Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đào Hoa Yêu Yêu

Chương 3: Chuyện xảy ra ở Bali 1

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Heo con

Trước khi lên máy bay, Mike gọi cho Đào Hoa Yêu Yêu, nói khách sạn bên kia khai trương đã có tuyên truyền, Tiểu Đinh ở công ty đã làm khá ổn, cô tới chỉ cần giúp bố trí hội trường và tiệc rượu là được. Một lần, chi nhánh của khách sạn Hoa Uy ở Canada khai trương, lễ khai trương là do Đào Hoa Yêu Yêu tổ chức, tổng giám đốc Hoa Uy rất vừa lòng.

Bây giờ, hợp đồng đã kết thúc. Mike đột nhiên lại điều cô qua, Tiểu Đinh cũng tự gọi điện nhờ cô đến Bali giúp mình. Mọi người không nói gì nhưng tình ý này, Đào Hoa Yêu Yêu nhớ kỹ trong lòng. Chỉ có điều duy nhất không được hoàn mỹ là khi sắp gác máy, Mike vẫn không nhịn được mà trịnh trọng dặn do cô nén buồn rồi còn cổ vũ:



Chân trời nào chẳng có cỏ thơm, sao phải chung tình với một cành hoa. Đến Bali tìm Romeo của cô đi

Con bà nó, nhà cô không có ai chết, nén buồn cái đầu quỷ! Cúp máy, Đào Hoa Yêu Yêu đau khổ phát hiện, có lẽ bình thường bọn họ hay dùng từ lóng trước mặt Mike mà Mike dù học 6 năm Trung văn mà nói chuyện càng ngày càng không ra cái gì. Đến Bali, Tiểu Đinh hỏi cô muốn làm việc luôn hay nghỉ ngơi một chút. Đào Hoa Yêu Yêu nghĩ rồi nói:



Lúc tôi thích làm thì sẽ làm, lúc tôi không thích làm thì cậu làm

Tiểu Đinh nện nện gót giày nói:



Người đẹp, đừng trèo lên đầu lên cổ người khác nếu không đàn ông dù mộ đạo cũng tức giận đó.

Hai người vừa cãi nhau vừa đi về phía bãi đỗ xe. Sau đó, ở cửa bãi đỗ xe, Đào Hoa Yêu Yêu nhìn thấy một người đàn ông và một người phụ nữ.

Người phụ nữ đó trông mảnh mai, yểu điệu động lòng người. Cái gì gọi là “xuất thủy phù dung, tạo hóa mài giũa” còn người bên cạnh cô gái kia… Đào Hoa Yêu Yêu nheo mắt lại… chính là Sở Phi. (Hình như thiếu chữ, cảnh này là Sở Phi bị Đào Hoa Yêu Yêu tát)

Ngày hôm sau, khách sạn tổ chức khánh thành. Sáu giờ sáng, tổ nhân viên đã tới hiện trường, cùng quản lý khách sạn chuẩn bị để làm công tác chuẩn bị cho lễ khánh thành. Nửa giờ sau, Đào Hoa Yêu Yêu như con gấu trúc hiện ra trước mặt mọi người

Không đợi ai nói gì, cô đã cười cười lấy kính râm trong túi áo Tiểu Đinh đeo lên, xắn tay áo:



Các anh em, làm sớm xong sớm vui vẻ sớm. Làm xong rồi, trai tán gái, nữ câu trai, ai không câu được gì thì trả tiền mời khách

Nói xong chui vào hiện trường ngay lập tức.

Tiểu Đinh đứng sau, người phụ trách khách sạn vỗ vỗ vai Tiểu Đinh, vươn ngón tay cái chĩa về anh nói:



Phụ nữ Trung Quốc các anh…

Good.

Khiến Tiểu Đinh dở khóc dở cười.

Lễ khai trương kết thúc tốt đẹp, Tiểu Đinh và Đào Hoa Yêu Yêu đứng bên ngoài nhìn khách quý cắt băng khánh thành. Sau đó được người dẫn đi vào khách sạn, hai người thở phào một hơi, nhìn nhau.

Trước khi Đào Hoa Yêu Yêu mở miệng, Tiểu Đinh đã giơ tay ý bảo đừng nói, cướp lời:



Cô nghe tôi nói trước đã, vừa rồi Mike gọi điện nói, Hoa Uy rất hài lòng với hợp đồng lần này, bữa tiệc tối nay, phía khách sạn hi vọng công ty chúng ta mời một người đến tham dự, chính là cô đó.



