Chương 11: Anh mua em

Mở to mắt, Ninh Tri dần dần hồi thần, cô đã trở lại.

Cô nhìn về phía Lục Tuyệt bên cạnh, hắn ngủ rất quy củ, nằm thẳng tắp không giống như cô, thích ôm chăn ngủ còn thích cọ loạn.

Ninh Tri nhìn thời gian, cô ngây ngốc ở bên kia mấy ngày thế nhưng hiện tại lại chỉ mới trôi qua hơn mười phút, xem ra nếu quy đổi thì một ngày ở bên kia đại khái sẽ mất khoảng năm phút bên này.

Nếu cô ở bên kia một tháng sẽ tương đương với một trăm năm mươi phút ở hiện tại.

Ninh Tri cảm thấy mỗi một lần cô đi cứu Tiểu Lục Tuyệt đều không biết sẽ phải hoa tốn bao nhiêu thời gian vậy nên ban đêm sẽ là thời điểm thích hợp nhất để ra tay.

Ngày hôm sau, khi bầu trời xám xịt vừa lóe lên vài tia nắng thì Ninh Tri đã tỉnh lại.

Bên cạnh, Lục Tuyệt cũng đúng giờ thức giấc. Thần sắc hắn ngốc ngốc, đôi mắt đào hoa mơ màng mông lung, còn ngậm nước, điều này càng thêm tô điểm cho ngũ quan tinh xảo của hắn, thật đúng là tú sắc khả san.

Ánh mắt Ninh Tri dời xuống dừng lại trên chiếc áo ngủ màu xanh xinh đẹp kia, nhìn không được mà dời tầm mắt.

Quá chói lóa.

Lục Tuyệt không hề phát hiện, hắn xốc chăn lên, có lẽ là nhìn thấy trên áo ngủ của mình có chút nếp nhăn, hắn yêu quý lôi kéo chỗ bị nhăn sau đó mới rời giường đi rửa mặt.

Ninh Tri cảm thấy buồn cười.

Sau khi Lục Tuyệt lớn lên vẫn là đáng yêu như vậy.

***

Ninh Tri tìm được quản gia, cô dò hỏi ông ấy chuyện về dì Phùng kia.

Quản gia khá kinh ngạc khi nghe Ninh Tri đột nhiên nhắc tới người công nhân này, “Nhị thiếu phu nhân, mười mấy năm trước dì Phùng đã bị sa thải rồi.”

Ninh Tri: “Vì sao bà ấy lại bị sa thải?”

“Lúc trước bà ta trộm một chiếc vòng tay của phu nhân nên đã bị phu nhân sa thải.”

Quản gia vẫn còn nhớ rất rõ ràng, lúc ấy ông ta còn cảm thấy kinh ngạc, dù sao thì mỗi một người làm trước khi tiến vào Lục gia đều được huấn luyện kỹ càng, mà sau khi đại thiếu gia tới thì bà Phùng này mới được thuê vào, là người chuyên chăm sóc cho đại thiếu gia, thỉnh thoảng cũng sẽ chăm sóc cho nhị thiếu gia.

Thời gian dì Phùng làm việc ở Lục gia không dài, không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy.

Ninh Tri híp híp mắt, quả nhiên bọn họ cũng không biết chuyện dì Phùng từng ngược đãi Lục Tuyệt.

“Quản gia, ông có biết địa chỉ của dì Phùng không?”

“Mỗi một người làm của Lục gia đều có lưu lại thông tin cá nhân của bọn họ, bên này của tôi vẫn còn giữ nhưng dù sao đó cũng là thông tin của mười mấy năm trước rồi.” Quản gia tạm dừng một chút, “Nếu nhị thiếu phu nhân muốn biết nơi ở hiện tại của dì Phùng thì tôi có thể cho người đi điều tra.”

Ninh Tri cười cười, khó trách chú Lý lại có thể đảm nhiệm chức vị quản gia ở Lục gia, “Phiền toái chú rồi, chú Lý.”

Hiệu suất làm việc của quản gia rất nhanh, trước giữa trưa, Ninh Tri đã có được địa chỉ của dì Phùng.

