Chương 23: Cho em hôn

Mọi người trợn tròn mắt.

“Có chuyện gì vừa xảy ra vậy? Chức năng làm đẹp bị tắt đi à?”

“Sau khi filter làm đẹp bị tắt đi thì ngay cả mặt Lâm Điềm Điềm cũng thay đổi rồi kìa, mặt trái xoan của cô ta đâu?”

“Này. . . filter làm đẹp cũng hay thật đấy, bây giờ còn đâu là đại mỹ nhân nữa?”

“Chức năng làm đẹp đột nhiên bị tắt đi à? Tuy có chút sự cố nhưng dáng Lâm Điềm Điềm cũng rất tốt mà, vẫn rất xinh đẹp.”

“Tôi còn tưởng Lâm Điềm Điềm thật sự là một đại mỹ nhân, tắt filter làm đẹp đi thì quả thật có hơi thất vọng.”

“Điềm Điềm như thế nào cũng đẹp hết, tôi thích cô ấy không phải vì nhan sắc, không có filter hỗ trợ cũng vẫn rất xinh đẹp, các người có ai xinh đẹp được như người ta không mà ở đó châm chọc.”

“Tôi thấy trên mặt Lâm Điềm Điềm còn nổi cả mụn luôn kìa, không phải mấy tài khoản ảo kia khen da cô ta như trứng gà lột sao?”

“Nói như thế nào nhỉ, tuy rằng tắt filter đi cũng vẫn đẹp nhưng lại không quá mức xuất sắc như người ta đồn đãi.”

“Mũi Lâm Điềm Điềm sao lại sụp xuống vậy?”

......

Thấy các fan spam, nam MC nhanh chóng chạy đi tìm nhân viên công tác hỏi xem đến cùng là đã xảy ra chuyện gì.

Lâm Điềm Điềm ngây ngẩn cả người. Cô ta nhìn mình trên màn ảnh, vẻ mặt như không thể tin nổi.

Nếu bình thường khi tắt filer đi, làn da của cô ta vẫn sẽ trắng nõn như cũ, hai bên sườn mặt cũng có tóc che đậy nên sẽ không thể quá rõ ràng.

Nhưng bây giờ, khi filter phụt tắt, màu da của cô ta đột nhiên đen đi rất nhiều, trên gương mặt bóng loáng còn có một ít mụn, quan trọng nhất là xương quai hàm của cô ta lại lớn hơn, gần như giống với khuôn mặt trước kia của cô ta.

Tại sao lại như vậy?

Sao cô ta lại trở nên xấu như thế chứ?

Lâm Điềm Điềm luống cuống, vừa rồi cô còn trở nên xấu đi trước mặt hàng trăm vạn fans, thật đúng là một trò đùa.

Sau khi mở lại filter làm đẹp, nam MC nhanh chóng kiểm soát không khí chương trình, “Vừa rồi xuất hiện một vài sự cố ngoài ý muốn, bây giờ chúng ta lại tiếp tục . . .”

Bản thân làm trò trước mặt nhiều fans như vậy, Lâm Điềm Điềm nhìn những bình luận kia, cô ta đứng ngồi không yên nhưng lại không thể trực tiếp bỏ chạy.

Nghĩ tới có lẽ trên ngọc của mình lại xuất hiện vết nứt, nụ cười trên mặt cô ta sắp không duy trì nổi.

[Tiểu Nghiên: Chương trình này nên được đổi tên thành "Vì bạn xứng đáng!" :)))) ]

***

Sau khi buổi phát sóng trực tiếp kết thúc, Lâm Điềm Điềm tắt filter làm đẹp lập trức lên hot search.

Người đại diện đem điện thoại đưa cho cô ta, “Tôi đã cho người đi xử lý, kéo hot search xuống.”

Lâm Điềm Điềm lật xem tin tức, sắc mặt cô ta càng thêm khó coi.

“Khuôn mặt được xem như là đỉnh trên tầng nhan sắc giới giải trí của Lâm Điềm Điềm bị hỏng rồi đấy à?”

“Cũng hay thật, đột nhiên filter lại bị tắt đi, nhìn sắc mặt cô ta kìa, có lẽ bị làm cho sợ hãi rồi.”