Tôi nhớ là tôi chỉ đến giúp, lần này cậu mới là phụ trách.

Đào Hoa Yêu Yêu hai tay ôm ngực



Chẳng lẽ cô muốn tôi đi dọa người?

Tiểu Đinh hoảng hốt chỉ vào mặt mình, ba ngày trước, Tiểu Đinh ra ngoài ăn cơm cùng đồng nghiệp, bàn bên có người say rượu đánh nhau, tránh không kịp bị dính lây một đấm mà mặt tím bầm

Đào Hoa Yêu Yêu nhìn hốc mắt đen tím của anh, quả thực so với đôi mắt gấu trúc của mình còn thảm hơn nhiều. Cô thở dài:



Thôi được, tôi đi

Bởi vì buối tối phải tham gia dạ yến, Tiểu Đinh lấy cớ không thể phá hủy danh tiếng mỹ nữ của công ty ta mà bắt Đào Hoa Yêu Yêu lập tức về phòng tìm cách làm mờ vết quầng thâm. Đào Hoa Yêu Yêu không từ chối, dặn dò một số chuyện rồi trở về phòng ngủ một giấc dài, tỉnh lại đã hơn sáu giờ tối, tắm rửa, trang điểm đã gần tám giờ. Đào Hoa Yêu Yêu tới hội trường. Vào cửa, Đào Hoa Yêu Yêu không cẩn thận hơi bị ngã, một đôi tay thon dài, tao nhã vừa khéo đỡ lấy cô, tránh cho cô khỏi biểu diễn màn ngã chổng vó trước mặt mọi người. Đào Hoa Yêu Yêu đứng vững lại, dưới ánh trăng, quay đầu định cảm ơn, vừa dương mắt nhìn thì bị giật mình…

Sở Phi.

Đối phương không đợi cô mở miệng đã quân tử lui về phía sau nửa bước, thản nhiên gật đầu, lướt qua cô mà vào.

Như người xa lạ

Bữa tiệc hoàn toàn là sáng kiến của Đào Hoa Yêu Yêu, không dùng đèn chùm thủy tinh lộng lẫy, cả hội trường chỉ dùng ánh nến và ánh trăng chiếu sáng. Khắp hội trường đều là ánh nến lung linh, trên bàn bày những món ăn tinh xảo, trong những chiếc đế bằng thủy tinh, những ngọn nến màu tím khắc thành hình hoa sen nổi trên mặt nước trong suốt, ánh nến dần thay đổi, ánh trăng xuyên qua cửa sổ, qua rèm thủy tinh cùng với ánh nến mà tỏa hào quang. Tiếng đàn violon thanh nhã, tiếng ly chạm nhau leng keng. Đào Hoa Yêu Yêu cầm ly rượu vang đi vào góc phòng. Sau khi vào phòng, cô theo lệ chào hỏi những người quan trọng một lượt rồi trốn ra sau góc ngẩn người. Tiểu Đinh như quỷ đột nhiên xuất hiện sau lưng cô, bỗng thốt lên:



Đẹp trai quá!

Chén rượu trong tay Đào Hoa Yêu Yêu thiếu chút nữa thì rơi vỡ, quay đầu nhìn Tiểu Đinh mặc quần áo phục vụ thì toát mồ hôi lạnh. Cô vươn tay cấu lưng Tiểu Đinh, nhỏ giọng nói:



Dám hù dọa tôi, chán sống rồi à tiểu tử này

Tiểu Đinh nhe răng trợn mắt:



Không dám không dám, tôi rất bội phục gu thẩm mỹ của cô

Đào Hoa Yêu Yêu ngây ra:



Sao tự nhiên nói như thế?

Tiểu Đinh nhìn đằng trước, bĩu môi:



Anh chàng đẹp trai ở sân bay đó, cô còn tát anh ta một cái

Tiểu Đinh chỉ về phía cửa sổ sát đất, một người con trai nghiêng mặt, dưới ánh trăng trông anh ta vừa cao gầy lại vừa tao nhã mà phảng phất nét cô đơn.

Đào Hoa Yêu Yêu cười khổ:



Rõ ràng như thế sao?

