Chương 7

Lương Thiên Tích nhìn sắc mặt của Lữ Trạch một chút, cũng không thấy vẻ tức giận hiện trên mặt Vương gia, cảm thấy hắn từ lúc vào phủ đến giờ vẫn luôn bình bình đạm đạm. Lương Thiên Tích thử hỏi: “Vậy Vương gia dự định sẽ trách phạt Tả công tử sao?”

Lữ Trạch cảm thấy có chút biệt nữu, rốt cuộc là hắn tồi tệ đến mức nào mới có thể làm cho người người đều nghĩ hắn cùng Tả Duệ Niên thù hằn sâu nặng, không chết không thôi…

Lữ Trạch phiền lòng, cũng không muốn cùng Lương Thiên Tích nói tiếp, hắn vung tay áo, đi thẳng không quay đầu lại: “Không trách hắn, là bản vương sai.”

Lương Thiên Tích dừng lại bước chân, sững sờ nhìn Lữ Trạch dần đi xa…

-----------------------

Đêm, Hầu phủ một mảnh tĩnh lặng, đêm xuân tháng ba cũng không oi bức như đêm hè, đặc biệt mát mẻ. Trăng sáng cao cao treo, soi vào mặt hồ lăn tăn gợn sóng, soi vào từng phiến lá của khóm nguyệt quý quanh hồ.

Vẫn là cảnh vật ban sáng, nhưng ban đêm lại cho người ta cảm giác mờ ảo kỳ diệu…

Giữa lương đình, vẫn là thiếu niên hồng y phong hoa tuyệt đại ban sáng, nhưng trên mặt mày cũng không có chứa đầy tức giận cùng thất thần ban sáng, chỉ có nét mê mang non nớt trong sương đêm, như là hiện thân của đóa nguyệt quý nở về đêm, hương thơm thanh thoát say lòng người.

Bên cạnh Tả Duệ Niên bây giờ không có Vân Hạ cùng Sương Thu, chỉ có một người một bình rượu, tự uống tự say. Tả Duệ Niên đã ngà ngà say, trên mặt có nhàn nhạt vệt đỏ càng làm y có thêm chút nhân khí, cũng làm cho y giống với thường nhân hơn một chút. Không có vẻ thanh cao, không giống như thần minh xinh đẹp lộng lẫy, chỉ giống như một kẻ say đắm giữa sắc xuân về đêm.

Tả Duệ Niên dù có thông minh cỡ nào thì cũng chỉ là một thiếu niên mà thôi, thuở thiếu thời ai mà chẳng gặp phải chuyện phiền não không thể tự giải quyết, Tả Duệ Niên cũng sẽ phiền muộn, cũng sẽ có ưu tư suy nghĩ không thông.

Y nghĩ đến thái độ khác lạ sáng nay của Lữ Trạch, thái độ đó không phải là giả, y lo lắng Lữ Trạch đã gặp phải chuyện gì đó rất đau khổ, nên hắn mới trở nên thay đổi khác lạ như vậy. Tả Duệ Niên không sợ bị Lữ Trạch lừa gạt, y thích Lữ Trạch thật lâu, lâu đến nỗi y chẳng còn nhớ rõ nữa. Có lẽ là từ lần đầu tiên cùng phụ thân vào cung, cũng là ngày xuân tháng ba hoa nở rực rỡ, y gặp được hắn. Quỷ con tinh ranh, gặp y liền gọi thần tiên ca ca, nói lớn lên phải cưới hắn làm thê tử. Nhưng có lẽ những ký ức đó chỉ có mình Tả Duệ Niên nhớ kỹ.

Tả Duệ Niên biết rõ, những lời nói đó chỉ là những lời gió thoảng, đồng ngôn vô kỵ, lời một đứa trẻ sao có thể xem là sự thật được. Nhưng y vẫn vì những lời nói khờ dại như vậy mà ôm theo tình cảm suốt mười mấy năm trời. Mặc dù đã nhiều lần nói cho chính mình, tất cả chỉ là giả, Lữ Trạch vốn dĩ không thích y, nhưng y vẫn cố chấp đâm đầu vào.

Phụ thân của Tả Duệ Niên--- Định Quốc Hầu vì triều đình lập nhiều công lao hãn mã, nhưng dù trung thành đến đâu cũng tránh không khỏi gian thần ly gián, Hoàng đế nghi kỵ, Hầu phủ rơi vào tình thế dầu sôi lửa bỏng.

Hoàng hậu nương nương mang ơn Hầu phủ, lại rất yêu thích cùng thưởng thức tài năng của Tả Duệ Niên nên liền nghĩ cách giúp đỡ. Nàng cầu xin Hoàng thượng ban hôn cho Tả Duệ Niên cùng đứa nhỏ mà nàng yêu thương nhất Lữ Trạch, một mặt có thể khiến cho Hầu phủ tỏ rõ lập trường đứng về phía hoàng thất, giảm đi mâu thuẫn của Hoàng thượng, một mặt có thể tìm cho Lữ Trạch môt thê tử tài giỏi, phụ trợ hắn sau này. Hoàng thượng suy nghĩ kỹ lưỡng cũng ban hôn cho Tả Duệ Niên cùng Lữ Trạch.

Khi hôn ước được ban xuống đồng nghĩa mối quan hệ giữa Tả Duệ Niên cùng Lữ Trạch cũng bắt đầu rạn nứt, bởi vì Lữ Trạch không thích nam nhân, mâu thuẫn cũng từ đó không thể vãn hồi.

Tả Duệ Niên cũng không muốn bức hôn Lữ Trạch, nhưng đây là cách duy nhất để cứu Hầu phủ, y cần nghĩ ra cách để mọi thứ có thể trở lại như cũ. Nhưng chuyện đã xảy ra muốn trở lại như cũ là không có cách nào, chung quan vẫn phải có một tầng cách ứng, y chỉ có thể đi bước nào tính bước ấy.

Tả Duệ Niên càng nghĩ càng phiền lòng, lại lo lắng Lữ Trạch gặp bất trắc, nghĩ đến liền không xong. Y trong lòng nóng nảy, thân mình nhoáng một cái liền biến mất ở trong lương đình…

-----------------------

Không khác mấy so với Hầu phủ vào ban đêm, Vương phủ cũng là một mảnh yên ắng tịch mịch, Tả Duệ Niên mờ mịt đứng trên mái của một đình viện, đây là viện chính của Vương phủ, là nơi Lữ Trạch ở, y quen cửa quen nẻo vạch một miếng ngói lên, chứng tỏ đã đến không ít lần lại không một ai phát hiện ra y.

Bên trong phòng, Lữ Trạch đang bị ác mộng dằn vặt. Hắn mơ thấy một số chuyện ở kiếp trước, là những chuyện hắn chưa từng trải qua nhưng lại lấy tư thái như một người xem kịch, quan vọng tất cả.

Lữ Trạch mơ thấy Tả Duệ Niên, trong mơ Tả Duệ Niên ôm lấy thi thể đầy máu của hắn, cả người trầm mặc không nói một lời, đây là hình ảnh sau khi chết hắn không thể nhìn thấy. Nhưng bây giờ, trong giấc mơ này hắn nhìn thấy được, hắn nhìn thấy khi hắn chết đi, Tả Duệ Niên phẫn nộ gϊếŧ hết quân thù, đem Lữ Khôi phanh thây, mang Trịnh quý phi đi lăng trì, sau đó đem thi thể hắn ra khỏi lãnh cung…