Chương 12: Chương cuối

24

Khi mẹ tôi nhìn thấy trên màn hình điện thoại hiện lên tên ông ta, bà ấy không thèm trả lời mà nhanh chóng tắt, rồi kéo luôn số của ông ta vào danh sách đen.

Sau khi bị mẹ tôi từ chối gặp lẫn nghe điện thoại suốt một tháng, cuối cùng hai người họ cũng gặp lại nhau khi đi họp phụ huynh.

Ông ta nhìn tôi và mẹ một cách rất chân thành:

"Bây giờ tôi chỉ biết rằng em là người tốt nhất đối với tôi. Hãy quay lại với tôi, chúng ta sẽ sống một cuộc sống tốt đẹp."

Tôi đứng bên lề đường, vội bắt taxi và lôi mẹ tôi đến đứng bên cạnh: "Phiền phức."

Cha kế tôi giữ tay mẹ tôi lại: "Em thậm chí còn không có xe để đi lại, chứ đừng nói đến mua một ngôi nhà ở đây. Với mức lương 6 nghìn tệ mỗi tháng, em chỉ có thể thuê một căn hộ nhỏ. Nếu em sẵn sàng quay lại, chúng ta vẫn sẽ hạnh phúc như chưa xảy ra chuyện gì, em và Kiều Kiều có thể tiếp tục sống trong nhà tôi. "

Chiếc xe tôi gọi cũng đã đến, tôi đã đưa mẹ tôi vào xe trước, cha kế tôi cũng nhanh chân đứng chặn ngay cửa xe không cho tôi vào: "Kiều Kiều, con cũng nên khuyên mẹ, nếu không thì làm thế nào con có thể học tốt với tình trạng bây giờ?"

Tôi len người vào, rồi đóng cửa thật mạnh, nhưng không ngờ cha kế nhanh chóng lên xe của mình để đuổi theo chúng tôi. Hai chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại ở cửa khu biệt thự Fumi Garden.

Vừa nhìn thấy ông ta đã mở to mắt, lắp bắp hỏi tôi: "Hai người đến đây làm gì?"

Tôi đi bộ đến cửa, chuẩn bị nói với anh bảo vệ cấm không cho ông ta vào, rồi mới trả lời: "Tất nhiên chúng tôi về nhà."

Ông ấy kinh ngạc hơn ban nảy, đến mức mắt chữ A mồm chữ O: "Hai người sống ở đây?"

"Đúng."

"Làm thế nào mà có thể? Mẹ của con làm chỉ được 6 nghìn tệ mỗi tháng, làm thế nào con có thể mua được nhà ở khu đắt nhất thành phố. Có phải con nói dối chú vì sợ mất mặt không?"

Biểu cảm của ông ta dần xấu đi,

tôi giơ tay quẹt thẻ để có thể đi vào cổng. Nhìn thấy cánh cổng sắt từ từ đóng lại phía sau tôi, tôi mỉm cười với cha kế đang đứng sững người ngoài cổng.

Ông ta rất tức giận, đến nỗi thùng nước lèo của ổng cũng rung lên vì giận. Tôi đã đi được một vài bước, nhưng suy nghĩ nên nhắc nhở ông ta một chút: "Bác sĩ nói rằng ông không được tức giận, nên tôi nhắc nhở ông một chút. À, sắp tới sẽ có món quà lớn, đừng bất ngờ quá."

Ông ta nhìn chằm chằm vào tôi, rồi nghiến răng muốn trẹo quai hàm: "Cái gì, mày dám?"

Tôi đã giơ điện thoại của tôi lên với ông ta: "Nếu ông có thể chờ thêm ít thời gian."

Ông ta cũng vẫn kiêu ngoạo như xưa, không hề hối cải, chỉ muốn đưa mẹ tôi về để làm giúp việc không lương mà thôi. Làm gì có chuyện ông ta đã biết nhận lỗi và muốn sửa sai với mẹ tôi. Đột nhiên tôi càng muốn ông ta tức giận thêm nữa, vào luôn bệnh viện thì càng vui. Tối hôm đó, tôi lại đăng đoạn trực tiếp hôm trước lên lần nữa, không những thế tôi còn tạo tài khoản phụ để chia sẻ.

