiều cao của cô. Cha mẹ Tạ không cao , nhưng con cái của họ đều có vóc dáng cân đối. Tạ duy cao một mét tám, Tạ Dư một mét bảy hai, đều là dáng người cao, chân dài.

Vu Mẫn Quyên không chỉ một lần nói qua, con trai cao lớn, anh tuấn muốn tìm đối tượng là một lợi thế nhưng một đứa con gái như Tạ Dư cao như vậy cũng không phải chuyện tốt . Dù sao đàn ông hầu hết đều thích phụ nữ như là chim non nép vào người, hoặc là cao hơn nửa cái, như vậy nghĩa là tương lai Tạ Dư phải tìm một người có điều kiện tương tự anh trai cô.

Đây thật là quá khó, điều kiện tốt giống như Tạ Duy như vậy có rất nhiều sự lựa chọn, chưa chắc đã để ý đến Tạ Dư.

Vu Mẫn Quyên đã quen với việc sai bảo nguyên chủ làm việc nhà vì vậy hôm nay bà ta tự nhiên sắp xếp như vậy cũng không cảm thấy có gì không thích hợp. Tạ Dư lúc đầu không muốn phản ứng, nhưng lại muốn nhân cơ hội để Chu Trình Lộ thấy rõ sự thật về cái gia đình này, đành phải vất vả một chút.

Không nghĩ tới Chu Trình Lộ lại chủ động giúp đỡ, chẳng lẽ nàng muốn ghi điểm trước mặt mẹ chồng tương lai?

Tạ Dư tiếp tục cúi đầu rửa chén, cô không cảm thấy khó chịu với nước rửa chén, cô chà mạnh vào những chỗ có dầu, trong bồn rửa đã sớm tràn đầy bong bóng.

Chu Trình Lộ chủ động phá vỡ sự im lặng: "Bình thường những việc này đều một mình em làm sao?"

Tạ Dư nghĩ thầm, cô cũng không ngốc, đương nhiên hiểu được nàng muốn hỏi gì. Đoán chừng nàng muốn biết sau khi kết hôn có phải làm việc nhà hay không?

Tốt lắm, bây giờ để em khoe khoang với chị một chút...... À không phải, là muốn giới thiệu với chị về Tạ gia một cách chính xác và rõ ràng nhất.

Cô không ngừng tay, tỏ ra cố gắng hơn nữa, thậm chí còn thở dài một chút: "Đúng vậy ạ, chỉ cần em ở nhà, về cơ bản em đều sẽ làm những việc này."

"Cuối tuần em mới về nhà à?"

"Dạ cuối tuần trở về, có khi việc nhà nhiều phải làm cho lẹ nếu không sẽ không kịp làm bài tập."

Chu Trình Lộ nhíu mày, dùng khăn lau sạch đĩa.

Tạ Dư liếc nhìn nàng vài lần thấy nàng có vẻ đang trầm tư, liền ra vẻ bất đắc dĩ nói: "Thật ra em cũng biết bình thường cha mẹ bận rộn công việc, anh trai lại thường xuyên phải trực ban ở tại ký túc xá, hiếm khi về nhà. Cho nên những việc này em nên làm là điều rất bình thường, mẹ em vẫn hay nói phụ nữ phải làm hết công việc nhà là chuyện đương nhiên."

Lần này, Chu Trình Lộ lông mày càng nhíu chặt hơn.

"Vậy em..... Cuối tuần về nhà, cũng đi quán bar chơi sao?"

Tạ Dư không ngờ Chu Trình Lộ lại đột nhiên chuyển sang chủ đề này, nhất thời sửng sốt.

"Cũng không phải tuần nào em cũng về nhà. Thật ra cuối tuần trước là bạn cùng phòng kéo em đến đó, nói là Mê Man Bar mới khai trương, muốn em đi mở rộng tầm nhìn tham gia náo nhiệt."

Chu Trình Lộ trầm ngâm nhìn Tạ Dư, nàng chỉ muốn tìm chủ đề về việc nhà để hỏi, câu sau mới là mấu chốt. Nàng không muốn Tạ Dư sau này gặp phải tình thế tiến thoái lưỡng nan không được cha mẹ thấu hiểu, nên nàng muốn xác nhận xem cô chạy theo xu hướng này là vì tò mò hay cô thực sự hiểu rõ bản thân mình.