Khi Ninh Tri mang theo Lục Tuyệt ra ngoài, hắn rất không tình nguyện đi thay bộ quần áo hoa của mình ra để mặc áo hoodie vào.

Nhìn mây đen trong khung biểu hiện trên đầu hắn, Ninh Tri cười nói với hắn, “Đợi lát nữa em mang anh đi mua qυầи ɭóŧ hoa.”

Hiển nhiên, Lục Tuyệt vẫn nhớ rõ chuyện này, nghe thấy Ninh Tri nói lông mi của hắn khẽ run, mây đen trên đỉnh đầu biến mất.

Xe tiến vào ngõ nhỏ.

Trên mặt đất có không ít vết nước, mặt tường phòng ốc chung quanh loang lổ, tàn cũ, trên ngõ nhỏ còn có rất nhiều dây điện treo lộn xộn, chiếc siêu xe màu đen tiến vào nhìn có vẻ rất tách biệt.

Tài xế nói với Ninh Tri: “Nhị thiếu phu nhân, cánh cửa màu đỏ phía trước chính là địa chỉ của Phùng Phương.”

“Được.” Ninh Tri quay đầu, cô nhìn về phía Lục Tuyệt bên cạnh, từ lúc lên xe hắn đã ngồi ngay ngắn, buông mi mắt xuống an an tĩnh tĩnh.

Cô ghé sát vào bên tai hắn, “Anh còn nhớ bà xấu xa kia không? Em mang anh tới dạy dỗ bà ta.”

Lúc trước cô không có cách nào khác, chỉ đành dùng chút thủ đoạn nho nhỏ buộc đối phương rời khỏi Lục Tuyệt nhưng bị sa thải thôi thì quá tiện nghi cho bà ta.

Mi mắt Lục Tuyệt khẽ nhúc nhích.

Ninh Tri cười nói: “Không nhớ rõ cũng không sao, em nhớ rõ là được”

Cô đang muốn đẩy cửa xuống xe liền nhìn thấy cánh cửa sắt đỏ cũ loang lổ sơn được mở ra, bên trong có một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi cầm thùng rác đi ra ngoài.

Tóc của đối phương được bới lên, búi ở sau đầu lộ ra một khuôn mặt tròn, Ninh Tri nhận ra người đó chính là dì Phùng.

Chỉ thấy bà ta lén lút cầm thùng rác đến nhà hàng xóm bên cạnh, sau đó đem rác quăng xuống trước cửa nhà đó.

Vẻ mặt Phùng tẩu đắc ý xoay người, giây tiếp theo, cửa nhà bên cạnh mở ra, một người phụ nữ tóc ngắn nhanh chóng chạy ra ngoài.

“Phùng Phương, bà đứng lại, cuối cùng cũng bị tôi bắt được tận tay, đồ đàn bà không biết xấu hổ này, đem rác của bà nhặt về hết đi.” Người phụ nữ trung niên kia đuổi theo lôi kéo tay Phùng Phương.

“Hôm trước bà ném vỏ trái cây trước cửa nhà tôi hại tôi té ngã, hiện tại tôi đổ rác trước cửa nhà bà đã là tiện nghi cho bà lắm rồi.” Dì Phùng tẩu nhếch đuôi mắt, vẻ mặt kiêu ngạo.

Người phụ nữ trung niên kia cũng không phải dễ chọc, “Bà lấy gì để chứng minh là tôi hại bà té ngã? Hiện tại là tôi tận mắt nhìn thấy bà vứt rác trước cửa nhà tôi…”

Ninh Tri ngồi trên xe, cô nhìn hai người đang chửi mắng lại quay sang đánh nhau ở ngoài xe, không khỏi chậc lưỡi.

Tài xế hỏi Ninh Tri: “Nhị thiếu phu nhân, chúng ta có đi qua ngăn lại không?”

“Không cần, xem diễn là được rồi.” Ninh Tri chưa từng gặp qua màn đánh nhau nào như vậy, tất cả các chiêu thức la lối khóc lóc, kéo quần áo, túm tóc, cào mặt đều có đủ.

Dì Phùng tương đối to lớn, người phụ nữ trung niên kia cũng không phải đối thủ của bà ta, rất nhanh người phụ nữ kia đã bị dì Phùng đè nặng tát vào mặt.

