Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đào Hoa Chiết Giang Sơn

Chương 10: Chẳng phải ngươi rất thích nàng ta sao?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đào Hoa lặp lại những gì mình đã nói một cách thành thật, chỉ là vẫn phải giấu đi những gì cần phải giấu.

Thẩm Tại Dã lắng nghe, rõ ràng là không tin, chỉ dựa vào mấy câu này, với tính cách của Nam vương, sao có thể cảm thấy nàng tốt được.

“Nàng cũng dùng mị thuật với Nam vương?” Y nheo mắt.

Đào Hoa lắc đầu: “Nam vương còn trẻ, tràn đầy chân thành, người như vậy sẽ không bị mị thuật mê hoặc.”

Vậy thì sại sao? Thẩm Tại Dã không thể hiểu nổi, Mục Vô Hạ tuy còn nhỏ tuổi nhưng tâm tư lại nhạy cảm hơn bất cứ ai, nếu không bị mị thuật mê hoặc thì sẽ không dễ dàng tin tưởng một người. Ngay cả y cũng không thể lấy lòng được hắn, nữ nhân này có đức hạnh gì chứ?

“Hình như gia rất coi trọng Nam vương.” Nhìn vào ánh mắt Thẩm Tại Dã, Đào Hoa thận trọng hỏi: “Ngài có thường xuyên qua lại với Nam vương không?”

Thẩm Tại Dã sửng sốt, cười khẽ, nhìn nàng nói: “Nếu Nam vương thường xuyên qua lại với ta thì phủ này đã không chuẩn bị tiếp đón ngài ấy rình rang như vậy, nếu không người hầu sẽ bị hành hạ đủ đường. Có câu thân giản dị, sơ lễ nghi, nàng không biết sao?

Ý của y là y thể hiện sự coi trọng Nam vương như vậy nhưng thực tế là vì không thân cận cho nên mới chu toàn lễ nghi?

Đào Hoa cười khẩy trong lòng, chút lý do này mang đi lừa Thanh Đài còn được. Hai người có thân cận hay không có thể nhìn thấy bằng mắt được. Cho dù Thẩm Tại Dã và Nam vương ngoài mặt không qua lại nhiều, nhưng nhất định gặp riêng cũng không ít.

“Thϊếp thân hiểu rồi.” Nàng giả vờ gật đầu, ngây thơ nói: “Vậy thϊếp thân cũng có thể yên tâm rồi, còn lo gia bị mắc kẹt giữa thϊếp thân và Nam vương thì sẽ vô cùng khó xử.”

“Không đâu.” Thẩm Tại Dã khẽ cười, ôm eo nàng, đưa tay siết chặt: “Sẽ không có chuyện gì làm khó ta cả.”

Cho dù bây giờ đang có thì cũng sẽ nhanh chóng biến mất.

Đào Hoa nở nụ cười duyên dáng, dựa vào người y, ngón tay mảnh khảnh đặt trên mép áo, cào nhẹ như có như không.

Trong không khí lại phủ thêm một tầng hương ấm áp, Trạm Lư cúi đầu không dám nhìn tiếp, nhưng phát hiện căn phòng nhất thời trở nên yên tĩnh.

Thận trọng nghiêng đầu nhìn xung quanh, nha hoàn trong phòng đã lui xuống từ lúc nào, chỉ có hai vị chủ tử thêm một người hầu là hắn.

Trạm Lư hơi ngại, ho nhẹ một tiếng: “Chủ tử?”

Thẩm Tại Dã giật mình, ánh mắt nhìn chằm chằm Khương Đào Hoa lập tức lấy lại tiêu điểm, hơi tức giận nhắm mắt lại: “Ừm, ngươi ra ngoài trước đi.”

"... Vâng." Bất ngờ liếc nhìn chủ tử nhà mình, Trạm Lư khom lưng rời khỏi phòng, tiện tay khóa cửa lại.

Quay người lại, hắn khó hiểu hồi tưởng lại.

