Chương 14: Lần sau em đi đâu cũng sẽ mang anh cùng đi

Hôm nay Lục Tuyệt mặc một chiếc áo màu đỏ có họa tiết hoa lớn màu xanh!

Rực rỡ đến cay mắt, tuy rằng đẹp nhưng kém sang, may mắn là dáng người của Lục Tuyệt tốt nên có thể chống đỡ được loại màu sắc và hoa văn như thế này.

Cô đến gần hắn, tầm mắt cô chạm đến phần cơ thể trần trụi của hắn liền nhanh chóng dịch sang một bên.

“Anh mặc quần áo vào đi!” Ninh Tri kéo kéo cái chăn trên người Lục Tuyệt.

Đối diện mới ánh mắt sạch sẽ lại ướŧ áŧ của Lục Tuyệt, Ninh Tri thở dài, cô biết người bị bệnh tự kỷ không có nhận thức nhiều về thế giới xung quanh nên cũng không biết xấu hổ.

Lục Tuyệt mím môi, khung biểu hiện trên đỉnh đầu đã không còn bắn ra mặt trời nhỏ.

Hắn muốn xốc chăn lên.

Ninh Tri nhanh chóng tiến lên đè lại góc chăn, “Anh mặc quần áo xong trước đã.”

Mí mắt Lục Tuyệt khép hờ, cảm giác như vương hơi men lại phiếm hồng, lông mi dày rậm của hắn khẽ run, “Nóng anh.”

Anh nóng.

Sắc mặt Ninh Tri dịu dàng nhưng lời nói ra lại cực kỳ tàn nhẫn, “Chịu đựng đi, chờ mùi rượu tan đi thì tốt rồi.”

Vốn dĩ Ninh Tri còn muốn để cho hắn chịu khổ thêm một chút nữa để cảm nhận hiểm ác của thế gian, để xem lần sau hắn còn dám tùy tiện uống rượu nữa hay không. Nhưng cô nghĩ đến lúc còn nhỏ tiểu Lục Tuyệt đã bị bắt nạt rất nhiều, hắn đã cảm nhận được quá nhiều ác ý.

Ninh Tri sờ sờ gương mặt nóng lên của hắn, “Lần sau em đi đâu cũng sẽ mang anh cùng đi.”

Lục Tuyệt mím chặt môi, giống như không thoải mái mà hừ hừ hai tiêngs.

Phía dưới chăn hơi phồng lên, mơ hồ còn hơi rung động.

Ninh Tri nghiêng đầu, nghe thanh âm cọ xát nhỏ vụn bên tai, vẻ đỏ ửng từ phần cổ của cô làn xuống, ngay cả tai cũng trở nên đỏ ửng.

Xấu hổ cực kỳ.

Bàn tay ấn góc chăn của cô không buông ra, thẳng đến khi bên cạnh truyền đến thanh âm khe khẽ cô mới quay đầu.

Đối diện với ánh mắt mờ mịt lại sạch sẽ của Lục Tuyệt, cô cảm thấy mình như bị ném vào một cái lò thiêu, nhanh chóng buông tay đang đè góc chăn ra.

Ninh Tri đứng lên, cô hơi liếʍ liếʍ môi, “Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta phải đi về rồi, anh mau mặc quần áo lại đi.”

Trên trán Lục Tuyệt dính đầy mồ hôi, con ngươi đen nhánh lộ ra du͙© vọиɠ, lại lộ ra tia mờ mịt. Nghe thấy Ninh Tri nói, hắn không đáp lại, an tĩnh đem quần áo mặc vào.

***

Đợi đến khi trở lại Lục gia, mẹ Lục cũng đã trở về từ hội đấu giá.

Thấy con trai an an tĩnh tĩnh đứng ở bên cạnh Ninh Tri, lòng mẹ Lục tràn đầy vui mừng. Gần đây, số lần con trai bà theo Ninh Tri ra ngoài càng ngày càng nhiều, không giống với nửa năm trước chỉ ngây ngốc tại Lục gia không muốn ra ngoài.