Ninh Tri nói với tài xế, “Anh đi xuống giúp người phụ nữ tóc ngắn kia đi, nếu bà ta muốn đánh tiếp thì anh để cho bà ta đánh đầu dì Phùng, còn kéo tai dì Phùng nữa.”

Để cho bà ta nếm thử những đãi ngộ mà trước kia bà ta đã làm với tiểu Lục Tuyệt.

“Được, nhị thiếu phu nhân.”

Tài xế là vệ sĩ của Lục gia, không chỉ biết võ mà thể hình cũng rất dọa người, hắn vừa mới ra tay, người phụ nữ trung niên kia và dì Phùng đều bị dọa sợ.

Khi người phụ nữ trung niên nhìn thấy tài xế khống chế dì Phùng liền biết là hắn đang giúp mình, khuôn mặt đầy vết hằn bàn tay của bà ta trở nên hưng phấn.

Bà ta nghe tài xế phân phó, một cái lại một cái tát lên mặt, lên trán dì Phùng thật mạnh, còn kéo tai dì Phùng, “Phùng Phương, báo ứng của bà tới rồi.”

Dì Phùng đau đến thét chói tai.

Ninh Tri vươn tay, che mắt Lục Tuyệt lại.

Lông mi dày rậm khẽ rung động trong bàn tay cô, cô ghé sát bên tai hắn, dịu dàng nói, “Tiểu Tuyệt Tuyệt, đừng nhìn người xấu.”

Người phụ nữ trung niên ra hiệu, tài xế buông lỏng dì Phùng ra.

Phùng tẩu vừa đau lại vừa tức, bà ta che đôi tai bị nhéo đến đỏ lên của mình, lỗ tai phát đau, đôi mắt như tẩm nước độc mà trừng mắt nhìn người phụ nữ trung niên cùng tài xế.

Bà ta chất vấn tài xế, “Mày là ai? Có phải là nhân tình của ả đàn bà này hay không?”

Người phụ nữ trung niên phỉ nhổ một cái, “Phùng Phương, rửa miệng cho sạch sẽ một chút.”

Tài xế vỗ vỗ tro bụi không tồn tại trên người, “Tôi là tài xế của Lục gia.”

Lục gia?

Dì Phùng mất hồi lâu mới phản ứng lại, bàn tay che lỗ tai hơi co rút, “Cậu......”

Tài xế không có tiếp tục để ý tới bà ta mà xoay người lên xe.

Lúc này dì Phùng mới phát hiện một chiếc siêu xe không có khả năng xuất hiện ở chỗ này đang dừng cách đó không xa, xuyên qua cửa sổ xe có thể nhìn thấy hình dáng của một người con trai.

Dì Phùng nghĩ đến vừa rồi tài xế để người phụ nữ trung niên đánh vào trán của bà ta, nhéo lỗ tai bà, đây đều là những việc mà bà ta làm với thiếu gia ngốc của Lục gia.

Không phải hắn muốn tới tìm bà trả thù đi?

Cả người dì Phùng chấn động, nháy mắt bà ta như người mất hồn, thất tha thất thểu hoảng loạn chạy vào trong phòng, ngay cả thùng rác cũng không cần.

Ninh Tri bĩu môi, kẻ tiểu nhân như dì Phùng cũng chỉ dám khinh người yếu thế.

Một bàn tay hơi lạnh nắm cổ tay cô, Ninh Tri hơi kinh ngạc, ngay sau đó cô buông bàn tay đang che mắt Lục Tuyệt ra.

Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của hắn mờ mịt nhìn cô một cái, lại dời đi.

Tay Ninh Tri nâng mặt hắn.

Hắn khẽ run mi mắt không thể không nâng lên đối diện với ánh mắt cô, hắn sợ hãi muốn cúi đầu nhưng mà mặt bị cô nâng, hắn không động đậy.

Thấy Lục Tuyệt nhíu mày, Ninh Tri cười cong mắt, “Em trút giận cho anh, anh có vui vẻ không?”

Lục Tuyệt không có phản ứng.

Ninh Tri sửa lời nói: “Đi, mang anh đi mua qυầи ɭóŧ hoa.”