Vừa rồi chủ tử im lặng như vậy, không lẽ đã trúng mị thuật của Khương nương tử?

Trong phòng, Đào Hoa vẫn dựa vào người Thẩm Tại Dã, trong nụ cười không giấu được vẻ đắc ý.

Đây là lần thứ hai nàng thành công, quả nhiên không có ai là bất khả chiến bại, chỉ cần hạ bẫy lúc y không phòng bị, dù ý chí của Thẩm Tại Dã có kiên định đến đâu thì cũng sẽ bị mê hoặc.

“Nàng thật lợi hại.” Tuy mặt y cười nhưng giọng nói lại trầm thấp: “Là ta đã bất cẩn.”

“Đây là thói quen của thϊếp thân, gia đừng tức giận.” Đào Hoa vội giơ hai tay lên, nói với vẻ đáng thương: “Trong chốc lát hình như không sửa được.”

Thói quen? Thẩm Tại Dã nheo mắt lại, quai hàm hơi căng cứng: “Thói quen này nàng học được từ ai?”

Đào Hoa dừng lại, mím môi nói: "Đương nhiên là học được từ sư phụ."

Nước Triệu có người chuyên dạy mị thuật, người có trình độ cao nhất chính là sư phụ của nàng.

"Là một nữ tữ còn lợi hại hơn nàng?" Thẩm Tại Dã nhướng mày.

Cười khan hai tiếng, Đào Hoa vuốt ve ống tay áo của mình: "Cho là vậy đi."

Ánh mắt chuyển động, Thẩm Tại Dã không khỏi thắc mắc, nữ nhân lợi hại hơn Khương Đào Hoa sẽ là người như thế nào?

Y có khả năng tự kiềm chế tốt, chưa bao giờ bị nữ nhân lay chuyển, đêm ở Hợp Phong Vũ là y đã sơ ý, bất ngờ rơi vào bẫy mị hoặc của nàng không thể thoát ra được. Vậy thì thôi đã đành, nhưng vừa rồi lại để nàng thành công thêm lần nữa, nếu không phải Trạm Lư nhắc nhở, liệu hôm nay y có bị nàng khống chế nữa không?

Một nữ nhân như vậy dù có xinh đẹp giỏi giang đến mấy thì sao có thể giữ lại được?

Trong mắt mang theo vẻ tiếc nuối, Thẩm Tại Dã bình tĩnh nói: “Ngày mai gặp Cảnh vương, tuyệt đối không được thất lễ.”

Đào Hoa gật đầu: “Thϊếp thân biết chừng mực.”

Làm ơn đi, đúng là nàng biết mị thuật, nhưng cũng không phải treo biển tiếp khách, không lẽ gặp nam nhân nào cũng dùng đến? Mị thuật cũng cần phải hao tổn tâm thần, mệt lắm chứ bộ.

Trong lòng thì trợn mắt nhưng trên mặt Khương Đào Hoa vẫn cười tươi rói, thấy Thẩm Tại Dã đứng dậy thì vội hành lễ: "Cung tiễn gia."

Thẩm Tại Dã đang chuẩn bị rời đi, nhưng nhìn thấy thái độ của nàng thì đột nhiên có chút không vui: “Nàng sốt ruột đuổi ta đi vậy sao?”

Đào Hoa sửng sốt, ngẩng đầu nhìn y với vẻ kinh ngạc: “Không lẽ gia cũng thích trò muốn từ chối nhưng vẫn chào đón, thϊếp thân không giữ thì ngài không muốn đi nữa? Vậy thì phải nói sớm chứ."

Thẩm Tại Dã: “…” Nữ nhân này rốt cuộc có biết cách quyến rũ đàn ông không vậy? Ăn nói thẳng thắn như thế, không có chút tình thú nào!

Hít sâu một hơi, y khẽ mỉm cười: “Nàng có giữ thì ta cũng phải đi. Chỉ là thϊếp thất thì nên có thái độ của thϊếp thất, không nên lạnh lùng như vậy.”