Đây là lần thử nghiệm đầu tiên.

Tuy nhiên, xét theo câu trả lời của Tạ Dư, có vẻ cô không quen thuộc với Mê Man Bar lắm, nhưng cũng không thể biết được cô có phải đồng tính hay không.

"Kỳ thực, môi trường quán bar nhìn chung không thích hợp với học sinh, em có thể đề nghị các bạn cùng phòng đi quán mèo hoặc là đi thư viện, môi trường cũng rất tốt." (Editor: Mèo này phải cafe mèo không ta?)

Nhắc đến mèo, Tạ Dư cũng thích mèo, nhưng cô có chút dị ứng với lông mèo. Mỗi lần bạn cùng phòng đến những tiệm mèo để chơi với với các bé mèo, sẽ phát sóng trực tiếp cho cô hít hơi ảo đỡ ghiền. Thỉnh thoảng thấy ngứa người cô cũng sẽ đi theo vài lần, nhưng sẽ không đến quá gần và cũng không tiếp xúc các bé mèo quá lâu. Cho dù là hít ảo hay tiếp xúc thật đi chăng nữa, thì cũng vẫn thú vị hơn ở nhà làm việc nhà.

Tạ Dư gật đầu: "Em cũng thấy vậy."

Chu Trình Lộ thấy cô có chút dè dặt, có vẻ né tránh chủ đề này, có lẽ sợ gia đình biết sẽ gây ra phiền toái không cần thiết nên quyết định không nói thêm nữa.

Vu Mẫn Quyên có chút bất an từ khi Chu Trình Lộ chủ động vào bếp hỗ trợ, bà muốn thay thế Chu Trình Lộ nhưng lại do dự không biết có nên để Tạ Duy vào biểu hiện một chút hay không.

Tạ Thành Chiêm ngược lại nhàn nhã lướt điện thoại xem một đoạn video ngắn bị chọc cười đến cười không ngừng được đến nổi bị Vu Mẫn Quyên đẩy một cái.

"Chậc, bà đẩy tôi làm gì, cái việc nhỏ nhặt như rửa chén cứ để Trình Lộ làm. Trước đó không phải bà lo nó sẽ không làm việc nhà sao, sau khi kết hôn phải tốn tiền thuê giúp việc, hiện tại có dịp để quan sát rồi đó."

"Ông thì biết cái gì? Người ta lần đầu tiên đến nhà, dù sao cũng là khách. Điều kiện nhà nó tốt như vậy, lỡ nó trở về nói với gia đình chúng ta bắt nó rửa một đống chén thì làm sao, thông gia tương lai sẽ nhìn chúng ta như thế nào hả?"

Vu Mẫn Quyên xấu hổ liếc nhìn con trai mình: "A Duy, con vất vả một chút, đi giúp Trình Lộ đi, tranh thủ biểu hiện cho tốt."

Tạ Duy thật ra đã muốn đi giúp đỡ từ lâu nhưng lại sợ cha mẹ nói hắn một đại nam nhân quá mức phục tùng, cho nên chậm chạp không động.

Hiện tại mẹ hắn lên tiếng, hắn đứng dậy đi vào phòng bếp không chút do dự.

Tạ Thành Chiêm trừng mắt, có chút bất mãn: "Bây giờ đã như vậy, về sau kết hôn Tạ Duy làm gì có địa vị trong gia đình nữa?"

"Kết hôn rồi sẽ khác, đến lúc đó đàn ông lo việc nước, phụ nữ lo việc nhà."

Bà liếc nhìn cảnh tượng trong bếp, Tạ Duy thay Chu Trình Lộ. Hiện tại biến thành anh em Tạ gia đang làm việt, Chu Trình Lộ vừa lau tay vừa xem náo nhiệt.

Vu Mẫu Quyên có chút đau lòng con trai: "Hai tay Tạ Duy của chúng ta phải cầm dao làm phẫu thuật chứ."

Tạ Thành Chiêm hừ hừ hai tiếng, cũng không thèm nói chuyện.

Là bà để Tạ Duy đi hỗ trợ, hiện tại cũng là bà đau lòng. Tâm tư của phụ nữ thật sự là quá phức tạp, mấy thập niên hắn vẫn không thể nào hiểu hết được.