Tiểu Đinh cứng lưỡi:



Cô để ý anh ta cả buổi tối, như sói vậy. Sếp ơi, làm ơn cho chút mặt mũi, cô có biết lúc cô nhìn chằm chằm vào người khác mắt lộ ra hung quang không

Đào Hoa Yêu Yêu không nói, cúi đầu nhìn cánh tay mình, cánh tay trần dường như vẫn còn lưu lại độ ấm của bàn tay Sở Phi. Tiểu Đinh đẩy cô:



Vừa rồi nếu không có anh ta thì cô mất mặt rồi, như thế nào cũng nên cám ơn người ta.

Anh nhắc tới chuyện Sở Phi đỡ cho Đào Hoa Yêu Yêu khỏi té ngã lúc vào cửa. Đào Hoa Yêu Yêu lườm anh một cái:



Không nhận ra cậu có phong thái của chó săn tin

Tiểu Đinh lắc đầu:



Mike nói, anh ấy còn muốn giữ cô lại kiếm tiền, bởi vì thất tình mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cũng không tốt nên dặn tôi phải để ý đến cô

Đào Hoa Yêu Yêu lại lườm thêm cái nữa:



Làm việc của anh đi

Nói rồi uống cạn ly rượu vang trong tay, đặt lên khay của Tiểu Đinh, tiện tay lấy thêm một ly sâm banh, chậm rãi đi về phía Sở Phi. Cô dù sao cũng phải cảm ơn anh… còn phải xin lỗi chuyện ở sân bay nữa.

Nhưng trong lúc hai người nói chuyện đã có một người phụ nữ mặc áo dạ hội màu trắng tinh tế đi tới bên Sở Phi

Tiểu Đinh nhìn bóng dáng hai người con gái, lắc đầu tiếc hận:



Để người ta nhanh chân đến trước rồi

Sở Phi cầm một ly sâm banh, dựa vào cửa sổ. Anh cũng không thích những yến hội này, huống chi giờ mệt muốn chết, họp hành liên tục ba ngày khiến cho đầu óc anh cũng ong ong.



Sở Phi, đã lâu không gặp

Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, mang theo sự tinh tế và dịu dàng như con gái vùng Giang Nam. Sở Phi hơi cứng người, chậm rãi đứng thẳng lại, quay đầu nhìn người phụ nữ mặc lễ phục trắng dịu dàng như lan. Anh thản nhiên hơi nhếch môi cười nhưng trong măt lại lạnh lùng:



Đã lâu không gặp, Sở phu nhân

Khi Sở Phi nói ra ba chữ Sở phu nhân thì người phụ nữ kia hơi run, nụ cười trở nên có phần gượng ép, lại thêm phần đáng yêu. Cô do dự rồi nhẹ giọng nói:



Mấy hôm nay Tiểu Điệp rất đau khổ



Không liên quan đến tôi

Giọng nói lạnh lùng làm cho Sở phu nhân và kinh ngạc lại vừa khó xử, cô im lặng hồi lâu rồi khẽ nói:



Mặc kệ là thế nào, Tiểu Điệp với cậu luôn một lòng si mê, ngay cả khi cậu vô tình với nó thì cũng không nên…

Làm cô khó xử như thế.

Ý chí của Sở Phi như sắt đá, nâng chén đáp lễ với một vị khách ở xa rồi lạnh lùng nhìn người phụ nữ kia:



Sở phu nhân lần này lấy thân phận gì đến dạy dỗ tôi vậy?

Sở phu nhân dường như kinh ngạc trước lời lẽ gai góc của anh, hơi sửng sốt rồi khẽ chớp mắt cười khổ:



Phi, chẳng lẽ chúng ta chưa từng là bạn bè sao?

Sở Phi lắc lắc ly sâm banh trong tay, cảm giác như đang say, người lành lạnh, tim đập lúc nhanh lúc chậm, hoàn toàn không thể khống chế. Anh cố gắng lấy tinh thần nhìn người đẹp áo trắng trước mặt, trong lòng hoảng hốt, ánh mắt mơ hồ hiện lên một người con gái khác cũng vóc dáng ấy, khuôn mặt cũng tương tự, thanh thuần như nước, tinh tế như hoa lan. Tuy rằng đã nhiều năm vẫn không quên được, một lần gặp lại đã là trời đất vô duyên. Sở Phi bỗng nhiên cảm giác buồn bã, nhẫn nhịn cảm giác khó thở, thản nhiên nói:



Cô ấy yêu là Sở nhị thiếu gia, không phải tôi, mà tôi cũng chưa từng có hứng thú với cô ấy

Sau đó, bất luận Sở phu nhân nói gì anh cũng chỉ yên lặng không đáp. Cuối cùng Sở phu nhân chỉ đành thở dài, buồn bã rời đi. Chờ Sở phu nhân biến mất trong đám người, Sở Phi thản nhiên nói:



Nghe hay không?