Ồ, có nghĩa là bổn đại gia muốn đi thì ngươi vẫn phải giữ, nếu không giữ là đang coi thường bổn đại gia!

Đào Hoa hiểu ra liền gật đầu, đổi sang vẻ mặt nịnh nọt nhìn y: “Gia ngồi thêm một lát nhé?"

"Không." Thẩm Tại Dã quay người, quyết đoán sải bước rời Tranh Xuân Các.

Khương Đào Hoa: "..."

Nàng dở khóc dở cười, cảm thấy có những khoảnh khắc tướng gia cũng thật đáng yêu, giống như một đứa trẻ vậy.

Tuy nhiên, Thanh Đài đã trở về.

"Chủ tử.” Đóng cửa phòng lại, Thanh Đài cau mày thở dốc: "Thật kỳ lạ."

"Sao vậy?" Đào Hoa trở nên hưng phấn, nhanh chóng kéo Thanh Đài vào phòng trong.

Uống hết một chén trà, Thanh Đài lau miệng nói: “Nô tỳ đã dò hỏi rất lâu, có người biết chuyện nói rằng tướng gia xuất thân nghèo hèn nhưng cha mẹ không rõ.” Lúc hoàng thượng nam tuần, y có công cứu giá nên được vào triều làm quan, chỉ sau hai năm ngắn ngủi đã leo lên chức thừa tướng. Nhưng sau khi công thành danh toại, y không mang theo người thân nào đến kinh thành, trong phủ toàn là phi tần do các nhà gửi đến, cùng những người do chính tay y chọn, không có bà con gần, cũng không có họ hàng xa. Từ khi làm quan đến nay chưa từng đến nước Ngô.

Thông thường, những gia tộc quyền quý đều phải dựa vào mối quan hệ gia tộc để duy trì, một người cô độc như Thẩm Tại Dã thật sự là một bông hoa hiếm có trong triều đình, chẳng trách trước giờ luôn không can dự vào tranh đấu, vì đến một người thân thích để gây trở ngại cũng không có, mà cũng không có điểm yếu gì rơi vào tay người khác.

Khương Đào Hoa cau mày, nghiêng đầu suy nghĩ kỹ càng.

Một thân một mình, cha mẹ không rõ, thân phận như vậy mà có thể chiếm được lòng tin của hoàng thượng thì thật kỳ lạ. Xưa nay hoàng đế đều đa nghi, Thẩm Tại Dã có thể ngồi vào vị trí hiện tại, rốt cuộc là năng lực đáng sợ đến mức nào?

“Thẩm thừa tướng vào triều làm quan mấy năm rồi?” Đào Hoa hỏi.

"Hai năm trước."

"Vậy lúc trước nói Nam vương từng tới nước Ngô làm con tin về đến nước Ngụy cách đây mấy năm?"

Thanh Đài suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cũng là hai năm trước."

Đây là sự trùng hợp ngẫu nhiên sao?! Đào Hoa mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn Thanh Đài, ánh mắt trôi xa.

Chiếc khăn thêu hình bách xuân hoa vụt qua trước mắt, sau đó là khuôn mặt của Nam vương, tiếp đó bên tai vang lên một vài giọng nói:

“Trong phủ thừa tướng có môn khách tên Tần Thăng, giỏi thuần hóa sói.”

"Nghe nói người biết mị thuật gặp phải món canh này sẽ càng nguy hiểm hơn."

"Về phía Cảnh vương, ngày mốt ta sẽ hẹn gặp ở Bắc Môn Đình, nàng giải thích mọi hiểu lầm xảy ra ngày hôm đó cho ngài ấy nghe là được."

Lòng ngày càng trĩu xuống, Khương Đào Hoa ngã ngồi xuống giường, sắc mặt tái nhợt.

"Chủ tử?" Thanh Đài giật mình: "Người sao vậy?"