Chờ bọn họ từ phòng bếp đi ra, Vu Mẫn Quyên mỉm cười kéo Chu Trình Lộ tới, muốn cùng nàng tiếp tục trò chuyện. Mặc dù không được nhắc đến việc kết hôn, nhưng những vấn đề liên quan đến kế hoạch tương lai có thể nói được đúng không?

Tạ Dư ngồi trên chiếc ghế sofa đơn bên cạnh, cúi đầu nghịch điện thoại di động, sẵn tiện nghe xem họ nói chuyện gì.

"Trình Lộ, dì nghe Tạ Duy nói thành tích của cháu đặc biệt tốt, lúc tốt nghiệp giảng viên đánh giá cháu rất cao, sau này cháu muốn theo khoa nào?"

"Dạ dì, cháu muốn đến khoa tâm thần."

"À, loại phẫu thuật thần kinh đúng không?"

Vu Mẫn Quyên không biết cụ thể các bộ phận được phân chia như thế nào, nhưng vì nàng là bác sĩ khoa ngoại như vậy chắc chắn tốt nhất là có thể sử dụng dao mổ. Nghe nói bác sĩ mổ chính có thể kiếm được rất nhiều tiền, càng nhiều kinh nghiệm lại càng trở nên nổi tiếng, không cần lo sẽ mất việc sau khi sinh con.

Chu Trình Lộ có chút xấu hổ, nhưng vẫn là nghiêm túc giải thích: "Không phải, là giúp đỡ một số bệnh nhân tâm thần ạ."

Lúc này, cha mẹ Tạ dù là người ngoài ngành cũng hiểu rõ ràng: Đó chỉ là để chữa bệnh tâm thần.

Đây không công việc gì tốt, ngay cả Tạ Duy đứng bên cạnh cũng không khỏi nhếch miệng.

Về vấn đề này, hắn và Chu Trình Lộ có điểm bất đồng, dù cố gắng khuyên can như thế nào cũng không có hiệu quả.

Chu Trình Lộ đã quen với việc người khác bối rối khi nghe về kế hoạch nghề nghiệp của mình, nhưng nàng không cảm thấy xấu hổ hay run rẩy vì điều đó mà thay vào đó nàng sẽ chủ động phổ biến kiến

thức trong lĩnh vực này cho họ.

"Hiện nay, số lượng bệnh nhân mắc bệnh tâm thần trong nước đang tăng lên nhanh chóng, nhưng lại thiếu bác sĩ trong lĩnh vực này một cách trầm trọng. Tỷ lệ người học y chọn ngành tâm thần học hàng năm là rất thấp." Nàng ngừng một lát rồi thở dài: "Hàng năm có 200 sinh viên y khoa được tuyển dụng, chỉ có ba bác sĩ tâm thần. Nói cách khác, trong số một trăm bác sĩ mới chỉ có một nửa bác sĩ tâm thần, nhưng số bệnh nhân chờ điều trị đang tăng lên một cách chóng mặt."

Vu Mẫn Quyên gượng cười: "Những gì cháu nói dì đều hiểu, dì thường nghe A Duy nói thầy thuốc nhân tâm, làm bác sĩ nên quan tâm bệnh nhân nhiều hơn, cho nên thằng bé một tháng không về nhà, dì cũng không trách."

Chu Trình Lộ rất cao hứng khi các trưởng bối có thể hiểu được tính chất đặc biệt trong công việc của bọn họ, làm bác sĩ thật sự thân bất do kỉ, đòi hỏi bạn phải hy sinh một số lợi ích cá nhân của mình.

"Nhưng cháu cũng không thể hoàn toàn bỏ qua chuyện của chính mình, dù sao cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Giống như sau này có gia đình, cháu không thể chỉ nghĩ đến bệnh viện mà quên mất nhà mình, phải không?"

Chu Trình Lộ cho rằng điều này khó có thể xảy ra: "Cháu nghĩ đây có thể là sự hiểu lầm của mọi người đối với các bác sĩ. Thực ra cũng không đến nỗi quá nghiêm trọng. Cha mẹ cháu đã làm việc trong hệ thống y tế nhiều năm, mặc dù khi còn nhỏ so với những bạn cùng lớp cháu ít gặp họ hơn nhưng họ đã cho cháu không hề thiếu tình yêu thương và sự dạy bảo trong cuộc sống."

