Chương 1

Năm thứ 16 sau khi An Minh Đế lên ngôi, Đế Vương bị ám hại, Trịnh quý phi làm phản đưa con trai nàng là Ninh vương Lữ Khôi lên ngôi vua. Từ đây triều đình dậy sóng, tranh chấp không ngừng, tham quan hoành hành, dân chúng lầm than, khởi nghĩa khắp nơi, chiến sự liên miên.

Sau, đại tướng quân Lương Thiên Tích quy hàng vào quân đội của quân khởi nghĩa do Lữ Hiên lãnh đạo, đánh đâu thắng đó chuẩn bị tiến công vào quốc đô của Dung quốc.

Còn quốc quân Dung quốc, An Minh Đế bị giam lỏng trong lãnh cung cùng phế hậu Tả Duệ Niên, sức cùng lực kiệt không còn chống đỡ được bao lâu.

Phế hậu Tả Duệ Niên thực ra là nam hoàng hậu, vì không được quân vương sủng ái bị biếm hạ lãnh cung, quyền khống chế hậu cung rơi vào tay Trịnh quý phi.

An Minh Đế nhìn nam nhân trước mặt tỉ mỉ lau tay cho mình, khóe mắt cơ hồ đỏ lên. Đó là sự tức tưởi cùng không đành lòng chèn ép lên tâm khảm của hắn. Hắn biết, hắn bị trúng độc chỉ còn lại chút hơi tàn. Hắn cũng biết, sự tình hôm nay là do một tay hắn tạo ra, là hắn sai lầm sủng tín gian thần, hãm hại trung lương, là hắn tự tay đẩy người cùng hắn kết tóc vào lãnh cung, sủng thϊếp diệt thê. Hắn hôm nay rơi vào kết cục thảm hại như vậy là do hắn tự chuốt lấy, là hắn đáng nhận được. Chỉ tiếc, đến hôm nay hắn mới nhận ra bản thân ngu xuẩn đến nhường nào. Đến cuối cùng người không rời không bỏ, vẫn luôn bên cạnh hắn cũng chỉ có một mình vị hoàng hậu bị hắn biếm vào lãnh cung.

An Minh Đế Lữ Trạch chăm chú nhìn người nam nhân này. Y đẹp lắm, so với Trịnh quý phi đẹp hơn nhiều lắm, nhưng Lữ Trạch vốn không thích cùng nam nhân thành thân, mặc dù chuyện nam nhân cùng nam nhân thành thân tại thời đại này là rất bình thường. Năm đó, khi Lữ Trạch thành niên, hắn luôn muốn mình có một người vợ đẹp hiền thục, có thể vì hắn sinh ra nhi tử tài giỏi hiếu thuận, nhưng một đạo thánh chỉ của Tiên Đế làm cho hắn không thể nào chịu nổi. Hắn phải thành hôn với một nam nhân... Tả Duệ Niên thuở thiếu thời rất tài giỏi. Không chỉ Tiên Đế thưởng thức tài năng của hắn mà ngay cả Thái Hậu cũng yêu thích hắn không thôi. Chính vì vậy, Thái Hậu liền xin Tiên Đế tứ hôn cho Tả Duệ Niên cùng con ruột của nàng là An vương Lữ Trạch. Lữ Trạch lúc đó tức giận khó nén, ngay trong ngày đại hôn bỏ lại Tả Duệ Niên, mặc cho y tại lễ đường bị người người chê cười, mang theo nhục nhã gả vào An vương phủ.

Hôm sau, Tiên Đế tại trên đại điện trách tội Lữ Trạch. Lữ Trạch không cam tâm, từ đó bắt đầu ghẻ lạnh Tả Duệ Niên, sủng ái thϊếp thất là Trịnh Cơ, tức Trịnh quý phi bây giờ. Hắn bắt đầu bước trên con đường không thể nào quay lại.

Thực ra Tả Duệ Niên chỉ muốn có một cuộc sống bình đạm giản dị, mỗi ngày cùng người mình thích tự do tự tại, như chim liền cành, cùng nhau đến già. Đáng tiếc, hắn sai lầm, không thể cho y cuộc sống mà y muốn, ngược lại, Tả Duệ Niên vẫn luôn bất chấp tất cả mang cho hắn thứ mà hắn muốn.

Đừng nghĩ Lữ Trạch mới 24 tuổi đã làm hoàng đế mà cho rằng ngôi vị dễ dàng có được. Trên thực tế, năm đó trong triều sóng ngầm mãnh liệt, phe phái trong triều tranh chấp không ngừng. Lữ Trạch tuy không thích Tả Duệ Niên nhưng hắn nhìn trúng tài năng của y.

