Chương 6: Tự do

Đào Hoa Yêu Yêu nghĩ chuyện đã được giải quyết ổn thỏa nhưng đáng tiếc, trời vĩnh viễn không chiều ý người.



Có thể cho tôi một lý do không?

Sau khi bị từ chối, Sở Phi không nhanh không chậm hỏi.

Đây là lần đầu tiên, Đào Hoa Yêu Yêu cùng Sở Phi bàn chuyện công việc, không giống với trước kia. Cả người mặc tây trang khiến càng thêm cao gầy, dù có hơi gầy nhưng dưới ánh mặt trời lại có một vẻ tao nhã khiến anh giống như quý tộc trong truyện tranh.

Đáng tiếc, người này nhân phẩm không tốt. Đào Hoa Yêu Yêu ghi hận chuyện ở đảo Bali



Là như thế này, Sở tiên sinh

Ngồi trước mặt Sở Phi, Đào Hoa Yêu Yêu cố gắng tỏ ra nhưng đang giải quyết việc chung:



Đầu tiên, tôi muốn cảm ơn anh chiếu cố nhưng tôi phải nói thật, tôi không có kinh nghiệm với những triển lãm dài hạn, hơn nữa cũng không có kiến thức về mặt châu báu. Vì có trách nhiệm với khách hàng cũng là giữ gìn uy tín của công ty mình, tôi không thể nhận hợp đồng này



Chuyện ở Bali cô vẫn canh cánh trong lòng sao?

Đào Hoa Yêu Yêu tỏ vẻ kinh ngạc:



Sở tiên sinh nói đùa

Trong lòng thì lại mắng thầm: “Quả nhiên nhân phẩm tồi tệ.”

Sở Phi thoáng nhìn cô, ánh mắt lợi hại như muốn mổ xẻ cô. Đào Hoa Yêu Yêu ra sức mở to mắt khiến bản thân trông vừa thành khẩn lại vừa vô tội

Sở Phi nhìn rõ nhất cử nhất động của cô, đáy mắt hiện lên ý cười:



Thật ra lần này mời cô đến chủ yếu là để tỏ lòng biết ơn cô, cảm ơn cô ngày đó đã cứu tôi

Có chuyện bắt ân nhân đến tận nơi để nhận cảm ơn sao? Đùa hơi quá trớn rồi.



Sở tổng khách sáo rồi

Đào Hoa Yêu Yêu nhún nhún vai, ngẩng đầu nhìn Sở Phi, khách khí nói:



Như vậy có lẽ Sở tiên sinh đồng ý nghe tôi nói



Nhưng tôi rất hài lòng với những sáng kiến của cô.

Sở Phi dựa vào ghế da, trầm ngâm rồi nói tiếp:



Hoặc là Đào Hoa tiểu thư có gì không hài lòng với điều kiện chúng tôi đưa ra? Mọi người có thể cùng thương lượng…

Đào Hoa Yêu Yêu cắn răng mỉm cười:



Không. Sở tiên sinh, điều kiện quý công ty đưa ra vô cùng tốt nhưng chúng tôi là những người làm việc chuyên nghiệp, phải có trách nhiệm với khách hàng…



Nhưng tôi vẫn giữ ý kiến của mình, hi vọng cô có thể phụ trách triển lãm

Tức điên rồi.

Đào Hoa Yêu Yêu bỗng dưng đứng lên, hai tay tì lên bàn làm việc, vẻ mặt tao nhã như bị nứt toác, cô hơi hung hăng nhìn Sở Phi:



Anh muốn lý do đúng không? Được, có phải tôi cho anh lý do hợp lý thì anh sẽ đồng ý nhận một người khác do chúng tôi giới thiệu để phụ trách hợp đồng này không?

Sở Phi gật gật đầu:



Tôi không phải là người không phân biệt phải trái

Anh chính là người không biết phải trái! Tuy không nói ra miệng nhưng Đào Hoa Yêu Yêu tin rằng ánh mắt của mình đã biểu đạt ý tứ này rất rõ ràng.



Vậy đi cùng tôi

Nói xong, cô đi tới kéo tay Sở Phi:



Tôi nói lý do cho anh

Trước mặt nhiều người, Đào Hoa Yêu Yêu kéo Sở Phi ra khỏi văn phòng, lên xe của Sở Phi, đi rất nhanh. Hai người đến khu mua sắm nổi tiếng thành phố, xuống xe, Đào Hoa Yêu Yêu đưa Sở Phi đến quầy mua sắm trang sức.

Đứng trước tủ kính đặt trang sức lấp lánh, Đào Hoa Yêu Yêu hỏi anh:



Anh cảm thấy ở đây chiếc nhẫn nào đẹp nhất?

Sở Phi nghi hoặc nhìn cô rồi chỉ chỉ một chiếc nhẫn nói:



Cái này đi.