“Mỗi ngày fans của cô ta đều thổi phồng giá trị nhan sắc của idol nhà mình, còn gọi cô ta là cục cưng tuyết, bây giờ thì hay rồi, tắt filer đi, màu da của cô ta cũng chẳng khác gì với những người con gái bình thường cả.”

“Cái gì mà nhan sắc bị hỏng chứ? Đem ảnh chụp của mày đưa ra đây cho mọi người xem xem có đẹp được như Điềm Điềm không.”

“Lâm Điềm Điềm cũng thật thảm, giá trị nhan sắc như thế còn bị người ta dẫm đạp, bộ mấy người không nhắc đến cục cưng nhỏ nhà chúng ta thì sẽ không có nhiệt độ à?”

“Tôi chỉ đơn thuần là người qua đường, nhan sắc thật sự của Lâm Điềm Điềm quả thật không đẹp như ảnh chụp, da cô ta cũng không trắng nõn như tuyết giống quảng cáo, mặt cũng không thon gọn, mũi cũng không đủ cao, là do phẫu thuật thẩm mỹ thất bại à? Hay là ảnh chụp trước đó đều là photoshop cả?”

“Cạn lời thật, đẹp như Điềm Điềm còn bị chửi? Muốn bôi đen cô ấy không tốn phí à?”

“Ha ha ha, trước kia fans trong giới còn thổi phồng nói nhan sắc Lâm Điềm Điềm là đệ nhất mỹ nữ trong giới giải trí đấy.”

.....

Lâm Điềm Điềm hỏi người đại diện, “Đã sắp xếp thủy quân xong chưa?”

“Xong rồi.” Người đại diện đánh giá mặt Lâm Điềm Điềm, “Sao tôi lại cảm thấy sau khi phát sóng trực tiếp thì da cô lại đen thêm một ít vậy? Mụn trên mặt cô ở đâu ra thế?”

Lâm Điềm Điềm nghiêng mặt đi, trách né ánh mắt người đại diện, “Gần đây nghỉ ngơi không tốt.”

Bây gờ tâm trạng cô ta rất tệ, tệ đến mức không thể hình dung nổi, cô ta đột nhiên ý thức được mỗi một lần cô ta biến xấu đi thì Ninh Tri đều sẽ đẹp trở lại.

***

Lúc Ninh Tri thấy hot search đã là ban đêm.

Cô biết mình đổi lấy mười phần trăm hào quang, vẻ ngoài của Lâm Điềm Điềm sẽ xảy ra biến hóa nhưng cô không nghĩ tới lúc ấy Lâm Điềm Điềm đang phát sóng trực tiếp, biến xấu trước mặt nhiều fans như vậy, còn xui xẻo hơn chính là filter làm đẹp lại đột nhiên tắt đi.

Thật kí©h thí©ɧ.

Ninh Tri ăn dưa một lát, cô phát hiện vị trí hot search Lâm Điềm Điềm càng ngày càng rớt xuống, hơn nữa những bình luận khen cũng rất nhiều, rõ ràng đã sắp xếp thủy quân.

Xem ra là do ekip của Lâm Điềm Điềm làm.

Ninh Tri híp híp mắt, cô có chút chờ mong phản ứng các fan ngày mà Lâm Điềm Điềm hoàn toàn khôi phục dáng vẻ cũ.

Cửa toilet được mở ra từ bên trong, Lục Tuyệt tắm rửa đi ra ngoài, trên người hắn mặc một bộ áo ngủ tơ tằm màu đỏ rực, khuôn mặt càng thêm thanh tuấn.

Hắn đi đến bên mép giường, ngước mắt nhìn Ninh Tri đang bôi kem dưỡng.

Một hồi lâu sau khi Ninh Tri thoa kem xong, cô quay đầu lại liền phát hiện Lục Tuyệt vẫn yên lặng ngồi, hắn còn chưa ngủ.

“Sao anh còn chưa đi ngủ?” Ninh Tri đi qua, cô tắt đèn đi chỉ chừa lại đèn bàn trên đầu giường.

Cô nằm lên giường, Lục Tuyệt cũng nằm xuống theo.

Đột nhiên ý thức được điều gì, Ninh Tri nghiêng người đối mặt với Lục Tuyệt đang nằm thẳng, “Vừa rồi anh đợi em à?”

Trong đêm tối, thanh âm Lục Tuyệt thấp thấp, “Ừ.”