Ở góc khuất phía sau anh, Đào Hoa Yêu Yêu lặng yên đi ra.



Bình thường thôi.

Đào Hoa Yêu Yêu sờ sờ cái mũi, bình tĩnh trả lời, không có tí nào xấu hổ vì nghe lén bị túm sống.

Sở Phi liếc nhìn cô một cái, thản nhiên khẽ cười:



Tìm tôi có việc?

Đào Hoa Yêu Yêu đang muốn mở miệng, ngẩng đầu nhìn thấy sắc mặt Sở Phi thì buột miệng nói:



Anh đánh phấn đậm thế

Sau đó vội cấm khẩu, biết mình lỡ lời

Trong bóng tối, Sở Phi đứng đó, sắc mặt tái nhợt như quỷ, môi hơi tái lại. Bởi vì hai người đứng gần, Đào Hoa Yêu Yêu nhìn rõ trán anh tứa mồ hôi, đôi mày hơi nhíu lại nhưng đang nhẫn nhịn cơ đau. Sở Phi chờ cơn choáng váng qua đi, khẽ cười nói:



Hoa Đào tiểu thư thật hài hước

Hoa Đào tiểu thư?! Đào Hoa Yêu Yêu cảm giác mắt như tối sầm lại, cô cắn môi cố nhịn

Cô bước lên nửa bước, nhỏ giọng nói:



Trông anh có vẻ không ổn.

Sở Phi lại như không để ý, hơi mở mắt khẽ nói:



Bình thường thôi

Đào Hoa Yêu Yêu giật mình, trong đầu linh quang chợt lóe, cô thốt lên:



Anh không định cứ đứng như thế đến khi hết yến hội đấy chứ



Có gì không được. Sở Phi nhún vai bất cần





Đào Hoa Yêu Yêu trừng mắt lườm anh, cắn răng nói:



Bữa tiệc này là tâm huyết của tôi, nếu anh dám phá hoại mỹ cảm của nó thì tôi đem anh cho chó ăn



Tôi không đi nổi

Câu này anh nói cũng vô cùng thản nhiên. Đào Hoa Yêu Yêu thở dài:



Hi vọng anh không quá nặng.

Nói xong một tay đón lấy ly rượu trong tay Sở Phi, tay kia đỡ cánh tay Sở Phi

Sở Phi kinh ngạc nhìn cô



Nhìn cái gì? Tôi cũng chẳng có sức mà giúp anh tàng hình mà biến mất khỏi bữa tiệc này, đỡ anh về phía sau kia là cực hạn của tôi

Tức giận lườm anh một cái, Đào Hoa Yêu Yêu hất hàm về một góc khuất. Sở Phi kiên trì nhìn Đào Hoa Yêu Yêu:



Việc gì cô phải đi cứu một kẻ hỗn đản?

Đào Hoa Yêu Yêu thấy anh bất động, nghe vậy thì ngẩng phắt lên giận dữ:



Anh đúng là vô vị, nói nhiều thế làm gì

Còn nhớ chuyện ở sân bay? Đúng là lòng dạ hẹp hòi!

Thật sự là một người con gái thô lỗ! Sở Phi cười nhẹ, thuận theo đưa cánh tay khoác lên vai Đào Hoa Yêu Yêu, cảm giác đau đớn như dao cứa tim, anh thở dồn dập:



Xin lỗi, nhưng hình như không…

Còn chưa nói xong, Sở Phi ôm ngực, lẳng lặng ngã về phía Đào Hoa Yêu Yêu.

May mắn, Tiểu Đinh và một đồng nghiệp khác nhìn thấy ám hiệu của cô đã kịp thời chạy đến. Nhân lúc còn chưa kinh động đến khách mời, hai người giúp Đào Hoa Yêu Yêu đưa Sở Phi đến sô pha ở gần cửa sổ khác. May mà lúc trước để khách mời có chỗ nghỉ ngơi mà cũng thiết kế



Yêu Yêu, bất kể anh ta làm gì cô cũng không thể đánh chết anh ta chứ?