"Sư phụ nói lòng người khó đoán, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, quả nhiên không sai." Đào Hoa ngơ ngác nói: "Ánh mắt y nhìn ta lúc nãy dường như khiến ta cảm thấy y có chút tình ý với ta."

Trong đôi mắt dịu dàng và sâu thẳm ấy phản chiếu toàn bóng hình nàng, chăm chú mãnh liệt. Ánh mắt như vậy mà cũng có thể diễn được sao?

Thanh Đài rất hoang mang: "Nô tỳ không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì."

“Không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì cũng không sao.” Đào Hoa đưa tay véo Thanh Đài: “Chỉ cần biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì là được, Thanh Đài, ngươi mau đi chuẩn bị, dò la vị trí của phủ Nam vương, ngày mai nhân cơ hội trốn đi."

Cái gì?! Thanh Đài ngơ ngác: "Đang yên đang lành, sao chúng ta lại bỏ trốn?"

“Không trốn thì sẽ mất mạng.” Đào Hoa thấp giọng nói, suy nghĩ rồi bổ sung thêm: “Chạy lung tung cũng sẽ mất mạng, hiện tại chỉ có Nam vương mới có thể cứu mạng chúng ta.”

Thanh Đài há to miệng, vẻ mặt bối rối.

Chủ tử thường thích mắng nàng ngốc nhưng nàng luôn không thừa nhận, bây giờ nàng đã cảm nhận được ở trước mặt chủ tử nhà mình nàng thật sự rất ngốc, hoàn toàn không hiểu chủ tử đang nghĩ gì.

Khương Đào Hoa đã đứng dậy tìm đồ trong tủ, chỉ để lại cho Thanh Đài một câu: “Thẩm thừa tướng có khả năng là người của Nam vương.”

Hả? Vốn dĩ đã mơ hồ, bị câu này của nàng làm cho càng mơ hồ hơn. Nhìn chủ tử nhà mình bận rộn, Thanh Đài ngồi xuống bên cạnh bàn suy nghĩ.

Thẩm thừa tướng quyền cao chức trọng, được Nam vương sủng ái, sao lại đảo lộn thành người của Nam vương được? Hơn nữa, cho dù y là người của Nam vương thì sao chủ tử lại chạy ngược trở lại đến chỗ Nam vương cầu cứu? Điều này chẳng phải là tự chui đầu vào rọ hay sao? Còn nữa, tại sao phải bỏ trốn, ai sẽ lấy mạng họ?

Chưa kịp nghĩ ra thì Đào Hoa đã thu dọn xong xuôi lên giường đi ngủ, nghiêng đầu nhìn Thanh Đài nói: “Ngày mai sẽ cần rất nhiều sức lực, ngươi mau đi nghe ngóng chuyện ta muốn biết, sau đó thì ngủ đi."

"Vâng."

Thanh Đài lắc đầu, từ bỏ suy nghĩ, mọi việc đi theo chủ tử chắc chắn sẽ không sai!

Trong lòng Khương Đào Hoa vừa rối bời vừa hoang mang, nhưng ngay trong lúc này nàng lại ngủ rất nhanh và sâu.

Lâm Vũ Viện.

Thẩm Tại Dã tựa người trước cửa sổ, nhìn vầng trăng trên bầu trời, tay vân vê ngọc bội, khẽ cau mày.

Trạm Lư đứng bên cạnh y thấp giọng nói: “Đã bố trí thỏa đáng, chỉ cần đến Bắc Môn Đình, nàng ta sẽ không có cơ hội sống sót.”

Quay đầu lại, Thẩm Tại Dã nhếch môi cười, có chút tà ác: “Nữ tử đẹp như vậy, ngươi không thấy đáng tiếc sao?”

Trạm Lư cả kinh, vội quỳ xuống: “Nô tài không thấy có gì đáng tiếc cả.”

“Thật sao?” Thẩm Tại Dã cười nhẹ: “Chẳng phải ngươi rất thích nàng ta sao?”
« Chương TrướcChương Tiếp »