Ninh Tri có chút kinh ngạc lại có chút vui mừng.

Cô còn nhớ rõ ngày đầu tiên cô xuyên qua, Lục Tuyệt đã rất tức giận với chuyện cô ngủ trên giường hắn, thậm chí còn bắn ra mây đen có tia chớp. Không nghĩ tới mới qua một đoạn thời gian mà hắn đã học được chờ cô, đây là tiến bộ rất lớn.

Ninh Tri cười cong mắt, “Em rất vui khi anh chờ em.”

Lục Tuyệt mím môi, một hồi lâu sau hắn đem đầu nghiêng về phía Ninh Tri, thanh âm khàn khàn đặc biệt rõ ràng trong đêm, “Lỗ tai cho em hôn, cho em hôn.”

Tay Lục Tuyệt vươn qua chủ động đặt lên bàn tay đang đặt trên chăn của Ninh Tri, hắn lặp lại lần nữa: “Lỗ tai cho em.”

Ninh Tri: . . .

Đồ ngốc đang muốn cô hôn lỗ tai hắn sao?

Ninh Tri nhớ trên mạng từng nói khi người bệnh tự kỷ muốn thứ gì thì sẽ đυ.ng vào mu bàn tay người khác, một khi có được rồi thì hắn sẽ không để ý tới người đó nữa.

Ninh Tri cong cong môi, cô hỏi hắn: “Em hôn lỗ tai anh thì anh sẽ vui sao?”

Lục Tuyệt chớp chớp mắt, trong đôi mắt đào hoa xinh đẹp đều là vẻ mờ mịt.

“Anh không trả lời thì em đi ngủ đây.” Ninh Tri hư hỏng nói, cô nhịn không được muốn trêu đùa hắn một chút.

Cô cố ý ngáp một cái sau đó nhắm mắt lại.

Bàn tay Lục Tuyệt đáp ở trên mu bàn tay cô khẽ siết chặt, hắn thong thả mở miệng: “Vui vẻ.”

Ninh Tri nhịn không được cười, cô mở to mắt, “Vậy anh cầu xin em đi.” Bình thường đều là cô cầu hắn vui vẻ.

Lục Tuyệt không biết cốt khí là cái gì, “Cầu em.”

Tóc mái trên trán người đàn ông khẽ rũ xuống, đôi mắt đen hơi ướt, trên mặt lộ ra vẻ ngoan ngoãn khiến người ta khó lòng kháng cự.

Ninh Tri lại gần lỗ tai hắn, cô dùng môi nhẹ nhàng chạm vào một chút.

Mi mắt Lục Tuyệt khẽ run.

Cô mở môi ra, học theo động tác buổi chiều nhẹ nhàng cắn thùy tai nhỏ của hắn.

Một mặt trời nhỏ!

Sau đó, không có nữa.

Ninh Tri dùng hàm răng nhòn nhọn ma sát thịt tai mềm mại của hắn, vẫn không có mặt trời nhỏ nào bắn ra.

Buổi chiều đã bị ép khô rồi à?

Cô buông lỏng lỗ tai hắn ra, “Được rồi, hôn xong rồi.”

Lục Tuyệt mờ mịt nhìn về phía cô, giống như còn chưa thỏa mãn.

Ninh Tri duỗi tay xoa bóp mặt hắn, “Ngủ đi.”

Lục Tuyệt mím môi có chút không tình nguyện dịch về vị trí nằm của mình.

Ninh Tri cảm thấy buồn cười, cô suy nghĩ, nếu không cứ nuôi một thời gian đã rồi hẵn thử lại, có lẽ còn có thể ép ra mặt trời nhỏ?

***

Hôm nay là thứ bảy, mẹ Lục cho Ninh Tri hai tấm vé vào cửa đề nghị Ninh Tri mang Lục Tuyệt tham gia một triển lãm tranh.

Vị họa sĩ này có tiếng là thích dùng những màu sắc tươi sáng, mẹ Lục cảm thấy có lẽ Lục Tuyệt sẽ thích.