Lúc đó Lữ Trạch nói với Tả Duệ Niên: "Ta muốn làm hoàng đế".

Tả Duệ Niên chỉ là khẽ cười, nhẹ giọng đáp lời hắn: "Được".

Lữ Trạch lúc đó còn hứa với Tả Duệ Niên, nếu hắn là hoàng đế thì y chính là hoàng hậu, chịu người người kính phục. Tả Duệ Niên chỉ đơn giản là hạ mi mắt dường như cũng chẳng quan tâm. Dẫu sau Tả Duệ Niên làm người thông minh, lúc đó hẳn là y đã biết lời của Lữ Trạch không đáng tin, nhưng y vẫn mang đế vị đặt vào tay hắn, không vui không buồn bị hắn biếm vào lãnh cung.

Tả Duệ Niên gả cho hắn, đem hắn đặt ở đầu quả tim, không sợ hắn phản bội y, một lòng một dạ chu toàn cho hắn. Nhưng Lữ Trạch không hiểu được điều đó, đến lúc hiểu ra thì mọi chuyện đã không thể cứu vãn được nữa.

Tả Duệ Niên nhìn hắn sắc mặt tiều tụy, cơ hồ chỉ còn da bọc xương, khóe mắt của hắn cũng đột nhiên đỏ lên, y lo lắng hỏi: "Bệ hạ làm sao vậy? Cảm thấy nơi nào không khỏe?"

Lữ Trạch khó khăn nói: "Trẫm... không sao."

Tả Duệ Niên nhẹ nhàng cọ lên khóe mắt của hắn, dịu giọng nói: "Bệ hạ đừng lo lắng, chiến sự sắp kết thúc, đợi lúc Hiên Nhi dẫn quân vào thành thì chúng ta...". Y đột ngột dừng lại, hơi rũ xuống mi mắt dường như ý thức được bản thân đã nói sai cái gì, y im lặng trông chốc lát lại cười nói: "Lúc đó... Bệ hạ liền có thể rời đi nới này."

Lữ Trạch đột nhiên trở nên kích động: "Duệ Niên... Trẫm..."

Tả Duệ Niên không để cho hắn nói hết, y buông mắt nhìn hắn, thấp giọng nói: "Bệ hạ không cần nói, mau chóng nghỉ ngơi, đừng suy nghĩ quá nhiều."

Tả Duệ Niên nói rồi chỉnh lại góc chăn cho hắn, không nói thêm gì nữa. Lữ Trạch cố hết sức nắm lấy tay y nhưng y lại đem tay hắn bỏ vào trong chăn, không cho hắn bất kỳ cơ hội nào nữa.

Đúng lúc này có người chạy vào, là lão thái giám An Kỳ đã luôn hầu hạ Lữ Trạch từ khi hắn còn nhỏ. An Kỳ chạy vào vội quỳ xuống: "Bệ hạ! Bệ hạ, Lữ tướng quân đã vây thành, cả hoàng thành đều đã bị ngài ấy kiểm soát! Đây là tin vui a Bệ hạ!"

Lữ Trạch nghe tin, cười ra tiếng: "Ha ha ha, tốt... khụ khụ... tốt!"

Tả Duệ Niên vội đỡ hắn ngồi dậy, giúp hắn vỗ nhẹ lưng thuận khí: "Bệ hạ chớ vội mừng, mặc dù Hiên Nhi đã vây thành nhưng Trịnh quý phi cùng Ninh vương vẫn chưa bị bắt giữ, lỡ như bọn họ chó cùng rứt dậu thì tình thế của ngài hiện tại hết sức nguy hiểm."

Lữ Trạch an tĩnh lại, hắn nhìn Tả Duệ Niên. Y nói đúng, là hắn vui mừng quá sớm, ngày nào chưa bắt được Trịnh Cơ cùng Lữ Khôi thì hắn sẽ không được an tâm ngày đó. Hiện tại trong cung hắn chỉ có hai người bên cạnh là Tả Duệ Niên và An Kỳ, cấm vệ quân nghe lệnh của Lữ Khôi, nếu chúng xông vào thì họ phải chết không thể nghi ngờ.

Người ta thường nói sợ cái gì thì cái đó lập tức đến, chỉ nghe bên ngoài có tiếng bước chân xông vào, nghe qua thì có rất nhiều người.

Tả Duệ Niên cau mài, lập tức sắc mặt thay đổi, lạnh lùng nhìn về phía cửa lãnh cung. Tiếng bước chân ngày càng gần, dẫn đầu đi vào là một nữ nhân. Nàng kia một thân phượng bào, trang dung diễm lệ nhưng vẫn không thể che đi được dấu vết của năm tháng, chỉ là trên mặt nàng ta hiện lên nét điên cuồng dữ tợn không thể kiềm chế làm người khác nhìn thấy không khỏi sợ hãi.

