Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Dao Đài Xuân

Chương 16

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đối với Thánh Thượng mà nói, đây không phải là một việc vinh quang, nhưng hiện tại cũng không có gì không thể nói.

“Vào thời điểm đó, trẫm đã phái người chăm sóc cuộc sống của nàng,” Thánh Thượng thẳng thắn nói, “Âm Âm là người mà trẫm yêu thương, trẫm làm sao có thể để nàng sinh con cho người khác được?”

Bên cạnh nàng luôn có người trong cung phái tới, gọi một cách hoa mỹ là của hồi môn, khi hai người có động tĩnh vào ban đêm thì chắc chắn cũng có nô tỳ biết. Những thuốc bổ dưỡng, đều là do Thánh Thượng chỉ đạo thay đổi.

Chỉ có thể cúi đầu, nghe lời Thánh Thượng nói, mặc dù cảm thấy cực kỳ buồn cười, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nước canh mà bà mẫu gửi đến có vị chua đắng, mặc dù muốn sớm sinh con, nhưng nếu bí mật đổ đi cũng không phải là không thể.

Phu thê bọn họ chỉ mới tân hôn, Tần Quân Nghi cũng không có việc quan trọng, mỗi khi có thời gian thì liền lùi lại các buổi xã giao để ở nhà cùng nàng. Sự ân ái của hai người thực sự làm Thánh Thượng cảm thấy rất chói mắt.

Tuy nhiên, hai người cũng không dám thân mật mỗi đêm. Nếu mẹ chồng biết, bản thân hắn là con trai sẽ không có vấn đề gì, nhưng Trịnh Ngọc Khánh chắc chắn sẽ bị mắng một trận. Thỉnh thoảng, nàng dựa vào lý do nghiên cứu mực và đọc sách, cũng làm một số việc giấu diếm người hầu để tránh việc họ bàn tán, làm cho mẹ chồng và chị em dâu biết.

Lúc đó, nàng chỉ lo lắng về việc Tiêu Minh Tắc dây dưa, không để ý đến chuyện này. Nàng chỉ mong có thể sớm có thai để chặt đứt ý nghĩ của Tiêu Minh Tắc, yên ổn sống cuộc đời của mình.

“Nhưng trẫm lại không biết cơ thể nàng yếu như vậy, dừng lại lâu như vậy mà vẫn không khỏi.”

Thánh Thượng nhẹ nhàng thở dài. Những thuốc này là loại thuốc tránh thai thường dùng trong cung, không gây tổn hại lớn cho cơ thể, hơn nữa từ khi Trịnh Ngọc Khánh vào đạo quán đã ngừng dùng, nhưng thai lần này vẫn còn quá sớm, vì vậy bị ảnh hưởng.

“Trước kia trẫm không nói cho Âm Âm biết là sợ nàng lo lắng, hiện giờ nàng cũng nên chú ý một chút, vì đứa trẻ, cũng đừng tranh cãi nhiều với trẫm, tránh để mẹ con phải chịu thiệt thòi.”

Thánh Thượng thấy Trịnh Ngọc Khánh vô thức ôm lấy bụng, mặc dù mặt nàng còn lạnh lùng, nhưng chắc hẳn trong lòng cũng có chút sợ hãi.

“Thì ra Thánh Thượng lúc đó đã thích thϊếp rồi sao?” Trịnh Ngọc Khánh như nhớ ra điều gì thú vị, không kìm được cười, “Thϊếp còn tưởng rằng ngài căn bản không để ý đến thϊếp, người thì uy nghiêm, không dám nhìn ngài, về nhà đã buồn bã lắm rồi.”

Nàng cười trên mặt, nhưng trong lòng lại cảm thấy lạnh lẽo. Việc sinh hài tử đối với hu thê là chuyện hiển nhiên, rõ ràng là Thánh Thượng đã ban nàng cho thần tử, nhưng lại không cam lòng, vì vậy chỉ có thể âm thầm giải tỏa sự tức giận.

Tuy nhiên, nếu không có sự việc này, có lẽ việc công chúa Lật Dương gửi thuốc tránh thai cho nàng mà không cho Thánh Thượng biết sẽ khó lòng giấu giếm được.

Thánh Thượng thấy sắc mặt nàng khá hơn, cười và phủ nhận, “Lúc đó trẫm tổ chức yến tiệc, liệu chỉ bằng hắn, mà có thể để Âm Âm ngồi gần trẫm như vậy sao?”

Trong cung, yến tiệc chỉ mời các quan từ cấp ba trở lên, theo cấp bậc mà sắp xếp chỗ ngồi, Tần Quân Nghi và một người không có tước vị như nàng không đủ tư cách để tham dự yến tiệc trong cung.

Chỉ vì muốn nhìn thấy nàng, nên mới tốn công sắp xếp như vậy.

Tuy nhiên, đối với nàng, điều này có vẻ không phải là chuyện tốt. Nàng vốn đã không đủ phẩm hạnh, khác xa với các quan chức quyền quý xung quanh, không nói đến việc giao tiếp, chỉ có thể ngồi đó, lo lắng và không thoải mái, im lặng xem múa hát.