Thấy con trai mặc bộ tây trang màu đỏ, vừa đẹp trai lại có tinh thần, ý cười trên mặt mẹ Lục lại càng thêm sâu.

Mẹ Lục nhanh gọi người tới châm trà, bà muốn kéo con trai đến bên ghế sô pha, nhưng tay bà còn chưa kịp đυ.ng vào, Lục Tuyệt đã tránh ra.

Hắn cúi đầu, chạy lên lầu.

Ninh Tri nhận thấy được sự cô đơn trong mắt mẹ Lục, cô nắm bàn tay đang vươn ra của bà, “Lúc nãy anh ấy hơi mệt, mẹ, con ngồi nói chuyện cùng mẹ.”

Mẹ Lục vỗ vỗ tay Ninh Tri, “Người ta đều nói con gái là áo bông nhỏ, vẫn là sinh con gái thì tốt hơn.”

“Con không phải áo bông nhỏ.” Ninh Tri cùng mẹ Lục ngồi xuống ghế sô pha, cô khoe mẽ nói: “Con là kẹo bông gòn ngọt ngào.”

Mẹ Lục sửng sốt, ngay sau đó liền bị chọc cười thành tiếng. Xem cái miệng nhỏ này của Ninh Tri này, khó trách Lục Tuyệt có thể nghe lọt tai lời cô nói.

“Hôm nay đi yến hội, tình huống của Tiểu Tuyệt thế nào?” Chuyện mà mẹ Lục quan tâm nhất vẫn là con trai.

“Hiện tại có lẽ anh ấy cũng đã không còn sợ hãi đi đến những nơi nhiều người nữa, lúc bắt đầu có thể anh ấy vẫn hơi lo lắng nhưng có người quen ở bên cạnh anh ấy sẽ chậm rãi thả lỏng lại.”

Tuy rằng Ninh Tri không có nói ra nhưng mẹ Lục cũng biết, người quen mà cô nói tới chỉ có thể là Ninh Tri, “Vất vả cho con rồi.”

Ninh Tri: “Không vất vả, con rất thích chăm sóc Lục Tuyệt.”

Đối với việc Ninh Tri đột nhiên tốt lên, mẹ Lục cũng nhìn thấy nhưng lại không có ý định đi tìm hiểu, làm rõ, chỉ cần Ninh Tri đối xử tốt với Lục Tuyệt thì bà cũng sẽ đối xử tốt với cô.

“Mẹ, con muốn hiểu hơn về những chuyện khi Lục Tuyệt con nhỏ, mẹ có thẻ nói cho con nghe một chút được không?” Ninh Tri cảm thấy cô phải biết nhiều hơn về chuyện của Lục Tuyệt, như vậy sẽ có lợi cho cô khi cứu hắn.

Làm người làm mẹ, mẹ Lục rất vui lòng chia sẻ với người khác chuyện về con mình, bà cười nói: “Con muốn biết cái gì?”

“Ví dụ như chuyện khi Lục Tuyệt còn nhỏ có bị người khác bắt nạt hay không, hoặc là những lúc bị thương, sinh bệnh linh tinh.”

Mẹ Lục hơi kinh ngạc khi Ninh Tri đột nhiên hỏi đến mấy vấn đề như vậy.

Bà hồi tưởng lại một chút: “Tình huống của tiểu Tuyệt đặc thù, không giống với những đứa trẻ khác, mẹ nhớ rõ khi thằng bé còn nhỏ có một thời gian rất thích đem mình nhốt vào trong tủ quần áo, cho dù mẹ có gọi như thế nào cũng không chịu ra. Bác sĩ nói đây là cách mà người mắc bệnh tự kỷ tự bảo hộ mình.”

Mẹ Lục còn nói thêm: “Còn có một lần, thiếu chút nữa thằng bé đi lạc, mẹ lo lắng đến cả một đêm không ngủ.”

Ninh Tri cũng từng nghe nói người bệnh tự kỷ rất dễ dàng đi lạc.