Nhưng tôi lại thấy cái này có vẻ đẹp hơn

Cô chỉ vào một chiếc nhẫn vàng, tuy rằng trông độc đáo, tinh tế nhưng kiểu dáng như những chiếc nhẫn vàng từ thời những năm 70 vậy.

Sở Phi nghi hoặc nhìn Đào Hoa Yêu Yêu nhưng vẻ mặt Đào Hoa Yêu Yêu rất thật khiến anh không thể không tin.

Sau đó, Đào Hoa Yêu Yêu lại đưa Sở Phi đến mấy tủ kính khác, bình phẩm về vòng cổ, khuyên tai, lắc tay, lắc chân… vàng, bạc, đá quý… sau đó quay về bãi đỗ xe, ngồi trong xe, đợi lái xe đánh xe quay về thì mới nghiêm túc nhìn Sở Phi:



Bây giờ anh đã hiểu vì sao tôi không muốn nhận hợp đồng này chưa? Vì tôi không hiểu

Sở Phi yên lặng nhìn cô. Đáy mắt trong trẻo mà lạnh lùng có sự phức tạp khó phát hiện. Đúng thế, không hiểu… khi nãy anh đã phát hiện Đào Hoa Yêu Yêu không hiểu gì về châu báu. Sở Phi cúi đầu, đó là điều anh hoàn toàn bất ngờ, lúc này anh cũng không biết mình nên thở phào hay nên thất vọng.

Liễu Phỉ là nhà thiết kế trang sức trời sinh, cô có hiểu biết sâu sắc với châu báu nhưng cô gái trước mặt này lại chẳng hiểu gì về châu báu.

Cô không phải là cô ấy…

Thấy anh nửa ngày chẳng nói một câu, Đào Hoa Yêu Yêu sợ chưa có sức thuyết phục. Cô nghĩ ngợi rồi cắn răng gọi điện thoại, nhìn Sở Phi ý bảo “anh chờ một chút”

Rất nhanh, cuộc gọi được nhận, Đào Hoa Yêu Yêu ấn loa ngoài, nói với người bên kia:



Hải Âm, mình có một người bạn muốn rủ mình đi mua trang sức…

Còn chưa dứt lời thì đã bị một trận cười đinh tai nhức óc truyền dến:



Mua trang sức? Cậu? Đào Hoa Yêu Yêu? Ha ha ha ha là ai mà ngốc như thế? Mau giới thiệu cho mình đi, dám tìm kẻ mù văn hóa về trang sức như cậu đi mua châu báu? Thẩm mỹ về trang sức của cậu quả thật chẳng bằng heo chó, ai có dũng khí như thế? Mình bội phục quá đi, mình nghi rằng người ta không biết cậu mù thẩm mỹ trang sức chứ, ha ha ha….

Dường như tiếp đó còn những lời đùa cợt thao thao bất tuyệt nhưng Đào Hoa Yêu Yêu quyết đoán tắt điện thoại.



Có cần tôi gọi cho người khác không?

Cô không biến sắc nhìn Sở Phi, dù mất mặt nhưng cô cũng không ngại. Thua người chứ không thể thua trận. Sở Phi trừng mắt nhìn cô, mọi cảm xúc đều bị cô phá vỡ, anh chỉ có thể trợn mắt nhìn cô, cứng nhắc nói:



Không cần.

Đào Hoa Yêu Yêu thấy rõ khóe môi anh khẽ run run nhưng cô mặc kệ:



Để một người không có thẩm mỹ về trang sức làm triển lãm trang sức thì tôi nghĩ chắc không ai mạo hiểm như thế

Đào Hoa Yêu Yêu nói với Sở Phi:



Tuy rằng thẩm mỹ về châu báu với làm triển lãm thoạt nhìn không quan hệ gì nhưng bởi vì tôi không biết gì về trang sức nên sẽ không thể tìm được cách tuyên truyền tốt nhất cho trang sức của quý công ty.



Cô thật thông minh

Sở Phi kinh ngạc nhìn cô hồi lâu, tuy rằng cảm xúc với việc Đào Hoa Yêu Yêu không thông thạo về trang sức rất khó nói nhưng vẫn rất thưởng thức sự thẳng thắn của cô:



Thật hiếm có người thẳng thắn đối diện với nhược điểm của mình như cô

Đào Hoa Yêu Yêu mặt không biến sắc đáp:



Nếu khóe miệng anh không run rẩy thì tôi đã nghĩ đó là lời khen.

Sở Phi không cười nhưng lái xe đằng trước không chịu nổi mà phì ra cười lớn



Như vậy bây giờ anh có đồng ý để công ty chúng tôi đề cử người khác không?

Dù xấu hổ và giận dữ nhưng Đào Hoa Yêu Yêu vẫn không quên giải quyết việc chung.