Nàng ngưỡng mộ cảnh sắc hoa lệ trong cung, nhưng không biết nơi xa còn có người đang chú ý đến nàng.

“tú sắc khả xan (1), trong cung có không biết bao nhiêu yến tiệc lớn nhỏ, trẫm ngồi ở vị trí cao nhất, vậy mà vẫn không thể rời khỏi.”

(1):Thành ngữ này có nghĩa là “vẻ đẹp có thể ăn được”, nó còn được dùng để miêu tả một người hoặc cảnh vật đẹp đến mức làm người ta say mê, ngây ngất.

Thánh Thượng hồi tưởng lại chuyện cũ, không khỏi nở một nụ cười, “Đêm đó dù không phải rằm, nhưng cảm giác ánh trăng sáng tỏ, hơn hẳn những lần trước.”

Hắn nhẹ nhàng nói, Trịnh Ngọc Khánh không có vẻ mặt e thẹn theo ý Thánh Thượng, mà có chút cẩn thận hỏi: “Nếu Thánh Thượng không giận thϊếp nữa, thì chuyện Bảo Cầm…”

“Ngươi vẫn còn nghĩ đến nàng ấy sao?”

Thánh Thượng không ngờ Trịnh Ngọc Khánh lại nhắc đến người làm giảm không khí tình cảm như vậy trong lúc lãng mạn như thế. Nghe thấy, hắn không khỏi nâng giọng lên, làm cho cung nữ vừa vào đưa thuốc phải giật mình.

“Mặc dù nàng ta có lỗi, nhưng Thánh Thượng vì con của chúng ta, chỉ cần phạt nàng là đủ, đừng liên lụy đến gia đình của nàng ấy, được không?” Trịnh Ngọc Khánh lén kéo tay áo Thánh Thượng dưới chăn, “Nàng ta chỉ vì ái mộ Thánh Thượng, thêm nữa vì thϊếp đang phục vụ ngài, mới khiến nàng ta có những ý nghĩ không nên có.”

Nàng có vẻ thật lòng muốn nịnh hót, thuốc nàng mang đến không cần người khuyên cũng uống hết sạch, Thánh Thượng cũng không muốn bận tâm quá nhiều về chuyện của Bảo Cầm, chỉ đáp một tiếng rồi bắt đầu tính sổ với nàng: “Đã định phục vụ nàng thật tốt, ai ngờ nàng lại tìm cách làm khó trẫm bằng cách dùng người trẫm ban cho nàng.”

Cung nữ kia vốn là người mà Thánh Thượng cử đi cùng với Bảo Cầm. Nghe xong câu này, tay nàng ta hơi run, vì có thể quý phi không biết, nhưng những người thân cận với Thánh Thượng như bọn họ rất kỵ việc có ý nghĩ leo lên cao, đặc biệt là có hành vi bôi nhọ quý phi. Không chỉ bản thân không thể sống yên, mà cả gia đình cũng sẽ bị liên lụy.

Tuy nhiên, quý phi vốn hiền hòa và mềm mỏng, lại là người được Thánh Thượng yêu quý. Chỉ cần nàng nũng nịu một chút, Thánh Thượng sẽ nhượng bộ và tha thứ cho những lỗi lầm như vậy.

Chỉ có Bảo Cầm không biết được may mắn được phục vụ quý phi, lại rơi vào tình cảnh này.

“Ngài có thể phục vụ thϊếp thế nào?” Trịnh Ngọc Khánh chỉ khi cung nữ đã ra ngoài mới tức giận nói, “Như lần trước, vẽ kim long diễn châu trên ngực người ta, liệu lần này có định vẽ hoa tuyết đỏ không? Thϊếp không thể làm những việc nhục nhã như vậy, nên mới muốn người sẵn lòng thay thϊếp làm.”

Thánh Thượng liếc nhìn nàng một cái, không biết phải nói gì, rồi tiến gần và hôn nàng. Trịnh Ngọc Khánh vẫn còn cảm thấy đau nhức ở vết thương trên đầu, nàng không ngăn cản sự gần gũi của Thánh Thượng, thậm chí còn đưa tay vòng qua cổ hắn, nhưng cố tình cử động đầu một chút, làm nàng phải hít một hơi lạnh vì đau đớn.

“Vết thương của nàng vẫn cần thời gian để hồi phục, nếu thiếu gì thì bảo người nói với trẫm,” Thánh Thượng thấy sắc mặt nàng vì cử động đau đớn mà chuyển từ đỏ sang trắng, không biết nên cười hay nên an ủi nàng. Sau khi bình tĩnh lại, hắn đứng dậy: “Trẫm ở ngoài lâu quá, phải về cung rồi, ngày khác sẽ đến thăm nàng.”

Vết thương trên đầu nàng khiến nàng không thể tham dự yến tiệc cuối năm trong cung, Trịnh Ngọc Khánh dù thở phào nhẹ nhõm, nhưng trên mặt vẫn hiện lên vẻ lưu luyến không nỡ, nàng dời một chút chỗ trên giường, ngỏ lời giữ chân: “Ngài không ở lại đây với thϊếp sao?”