25

Hành vi của ông ta, không ngờ còn bị báo chí và kênh thời sự của cả nước chỉ trích. Trong một thời gian dài, ngay cả những người thân của gia đình họ Lâm, vì ở những nơi không có điều kiện nên rất hiếm khi lướt Internet, cũng biết vụ bê bối của ông ta.

Người bà đã lớn tuổi của người ông ta, nghe được tin thì tức giận đến mức phải nhập viện, mẹ ông ta cũng gọi điện thoại đến mắng ông ta: "Tao không có một đứa con trai đáng xấu hổ như mày!"

Ngay sau đó, bà ấy từ mặt luôn con trai yêu quý và kéo số điện thoại vào danh sách đen. Những khách hàng mà ông ta đã từng hợp tác, hoặc chuẩn bị ký hợp đồng cũng đồng loạt hủy bỏ và yêu cầu phải bồi thường thiệt hại cho họ.

Ông ta tức giận đến nỗi lại phải bệnh viện, nhưng ngay cả khi ông ta phải nhập viện, khi ông ta vẫn còn mơ màng đã nghe được y tâ bàn tán với nhau, về sự kiện siêu hot của ông ta: "Đó là ông ta, người đàn ông đang trong phòng vip 01, chủ nhân trong video kia."

"Tôi thực sự thấy kinh tởm, tôi không muốn kiểm tra phòng của ông ta đâu."

"Đàn ông cặn bã như vậy, để tôi lát thay thuốc sẽ dùng kim chích heo cho ông ta. "

26

Khi tình hình ngày càng xấu đi, Lâm Tuân cuối cùng cũng không thể chịu được nữa, hắn ta đã đến tìm tôi. Hắn cầu xin tôi giải thích với mọi người chỉ là hiểu lầm thôi.

Tôi nhìn anh ấy một cách đầy thờ ơ, như gặp phải âm hồn bất tán: "Làm rõ? Cậu muốn tôi nói dối với tất cả mọi người, để rồi tôi lại bị chửi. Nhìn tôi xem, tôi có bị ngu không?"

Lin Yan: "Lý Kiều Kiều, dù gì ông ấy cũng từng là bố của cậu. Bao nhiêu năm qua, ông ấy cũng nuôi dưỡng cậu mà. Cậu không thấy tội ông ấy sao?"

Tôi nghe có vẻ buồn cười hơn là có cảm giác tội lỗi: "Không."

Ngực của hắn ta đập kịch liệt, tay cuộn chặt thành nắm đấm và sự kiên nhẫn cuối cùng đã đạt đến giới hạn. Hắn chỉ vào tôi rồi nghiến răng: "Lý Kiều Kiều, nếu mày ép ông ấy đến đường cùng thì mày là đồ không có đạo đức. Lương tâm của mày bị chó ăn rồi sao?"

Tôi nhướng mày và mỉm cười: "Đạo đức? Bà mày bán rồi, rất được giá."

Lâm Tuân:???

Hắn ta rõ ràng không tin điều đó, chắc hắn vẫn nghĩ rằng tôi đang đùa với hắn. Hắn ta đá cái lon trước mặt tôi một cách thô bạo rồi rời đi. Ngày hôm sau, Lâm Tuân đã lên internet để giải oan cho cha kế và đổ mọi tội lỗi cho tôi, nhưng xu cho hắn là không một ai tin. Vì vậy, những người trên mạng đang mắng cha kế thì quay sang mắng cả Lâm Tuân, hai cha con ông ta lại thành đề tài cho người ta mắng mỗi ngày.

Hai ngày sau, họ rời khỏi thành phố, và thậm chí chuyển trường cho Lâm Tuân. Có vẻ như tôi là phù thủy, bọn họ bị chơi đến phát hoảng rồi. Suốt một thời gian dài, hai cha con kia cũng không làm phiền tôi và mẹ nữa. Cuối cùng tôi cũng hiểu rằng những người rác rưởi như vậy thì mình phải thật tàn nhẫn.