Tiểu Đinh nhìn sắc mặt Sở Phi như người chết thì hoảng sợ vô cùng



Bớt nói nhảm đi, mau gọi bác sĩ….

Cô giúp Sở Phi tựa vào sô pha, sắc mặt còn tái hơn cả Sở Phi. Lần đầu tiên cô thấy người bị bệnh tim phát bệnh, không ngờ anh nói ngã là ngã. Lúc này, một giọng nói yếu ớt từ trên đỉnh đầu cô truyền xuống:



Đừng… gọi bác sĩ…

Đào Hoa Yêu Yêu ngẩng đầu, nhìn thấy Sở Phi không biết đã tỉnh lại từ bao giờ nhưng sắc mặt càng lúc càng tái, một tay bưng ngực như vô cùng đau đớn. Bỗng nhiên cô cảm giác tức giận mà không có chỗ phát tiết:



Con mẹ anh, muốn chết nói thẳng

Cô vừa mắng vừa nới cúc áo cổ Sở Phi:



Thuốc đâu?



Khụ khụ… trong túi trước.

Sở Phi khó khăn thở dốc, ngón tay chỉ vào túi áo trước ngực.

Đào Hoa Yêu Yêu mò vào túi áo vest của anh, phát hiện tay mình run run, e rằng khó mà mở được hộp thuốc.

Sở Phi tựa vào thành sô pha, nhìn cô, bỗng nhiên khẽ cười:



Chỉ là bệnh tim mà thôi, khụ khụ…

Anh dùng ngón trở khẽ lau đi giọt nước mắt bên má cô



Nên… đừng khóc

Nói xong câu này, đột nhiên anh ôm ngực chặt hơn, thở dốc một hồi



Anh câm mồm

Đào Hoa Yêu Yêu lấy thuốc nhét vào miệng Sở Phi, nhìn anh khó khăn nuốt viên thuốc

Chỉ chốc lát sau, Sở Phi dần thở đều lại nhưng sắc mặt vẫn rất khó coi, hai mắt hơi mở, vô cùng mỏi mệt. Tiểu Đinh ở bên lặng lẽ tới gần, khẽ nói thầm với Đào Hoa Yêu Yêu:



Vẫn nên mời bác sĩ tới đi

Tiểu Đinh còn nói chưa dứt lời, Sở Phi đã mở mắt ra, lạnh lùng nói:



Tôi không cần bác sĩ

Nói xong định đứng dậy lại bị Đào Hoa Yêu Yêu cản lại:



Mạng của anh là do tôi cứu, tôi quyết định

Anh cười khổ:



Ba tuần trước tôi mới được ra khỏi viện, cô có thể để tôi sống thêm mấy ngày yên ổn không?

Đào Hoa Yêu Yêu do dự một chút nhìn qua Tiểu Đinh, Tiểu Đinh nhún vai ý bảo tùy cô quyết định

Sở Phi kiên trì:



Tôi chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được

Đằng sau có người đồng nghiệp tìm Tiểu Đinh, Tiểu Đinh phải ra tiến hành chỉ huy toàn bộ hội trường. Đào Hoa Yêu Yêu nghĩ ngợi, muốn Tiểu Đinh đi làm việc. Bản thân cô ngồi xuống trông Sở Phi. Trong bóng tối, Đào Hoa Yêu Yêu ngồi trên sô pha, Sở Phi tựa vào vai nàng, không ai nói với ai.

Bỗng nhiên, Sở Phi nhẹ nhàng nói:



Tôi muốn ra ngoài xem sao

Đào Hoa Yêu Yêu nhìn sắc mặt tái nhợt của anh:



Bệnh tim của anh vừa tái phát

Sở Phi lắc đầu:



Bệnh tim chứ không phải là cả người tê liệt

Khẩu khí nhẹ nhàng như đang nói câu “Lê Minh không phải Trương Quốc Vinh”

vậy.

Đào Hoa Yêu Yêu nhịn không được mà bật cười nhưng lập tức nghiêm mặt:



Nếu anh lại phát bệnh tôi mặc kệ anh

Sở Phi thở dài:



Tôi thật sự không sao, chỉ là bệnh cũ thôi mà

Đào Hoa Yêu Yêu cũng chỉ đành thở dài, đỡ anh đứng lên hỏi:



Đi đâu

Sở Phi nghĩ nghĩ, nói hai chữ:



Bờ biển.
« Chương TrướcChương Tiếp »