“Trẫm có muốn ở lại cũng không được,” Thánh Thượng thấy nàng có vẻ đáng thương, cũng có chút không nỡ, nhưng nghĩ đến những công việc còn tồn đọng trong cung, hắn vẫn không thay đổi ý định, “Nhưng trẫm không thể luôn ở ngoài như vậy. Sau này khi có nghi thức đón nàng vào cung, thì sẽ không cần như bây giờ nữa.”

Dù đã khuya, Thánh Thượng vẫn ra đi, Trịnh Ngọc Khánh đã bị thương nên không cần phải tiễn. Nàng nằm trên giường cả ngày, không thể ngủ được, ngược lại, nàng cầm chuỗi tràng hạt, bảo người thắp sáng thêm đèn, và trò chuyện với chiếc gối trong đêm.

Gió lạnh hiu quạnh, dường như che lấp tiếng cười kỳ quái của mèo hoang trong đêm.

……

Trong căn phòng bí mật dưới đất, nến đỏ đã tắt từ lâu, dĩ nhiên người nằm trên giường đã sống ở đây hơn một tháng, đã quen với bóng tối như vậy.

Hiện giờ Tần Quân Nghi bị giam trong ngục tối, dáng vẻ rất thê thảm, quần áo rách rưới, không còn chút dấu vết của phong thái năm xưa khi làm thám hoa, đắc ý vung quả.

Hắn thậm chí đã ho ra máu vì cười quá nhiều.

Ai có thể ngờ rằng, nội thất trong phòng của Quý phi Trịnh được trang trí bằng vàng ngọc, nhưng điều kỳ diệu lớn nhất không phải là nơi kim ốc tàng kiều, mà là một mật thất dưới giường dùng để lánh nạn.

Mật thất này được xây dựng cực kỳ tinh xảo, nếu kẻ thù xông vào cũng không thể phát hiện ra nơi đây, nhưng người ở bên trong lại có thể nghe rõ mọi động tĩnh bên ngoài, nắm được tình hình.

Người đầu tiên hắn thấy khi tỉnh dậy là một thái giám lạ mặt, vẻ mặt thiện lành, chỉ nói là theo thánh lệnh mà giam giữ hắn ở đây.

Người này dù nói là thực hiện lệnh của Thánh Thượng, nhưng trên người lại tỏa ra mùi hương mà hắn rất quen thuộc.

— Người chịu trách nhiệm bắt giữ hắn chính là Tam Hoàng tử, nên việc này cũng do Tam Điện Hạ phụ trách.

Nhưng việc giam giữ này kéo dài hơn một tháng.

Bên ngoài hoa lệ rực rỡ, còn bên trong lại là sự tồi tàn và mùi máu thối.

Hắn bị ép phải nghe Thánh Thượng và thê tử của mình âu yếm ân ái, cùng những lời trêu đùa, và Thánh Thượng mong chờ đứa con của nàng sinh ra.

Hiện tại, thê tử của hắn hoàn toàn khác biệt với hình ảnh thuần khiết của Âm Âm trong ký ức. Nàng không hề có chút lưu luyến về quá khứ với hắn, thậm chí còn nói thẳng rằng khi ngồi bên hắn trong yến tiệc, nàng lại nghĩ đến Thánh Thượng.

Âm Âm của hắn đã phá vỡ những ảo tưởng cuối cùng của hắn. Hắn nghĩ rằng nàng bị Thánh Thượng ép buộc, nhưng thực tế là hắn mới là trở ngại trên con đường trở thành cung phi của thê tử.

Tần Quân Nghi nhắm mắt lại, nhớ lại khi nàng nằm trên giường trong thư phòng, tựa vào lòng hắn, lúc sắp ra đi, nàng lưu luyến không rời, cố gắng nén tiếng thở dốc, đỏ mặt đưa cho hắn một chiếc khăn tay do chính tay nàng thêu.

Nàng đầy lo lắng dặn dò: “Lang quân, hãy về sớm nhé!”

Tuy nhiên, cách một bức tường, nàng đang không nỡ rời xa Thánh Thượng.

Dù phu thê ở cùng một nơi, nhưng dường như đã cách biệt như âm và dương.

Nàng tận hưởng sự vinh hiển vô tận của cung phi, trong khi hắn bị giam cầm trong góc tối tăm, nghe những lời mật ngọt, giống như bị thiêu đốt bởi lửa dữ.

Không biết đã trôi qua bao lâu, ngọn nến trong phòng bí mật mới sáng lên trở lại.

Người hầu đem cơm đến, vốn không thường xuyên đến đúng giờ.

Nhưng khác với sự yên tĩnh thường ngày, trong bóng tối, những chiếc xích sắt dài phát ra âm thanh loảng xoảng. Người đàn ông vốn ít nói khó khăn ngồi dậy, nhìn về phía thái giám có gương mặt nhợt nhạt, nở một nụ cười nhạt.

“Ta muốn gặp Tam Điện Hạ.”
« Chương TrướcChương Tiếp »