Lúc ra khỏi cửa, Ninh Tri thay một cái váy màu xanh nhạt, bây giờ da cô đã trắng lên không ít, rất thích hợp để mang những màu sắc như thế, ẩn ẩn lộ ra tiên khí. Mà Lục Tuyệt lại chọn một chiếc áo sơmi màu xanh lục có hoa văn hoa lớn, Ninh Tri trực tiếp ngăn cản lại, nếu để hắn mặc bộ đồ màu sắc và hoa văn như thế này ra ngoài thì hắn nhất định sẽ trở thành tên nhóc nổi bật nhất toàn thành phố mất.

Cuối cùng, Lục Tuyệt thay áo sơmi tơ tằm màu đỏ. Da hắn trắng, có thể kìm chế được màu đỏ nổi bật này. Chỗ cổ áo để mở hai cúc áo làm lộ hầu kết, lại thêm gương mặt thanh tuấn cấm dục của hắn quả thực làm tim người ta đập nhanh.

Ninh Tri nắm tay hắn, ngón tay mềm mại xen vào giữa khe hở ngón tay hắn, mười ngón nắm chặt.

Cô dặn dò hắn, “Trong triển lãm sẽ có không ít người, nếu anh cảm thấy không thoải mái thì nói với em.”

Lục Tuyệt khẽ lên tiếng.

Triển lãm tranh mở trong một tòa cao ốc. Trong phòng triển lãm đã có không ít khách khứa, quần áo mọi người đều chỉn chu, khí chất bất phàm.

Ninh Tri nắm lấy tay Lục Tuyệt, lúc có người đi ngang qua bên cạnh thì tay hắn sẽ theo bản năng khẽ siết tay cô một chút, mí mắt buông hờ không dám nhìn xung quanh.

“Lục Tuyệt, anh có thích bức tranh này không?” Ninh Tri lôi kéo hắn đi đến trước một bức tranh muốn phân tán sự chú ý của hắn.

Cô không có hứng thú với tranh vẽ nhưng trước kia cha cô lại rất thích sưu tập tranh nổi tiếng, cô xem nhiều nên cũng hiểu biết một chút.

Bức tranh trước mắt vẽ một người phụ nữ, gương mặt xinh đẹp, trong mắt cô toát ra vẻ ngượng ngùng, vô cùng sinh động.

Trên mặt Lục Tuyệt không tỏ vẻ gì, “Không.”

“Vậy anh cảm thấy bức nào đẹp?” Ninh Tri cũng chỉ tùy tiện hỏi một chút mà thôi, cô dẫn hắn ra đây chủ yếu là để hắn tiếp xúc, thích ứng với hoàn cảnh có nhiều người.

Lục Tuyệt ngước mắt, nhanh chóng đánh giá chung quanh, rất nhanh hắn đã chỉ mà bức tranh treo trên tường đối diện, “Nó, thích.”

Ninh Tri nhìn theo ngón tay hắn.

Đó là một bức tranh mẫu đơn, hoa văn và màu đỏ tươi cẩm tú làm cô nhớ tới chiếc áo ngủ xinh đẹp kia của hắn, bên trên cũng có rất nhiều bông hồng to đỏ rực.

Ninh Tri cười nói: “Nếu anh thích thì chúng ta sẽ mua nó.”

Lúc này, ánh mắt cô lơ đãng đối diện với Hoắc Hiểu Nguyệt.

Hoắc Hiểu Nguyệt đẩy Hoắc Hiểu Dương trên xe lăn đi tới, “Là cô à?”

Nói xong, Hoắc Hiểu Nguyệt nhìn về phía Lục Tuyệt bên cạnh Ninh Tri, hai mắt tức khắc sáng ngời, Lục Tuyệt mặc áo sơmi màu đỏ thật sự là quá loá mắt.

Cô ấy vui mừng nói: “Lục Tuyệt, cậu cũng tới à.”

Lục Tuyệt cúi đầu, coi như không ngeh thấy lời cô.

“Cũng thật trùng hợp đấy.” Ninh Tri đáp lại.

Hoắc Hiểu Nguyệt hừ hừ, “Tôi cùng anh trai tới xem triển lãm tranh, người ở đây nhiều như vậy sao cô lại mang Lục Tuyệt tới? Cô không biết cậu ấy sẽ sợ hãi sao?”

Ninh Tri mở miệng: “Tôi sẽ để anh ấy chậm rãi làm quen.”