Theo quan điểm của Chu Trình Lộ, định nghĩa về mái ấm không chỉ bao gồm sự đồng hành về mặt thời gian mà còn bao gồm sự hướng dẫn về mặt tinh thần và việc hình thành các giá trị trong cuộc sống. Gia đình nàng đã đưa nàng đến với thế giới y học và cho phép nàng hiểu được ý nghĩa của việc trở thành bác sĩ.

Tạ Dư một mực không xen vào, nhưng cô lắng nghe từng chữ trong cuộc trò chuyện giữa Chu Trình Lộ và Vu Mẫn Quyên. Tuy cô đã biết kịch bản, cũng không có chút kinh ngạc trước sự lựa chọn của bác sĩ Chu, nhưng hiếm thấy có một bác sĩ xinh đẹp sẵn sàng chủ động đối mặt với bệnh nhân tâm thần, những lời nàng vừa nói quả thực rất cảm động.

Đối với Chu Trình Lộ, không phải trở thành bác sĩ khoa tâm thần sẽ vĩ đại đến nhường nào, cũng không phải vì để trở nên nổi bật mà chuyển sang một bộ phận ít cạnh tranh hơn. Điều mà bác sĩ Chu lo ngại chính là bác sĩ trẻ khoa này không đủ, vô số bệnh nhân không thể chờ đợi lâu hơn vì thiếu nhân lực.

Cũng giống như cô muốn nghiên cứu khoa học vật liệu, tuy không phổ biến nhưng nó là nền tảng khoa học công nghệ không thể thiếu.

Trong chuyện này, cô gần như đứng về phía Chu Trình Lộ mà không có lý do gì. Tuy nhiên, Vu Mẫn Quyên càng thuyết phục thì "bộ mặt thực sự" của gia đình này càng được tiết lộ. Tạ Dư không quan tâm việc xấu của gia đình sẽ bị nhìn thấy, thậm chí còn mong chờ điều đó.

Cô ngẩng đầu liếc nhìn Chu Trình Lộ, hi vọng bác sĩ Chu có thể nhanh chóng nhìn thấy rõ tình hình gia đình của bạn trai, sớm ngày chia tay.

Lúc này, điện thoại di động của Chu Trình Lộ vang lên, nàng nhìn xuống, lập tức bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Vu Mẫn Quyên bị hành động của nàng làm cho giật mình, tưởng rằng những gì mình vừa nói chọc giận nàng.

"Trình Lộ, cơm tối còn chưa ăn, cháu muốn đi đâu?"

Chu Trình Lộ tràn đầy có lỗi: "Chú, dì thật xinh lỗi, bệnh viện tạm thời có việc gọi cháu trở về, cơm tối cháu không ăn, bữa sau cháu sẽ lại đến ạ."

Sau đó nàng thấp giọng giải thích vài lời với Tạ Duy.

Tạ Dư cũng đứng dậy xem như tiễn khách, nhưng không có tham gia náo nhiệt cùng bọn họ đưa người đến cửa.

Sau khi Tạ Duy tiễn Chu Trình Lộ lên xe rồi trở về nhà, Vu Mẫn Quyên cuối cùng cũng không giấu vẻ bất mãn nữa.

"A Duy, nó nói đi là đi, một chút cũng không tôn trọng con sao?"

"Mẹ, bệnh viện lâm thời có việc, cái này rất bình thường. Bình thường con ở kí túc xá nghỉ ngơi cũng sẽ như vậy."

"Làm sao có thể giống như ngày thường nghỉ ngơi? Hôm nay là một ngày đặc biệt như vậy, nó cũng giống như thường lệ, vậy con nói có phải đến khi kết hôn mới thật sự xem trọng hay không?"

Ta Duy thay Chu Trình Lộ giải thích: "Bộ phận cô ấy đang thiếu nhân sự. Vì hôm nay nên cô ấy đã đổi ca trước với người khác và làm thêm hai ca. Cô ấy rất coi trọng việc này."

=========
« Chương TrướcChương Tiếp »