Lục Tuyệt nâng mi mắt lên, nhanh chóng liếc mắt nhìn cô một cái, thanh âm hắn khàn khàn lại dễ nghe, “Anh mua em.”

Anh mua cho em.

Ninh Tri câu môi, cố ý trêu hắn, “Anh muốn mua em sao? Em rất quý giá đấy.”

Lục Tuyệt nhấp môi, một hồi lâu sau mới chậm chạp đáp trả cô, “Xấu, không cần.”

Nghe vậy, Ninh Tri tức giận đến muốn cắn hắn, cô không có ghét bỏ hắn ngốc, hắn lại dám ghét bỏ cô xấu?

________________________________________________________________

Đi vào trong tiệm, Ninh Tri trực tiếp để nhân viên bán hàng đem các loại qυầи ɭóŧ nam in hoa hoặc là có màu sắc sặc sỡ ra.

Nhìn nhiều kiểu dáng như vậy Ninh Tri mới biết hóa ra đàn ông cũng thật điệu.

“Anh thích gì đều mua hết.” Ninh Tri hào phóng nói với Lục Tuyệt.

Tiếp theo, nhân viên bán hàng nhìn thấy soái ca mặc áo hoodie đỏ chọn một chiếc qυầи ɭóŧ xanh lục có in hoa hồng đỏ thẫm.

Ninh Tri đã có năng lực thừa nhận nhất định, cô nhìn thấy trên đầu Lục Tuyệt đột nhiên bắn ra một mặt trời nhỏ, cô cực kì dịu dàng nói với hắn: “Anh còn thích cái nào khác sao? Em đều mua cho anh.”

Sau đó, Lục Tuyệt còn chọn cam, hồng, vàng kim, cùng các loại qυầи ɭóŧ in hình trái cây.

Ninh Tri đứng ở một bên, trên mặt tươi cười xán lạn, mỗi khi trên đầu Lục Tuyệt bắn ra một mặt trời nhỏ, mắt cô lại sáng thêm một phần!

nhân viên bán hàng hơi ngẩn ngơ.

Lúc trước cô ấy còn nghi ngờ mấy loại qυầи ɭóŧ hoa hòe mà bà chủ cầm về có thể bán ra ngoài được hay không. Hiện tại nhìn soái ca đang chọn lựa hết sức vui sướиɠ trước mặt, còn có những lời khen ngợi tận trời xanh của cô gái bên cạnh dành cho hắn, nhân viên bán hàng lại cảm thấy mắt thẩm mỹ của mình có vấn đề.

***

Đi ra khỏi cửa hàng, trên mặt Ninh Tri đong đầy ý cười.

【 chủ nhân, chủ nhân, cô có muốn đổi lấy hào quang không? 】

Bá Vương biết lúc này Ninh Tri đã có năm mặt trời nhỏ, nó so với cô còn kích động hơn.

Ninh Tri không nghĩ mua qυầи ɭóŧ hoa cho Lục Tuyệt lại khiến hắn vui như vây, cô có thể có nhiều mặt trời nhỏ như thế.

Cô hào khí nói: “Đổi toàn bộ lấy hào quang.”

Nói xong, cô quay đầu nhìn năm mặt trời nhỏ trên đỉnh đầu nam nhân, sách, mặt trời nhỏ phát ra ánh vàng rực rỡ, Ninh Tri cảm thấy hiện tại Lục Tuyệt càng đẹp trai hơn!

“Lục Tuyệt, chúng ta về nhà đi.” Ninh Tri chủ động nắm tay Lục Tuyệt.

Một khắc cô đυ.ng vào hắn, mặt trời nhỏ lập tức chen chúc chui vào trong đầu Ninh Tri.

Ninh Tri lập tức đem mặt trời nhỏ đưa cho Bá Vương đổi lấy 5% hào quang.

Vừa trao đổi xong, Ninh Tri nhìn thấy tay cô đang nắm tay Lục Tuyệt lập tức trắng lên trông thấy.

Cô nhanh chóng gương nhỏ trong túi ra.