Tình huống của Lục Tuyệt bây giờ so với lúc cô mới xuyên tới đã ổn định hơn rất nhiều, ít nhất trong khoảng thời gian này hắn không mất khống chế nữa.

Nhìn hai người một đỏ một xanh trước mặt, Hoắc Hiểu Nguyệt đột nhiên phát hiện Ninh Tri cùng Lục Tuyệt có chút xứng đôi, nhìn thực chướng mắt, “Cô để cậu ấy làm quen như thế nào? Nếu cậu ấy đột nhiên mất khống chế chạy ra đường cái thì cô có thể đuổi theo được sao?”

“Hiểu Nguyệt!” Hoắc Hiểu Dương quát bảo em gái ngưng lại.

Hoắc Hiểu Nguyệt hừ một tiếng, một chút kiêu ngạo cũng không có, cô ta thấp giọng nói: “Em chỉ nhắc nhở cô ấy mà thôi.”

Hoắc Hiểu Dương trên xe lăn ngẩng đầu, hắn nhìn về phía Ninh Tri.

Hôm nay hắn không mang mắt kính nên Ninh Tri có thể thấy đôi mắt hẹp dài của hắn, “Rata xin lỗi Ninh tiểu thư, em gái tôi nói chuyện tương đối xúc động nhưng con bé không có ác ý.”

“Không sao đâu, tôi cũng không so đo với Hoắc tiểu thư.” Trải qua vài lần tiếp xúc thì Ninh Tri cũng có thể hiểu sơ qua về tính cách Hoắc Hiểu Nguyệt.

Hoắc Hiểu Nguyệt bĩu môi.

“Chủ của triển lãm tranh là bạn của tôi, nếu Ninh tiểu thư và Lục tiên sinh nhìn trúng bức họa nào thì có thể nói tên của tôi.” Hoắc Hiểu Dương ôn hòa nói.

Ninh Tri gật gật đầu, “Cảm ơn.”

Ninh Tri nắm tay Lục Tuyệt chuẩn bị rời đi, cô quay đầu đột nhiên phát hiện trong khung biểu hiện trên đỉnh đầu Lục Tuyệt lại bắn ra mây đen lóe điện.

Hắn tức giận?

Hoắc Hiểu Nguyệt liếc mắt nhìn Ninh Tri một cái, lại liếc mắt nhìn Lục Tuyệt một cái, lúc này cô mới đẩy xe lăn rời đi.

“Làm sao vậy?” Ninh Tri thấp giọng hỏi Lục Tuyệt, “Vì sao anh lại tức giận?”

Lục Tuyệt ngước mắt, hắn nhìn cô, ánh mắt dừng ở trên mặt Ninh Tri, tạm dừng vài giây lại nhanh chóng rời đi, “Người đó, không thích.”

Tạm dừng một chút, hắn lại mở miệng: “Chán ghét.”

“Anh chán ghét Hoắc Hiểu Nguyệt?”

“Không phải.” Lục Tuyệt nhíu mày, “Là hắn.”

Ninh Tri có chút chần chờ, “Anh ghét anh trai Hoắc Hiểu Nguyệt?”

Lục Tuyệt mím môi, thấp thấp lên tiếng, “Ừ.”

“Vì sao?”

Ninh Tri nhớ rõ Hoắc Hiểu Nguyệt đã từng nói anh trai cô ấy đã cứu Lục Tuyệt, vì sao Lục Tuyệt lại chán ghét Hoắc Hiểu Dương?

Lục Tuyệt không đáp lại.

Sau khi rời khỏi triển lãm tranh, Ninh Tri mua bức tranh hoa mẫu đơn đỏ thẫm kia cho Lục Tuyệt, cũng chỉ có bức họa như thế mới hợp với phẩm vị của hắn.

Ninh Tri để người đem bức họa đến Lục gia, cô chuẩn bị đưa Lục Tuyệt đi dạo bên ngoài một lát.

Lúc đi ra khỏi cao ốc, Ninh Tri mang theo Lục Tuyệt đi đến vị trí đỗ xe.

Đột nhiên, một chiếc xe màu đen xông tới, Ninh Tri khϊếp sợ, tay theo ý thức đẩy Lục Tuyệt bên cạnh ra.

======

[Editor có lời muốn nói]

Tiểu Tuyệt: Hôm nay dấm chua hơn mọi ngày thì phải. . .