Cô rất bình tĩnh, hơn nữa công tư rõ ràng. Ánh mắt Sở Phi thoáng ý khen ngợi, gật gật đầu:



Không cần giới thiệu

Khi Đào Hoa Yêu Yêu nhíu mày thì anh lại vươn tay tỏ ý cứ bình tĩnh rồi chậm rãi nói tiếp:



Tuy rằng trình độ giám định và thưởng thức của Hoa Đào tiểu thư…

Anh hơi ngừng lại, lược đi những từ sẽ khiến cô mất mặt rồi nói tiếp:



Nhưng tôi tin vào năng lực làm việc của cô, trong vòng một năm tới, cô đều có thể giới thiệu cho chúng tôi người tổ chức sự kiện phù hợp đúng không?

Đào Hoa Yêu Yêu thông minh đương nhiên hiểu ý Sở Phi. Anh nói vậy tỏ vẻ đã không còn kiên quyết mời cô làm hợp đồng này mà còn nhận lời giới thiệu người khác của cô, còn có ý rằng Tập đoàn quốc tế Âu Hách sẽ kí hợp đồng quan hệ xã hội với công ty cô một năm



Yes!

Đào Hoa Yêu Yêu nắm tay, hưng phấn nói với lái xe:



Anh lái xe, bật nhạc đi, bật nhạc đi.

Sở Phi nhìn Đào Hoa Yêu Yêu thoáng chốc đã vui vẻ nói cười như trẻ con thì trong lòng hơi nhảy dựng…

Sau lại rất giống…

Lái xe nhìn ông chủ qua gương chiếu hậu, thấy Sở Phi tỏ vẻ đồng ý thì đưa hộp CD cho Đào Hoa Yêu Yêu.

Rất nhanh, Đào Hoa Yêu Yêu đã chọn ra được một chiếc CD, lái xe bật đĩa, nhạc dạo quen thuộc chậm rãi vang lên, sau đó là tiếng hát trong trẻo của nữ ca sĩ.

“Nhớ nhung là một loại cảm xúc thật khó nói, như có như không. Lặng lẽ không tiếng động, thường xuất hiện vào những đêm khuye. Chớp mắt đã nhấn chìm em trong cô đơn. Em không có sức để chống đối lại. Những đêm về, nhớ anh đến không thể thở…”

Sắc mặt Sở Phi trong chốc lát trở nên tái nhợt, anh trừng mắt nhìn cô gái bên cạnh đang đắm chìm trong bài hát. Ngực như bị đánh mạnh, cảm giác đau đớn đến tim gan khiến tim anh đập loạn, hỗn độn.

Anh nhìn cô đang khẽ hát theo, khẽ hỏi:



Bài hát này…



Này?

Đào Hoa Yêu Yêu nghiêng đầu cười thật hồn nhiên:



Là bài “Em nguyện ý” của Vương Phi, tôi thích nhất bài hát này không ngờ trong xe anh cũng có.

Câu nói sau đó không nghe được nữa, chỉ còn tiếng hát của nữ ca sĩ vang vọng và cô gái như hoa như ngọc cười dịu dàng trong trí nhớ

“Em nguyện ý vì anh, nguyện ý vì anh

Nguyện ý vì anh mà quên đi bản thân mình

Chỉ cần thêm một giây được ở trong lòng anh

Mất đi cả thế giới cũng không đáng tiếc…”

Sở Phi chậm rãi nhắm mắt lại. Là ý trời sao?



Sở tổng?

Cuối cùng Đào Hoa Yêu Yêu cũng phát hiện Sở Phi đang ôm ngực, sắc mặt rất tái, cô lo lắng chạm vào anh:



Anh ổn không?

Sở Phi nhìn khuôn mặt Đào Hoa Yêu Yêu gần trong gang tấc, đôi mắt hạnh tròn vo, vẻ mặt lo lắng, anh nhìn sâu vào mắt cô, hồi lâu sau khẽ nói:



Cô nghĩ sao



Hả?

Đào Hoa Yêu Yêu không hiểu ra sao. Khi cô còn đang chần chừ khó hiểu thì Sở Phi vươn tay đỡ, ngồi thẳng lên. Thấy vẻ mặt cô vẫn như đang hỏi “anh có khỏe không?” thì anh thản nhiên vỗ đầu cô nói:



Tôi rất khỏe, vô cùng khỏe…

Nói xong quay người nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói chuyện nữa.

Anh dỗ chó sao? Đào Hoa Yêu Yêu dùng sức lườm Sở Phi, cô ghét nhất bị người khác xoa đầu, giống như vuốt ve chó cưng vậy. Nhưng Sở Phi nói câu đó rồi không nói gì nữa, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt nghiêng nghiêng gầy gò cảm giác thật cô đơn. Đào Hoa Yêu Yêu khẽ run trong lòng nhưng cô thấy anh mãi không quay lại thì cũng nhún vai, tiếp tục đắm chìm trong giọng hát của Vương Phi