Trong gương, mặt cô như được xốc lên một tầng băng gạc hơi mỏng, lộ ra một chút nhan sắc, nếu nói lúc trước là bình thường, hiện tại bộ dáng cô cũng có thể xem như thanh tú.

Nhớ tới bộ dáng minh diễm động lòng người, xinh đẹp khiến người ta không dời mắt được khi mình xuyên về hồi Lục Tuyệt còn nhỏ, tâm tình Ninh Tri rất tốt.

Nhanh, nhanh, chỉ cần đem Lục Tuyệt dỗ dành vui vẻ, vẻ đẹp của cô có thể trở về.

Lúc trở lại Lục gia, Ninh Tri phát hiện Lâm Điềm Điềm đang ở trong phòng khách bồi mẹ Lục nói chuyện phiếm.

“Tiểu Tri, em đã về rồi?” Lâm Điềm Điềm biết chồng mình, Lục Thâm Viễn đã trở về từ nước ngoài, ngày hôm sau cô ta liền từ đoàn phim chạy về Lục gia.

Ánh mắt cô ta dừng ở trên mặt Ninh Tri, không biết vì sao cô ta lại cảm thấy màu da Ninh Tri so với lúc trước trắng hơn một chút.

“Ân.” Thái độ của Ninh Tri đối với Lâm Điềm Điềm rất lãnh đạm.

Lâm Điềm Điềm cười dịu dàng, “Gần đây chị bận quá, tiểu Tri, em có giận chị không?”

Sau khi hào quang trên người Ninh Tri bị cô ta lấy đi, Lâm Điềm Điềm cũng không có ý đinh tiêu tốn tâm tư trên người Ninh Tri, cho nên sau khi vào đoàn làm phim được mấy ngày, cô ta hoàn toàn không liên hệ gì với Ninh Tri.

Ninh Tri: “Vì sao tôi lại phải giận chị?”

Cô lười diễn vở chị em thân thiết với Lâm Điềm Điềm, cô hận không thể khiến Lâm Điềm Điềm đừng làm phiền đến cô.

“Mấy ngày nay tiểu Tri đều ở cùng với Tiểu Tuyệt.” Mẹ Lục cười mở miệng, “Hôm nay con mang Tiểu Tuyệt đi đâu?”

Bà rất vui lòng khi nhìn thấy Ninh Tri mang Lục Tuyệt ra ngoài chơi, cũng vui vẻ khi Ninh Tri chăm sóc Lục Tuyệt.

Ninh Tri cười nói với mẹ Lục: “Đi mua quà mà trước kia con hứa với Lục Tuyệt.”

Ý cười trên mặt mẹ Lục càng đậm, ánh mắt nhìn về phía Ninh Tri cũng trở nên nhu hòa hơn, “Qùa gì vậy?” Bà thấy trong tay con trai cầm túi giấy, có chút tò mò.

Ninh Tri chớp chớp mắt nói với mẹ Lục: “Đây là bí mật của con với Lục Tuyệt.”

Nghe vậy, mẹ Lục cười càng thêm vui vẻ, đây chính là điều mà bà hy vọng nhìn thấy, “Hai cái đứa nhỏ này bây giờ còn có cả bí mật đấy.”

Lâm Điềm Điềm ngồi một bên nghe mà khϊếp sợ.

So với bất kỳ ai khác, cô ta là người biết rõ nhất Ninh Tri có bao nhiêu chán ghét Lục Tuyệt, hiện tại cô lại muốn gần gũi với Lục Tuyệt?

Ánh mắt cô ta dừng trên cổ tay Ninh Tri, Lâm Điềm Điềm nhìn thấy Ninh Tri đeo chiếc vòng ngọc lục đế vương của mẹ Lục, màu xanh bắt mắt kia làm cho mắt cô ta đau đớn.

Trong nháy mắt, Lâm Điềm Điềm giống như hiểu ra, thái độ của Ninh Tri đối với Lục Tuyệt thay đổi là vì muốn lấy lòng mẹ Lục.

“Tiểu Tri, chủ nhật này là sinh nhật của mẹ chị, bà ấy hy vọng em có thể quay về ăn một bữa cơm, “Bà ấy còn hy vọng em có thể mang theo Lục Tuyệt.”