Phía sau nàng ta là một nam tử trẻ tuổi, gương mặt có năm phần giống với Lữ Trạch. Hai người này hiển nhiên là Trịnh quý phi Trịnh Cơ và Ninh vương Lữ Khôi. Mà sau lưng bọn họ là hơn hai mươi cấm vệ quân.

Trịch Cơ vừa vào điện liền điên cuồng cười to: "Ha ha ha... Bệ hạ! Bệ hạ thần thϊếp đến tiễn ngài đi một đoạn cuối đây, có phải thần thϊếp rất tốt với ngài không... ha ha ha!"

Lữ Trach tức giận nghiến răng: "Ngươi...!"

Tả Duệ Niên lạnh lùng quát: "Trịnh Cơ to gan! Người dám hành thích thánh thượng, mưu đồ rối loạn triều chính tội đáng muôn chết!"

Trịnh Cơ càng gỡ nói: "Trị tội ta? Ha ha ha... bằng vào ngươi? Một phế hậu không có thực quyền như ngươi muốn trị tội ta hay một tên hoàng đế ngu xuẩn sắp chết như hắn muốn trị tội ta?"

Trịnh Cơ cười lạnh chỉ vào Tả Duệ Niên rồi lại chỉ vào Lữ Trạch, khinh thường họ không biết tự lượng sức. Cho dù Lữ Hiên có vây thành thì sao? Hắn cũng không thể nào kịp thời ngăn nàng ta gϊếŧ Lữ Trạch được. Lữ Trạch tức giận cùng hổ thẹn không thôi. Có lẽ Trịnh Cơ nói đúng, hắn là một tên hoàng đế ngu ngu xuẩn...

Tả Duệ Niên dường như bỏ ngoài tai lời của Trịnh Cơ, hắn vung tay áo trắng tinh, từ trong tay áo lấy ra một chiết phiến, nhẹ vung một cái chiết phiến mở ra. Chiết phiến họa vạn dặm sông núi theo tay của Tả Duệ Niên nhẹ nhàng lay động, vừa nho nhã lễ độ vừa phong lưu phóng khoáng.

Y lay nhẹ chiết phiến, tóc đen theo gió nhẹ bay lên. Tả Duệ Niên khẽ cười một tiếng thật sự là phong quang vô hạn. Lữ Trạch nhìn thấy y như vậy liền có chút choáng váng, tâm khẽ nhảy một cái.

Chỉ nghe Tả Duệ Niên tựa tiếu phi tiếu nói: "Ngươi nói như vậy liền sai rồi. Ta là phụng mệnh thánh thượng làm việc, danh chính ngôn thuận xử tội các ngươi. Mà ngươi, ngươi bức vua thoái vị, nhiễu loạn triều chính, là loạn thần tặc tử đương nhiên tội đáng muôn chết. Nay ngươi dẫn binh xông vào mưu đồ hành thích vua, ta đương nhiên càng có lí do chính đáng để xử tội ngươi..." Dừng một chút, y nheo mắt lại, nói: "... ngươi nói có phải không?"

Nghe hắn nói như vậy, Trịnh Cơ tức giận quát tháo: "Ngươi nói bậy! Ta mới không phải loạn thần tặc tử! Ta là Dung quốc quốc mẫu, mẫu nghi thiên hạ!"

Tả Duệ Niên cười nhạt: "Chỉ sợ đó là ngươi người si nói mộng thôi."

Trịnh Cơ âm trầm nói: "Tốt... giỏi cho ngươi một phế hậu!" Nàng ta đay nghiến: "Người tới! Lấy đầu của tên tiện nô này xuống cho bản cung!"

Lữ Trạch nghe Trịnh Cơ vũ nhục Tả Duệ Niên hắn giận tái mặt nhưng rồi lại lo lắng bất an. Trịnh Cơ muốn gϊếŧ Tả Duệ Niên!

Hắn giận lắm, nhưng hắn hiện tại chỉ có thể siết chặt nắm tay, hắn không thể bảo vệ Tả Duệ Niên, ngoại trừ lo lắng hắn chẳng làm được gì cả. Là một nam nhân ngay cả thê tử của mình cũng không bảo vệ được thì hắn lấy tư cách gì để làm vua một nước? Lấy tư cách gì để được Tả Duệ Niên tha thứ đây?

Lữ Trạch trong lòng đau xót nhưng hắn vẫn hô to với Tả Duệ Niên: "Duệ Niên! Ngươi mau lui lại!"

Ngay lúc đó, một tên cấm vệ quân cầm đao hướng về cổ của Tả Duệ Niên chém xuống...