Cảm nhận được ánh mắt của mẹ Lục, Lâm Điềm Điềm nhanh chóng giải thích, “Mẹ con nói tiểu Tri đã kết hôn nửa năm rồi mà con bé còn chưa mang Lục Tuyệt về ăn một bữa cơm bao giờ…”

Mẹ Lục biết từ nhỏ Ninh Tri đã sống nhờ ở Lâm gia, mẹ Lâm Điềm Điềm cũng chính là dì nhỏ của Ninh Tri, dì muốn cùng với cháu rể ăn một bữa cơm cũng là chuyện bình thường.

Có điều tình huống của Lục Tuyệt đặc thù, lúc trước sau khi Ninh Tri cùng Lục Tuyệt đăng ký ở nước ngoài, Lục Tuyệt chưa từng đi sang chào hỏi người lớn bên kia một lần nào.

Mẹ Lục cũng không phản đối việc Ninh Tri mang Lục Tuyệt về nhà, có Ninh Tri ở đó, cho dù Lục Tuyệt mất khống chế cô cũng có thể trấn an.

Lâm Điềm Điềm còn nói thêm: “Thâm Viễn nói chủ nhật này anh ấy cũng có thời gian về cùng con, có anh ấy, mang Lục Tuyệt đi theo hẳn là không có vấn đề gì.”

Ở trong trí nhớ của nguyên chủ, dì nhỏ đối với nguyên chủ rất tốt.

Ninh Tri gật gật đầu, “Nếu là ý của dì nhỏ thì tôi sẽ mang Lục Tuyệt cùng về.”

***

Trái ngược với Lục gia là hào môn bậc nhất, Lâm gia chỉ có một công ty nhỏ, tuy rằng cuộc sống cũng xem như giàu có nhưng lại chẳng thể gọi là hào môn. Đ

Từ lúc Lâm Điềm Điềm vô ý cứu Lục Thâm Viễn gả vào Lục gia, Lâm gia như được mở đèn xanh, một đường thăng chức.

Sau đó, khiến cho người ta không ngờ là cháu gái của Lâm gia cũng gã vào Lục gia, nhóm người quen biết chuyện đều đem Lâm gia cột chung vào một chỗ với Lục gia, địa vị cũng trở nên khác với trước kia.

Hôm nay là sinh nhật của bà Lâm, không ít người muốn tìm cơ hội để leo lên Lâm gia, những lời nói dễ nghe tuôn ra cuồn cuộn không ngừng.

“Lâm phu nhân, bà dưỡng da như thế nào vậy? Tôi thấy bà như trẻ hơn mười tuổi đấy.”

“Lâm phu nhân, bộ lễ phục này của bà có phải là kiểu mới nhất không, hợp với bà lắm.”

“Nghe nói hôm nay Lục đại thiếu gia cũng tới tham gia tiệc sinh nhật của bà đúng không?”

Có người kinh hô, “Lục đại thiếu gia? Là đại thiếu gia của tập đoàn Lục thị sao?”

“Tôi nghe nói, cháu gái của bà cũng gả cho Lục nhị thiếu gia có đúng không? Vậy vị thiếu gia kia…”

Bà Lâm cười mỉm, “Hôm nay bọn họ đều tới tham gia tiệc sinh nhật của tôi.”

“A, hai vị thiếu gia Lục gia đều tham dự? Lâm phu nhân, bà thật là có phúc.”

Lâm gia có cơ hội kết thân với hào môn như Lục gia quả thực làm người ta đỏ mắt lại đố kỵ, không ít người đều đang thầm hận sao con gái nhà mình lại không có cơ hội gả vào Lục gia.

Trong phòng.

Ninh Tri cầm một bộ tây trang màu đen, “Anh thử một lần xem được không?”

Lục Tuyệt mím môi, không thèm liếc mắt nhìn bộ tây trang được cắt may tỉ mỉ màu đen trước mắt một cái.

Ninh Tri thở dài, cô để người giúp việc đem bộ tây trang khác lấy ra.

Một bộ tây trang màu đỏ, thẳng tắp tinh xảo khiến người ta không thể rời mắt.

Lúc này, Lục Tuyệt mới nâng mi mắt lên.