Hơn nữa, bọn họ cũng không biết cách giao tiếp với người khác, khi đi lạc cũng không cầu xin sự giúp đỡ từ mọi người. Nếu bệnh nặng hơn bọn họ còn không biết cách tránh xe ở trên đường, rất nguy hiểm.

Khi mẹ Lục nhắc tới những chuyện này, trong giọng nói của bà không chút oán giận, bà cũng không cảm thấy Lục Tuyệt là một gánh nặng của mình.

Ninh Tri lại cùng mẹ Lục nói chuyện thêm một lúc nữa, sau đó mẹ Lục lấy một hộp quà từ trong đống đồ đem từ hội đấu giá về.

Bà đưa cho Ninh Tri.

“Đây là......” Ninh Tri mở hộp ra, bên trong có một chiếc kim cài áo đính một viên đá quý, màu đá quý đỏ tươi như máu, tản ra thứ ánh sáng mê người.

“Đây là quà mà mẹ mua về từ hội đấu giá, con giữ lấy đi.” Mẹ Lục cười nói: “Màu sắc tươi sáng như thế phải để mấy người trẻ tuổi như con mang mới đẹp.”

Ninh Tri liếc mắt một cái liền nhìn ra giá trị của chiếc kim cài áo này, viên đá quý gắn trên chiếc kim cài tuy rằng không thể nói là cực phẩm nhưng cũng vô cùng hiếm có, ít nhất cũng phải bỏ ra tám trăm vạn mới có thể lấy nó về tay.

Cô không nghĩ tới lần trước mẹ Lục tặng cô một chiếc vòng ngọc, bây giờ lại đứa thêm một viên đá quý.

Ninh Tri đột nhiên phát hiện có một người mẹ chồng hào phòng thực sảng khoái!

Mà lúc này, Lâm Điềm Điềm từ cửa tiến vào vừa lúc nhìn thấy Ninh Tri đeo chiếc kim cài áo mà mẹ Lục đưa cho, bước chân cô ta hơi khựng lại, ánh mắt có chút trầm xuống.

Ninh Tri không chỉ thay đổi thái độ với cô ta mà còn học được cách lấy lòng mẹ Lục.

Lâm Điềm Điềm đi vào, ánh mắt lơ đãng dừng ở trên mặt Ninh Tri, cô ta đột nhiên phát hiện, Ninh Tri vậy mà lại có thể trắng lên.

Tuy rằng không phải rất trắng nhưng so với bất kỳ ai, cô ta là người cảm nhận được sự biến hóa của Ninh Tri rõ ràng nhất, Lâm Điềm Điềm nhớ tới chuyện đột nhiên phát sinh trên mặt mình mấy ngày nay, có phải có quan hệ gì đó với việc này hay không?

Lâm Điềm Điềm chào hỏi mẹ Lục sau đó liền vội vàng trở về phòng.

Cô ta cởi vòng cổ trên cổ xuống, mặt ngọc trên dây toa ra ánh sáng nhàn nhạt. Bởi vì đã chiếm được toàn bộ hào quang của Ninh Tri nên gần đây cô ta không còn để ý tới viên ngọc này nữa.

Hiện tại khi tinh tế đánh giá lại cô ta mới phát hiện trên mặt ngọc trắng lại xuất hiện một vết nứt rất nhỏ.

Vết nứt này xuất hiện từ khi nào?

Chẳng lẽ là do cô ta không để ý va chạm nơi nào đó nên nứt sao?

Hiện tại quai hàm hai bên sườn mặt của cô ta bạnh ra mà Ninh Tri lại trắng hơn một hút, điều này nhất định có quan hệ tới vết nứt trên mặt của viên ngọc này.

Nghĩ tới đây Lâm Điềm Điềm lại sợ hãi, nếu viên ngọc thật sự bị hỏng có phải bộ dáng của cô ta sẽ bị đánh trở về nguyên hình hay không?

Lâm Điềm Điềm đau lòng nhìn vết nứt nhỏ bên trên mặt ngọc, lúc này cô ta đã trở nên cảnh giác, về sau nhất định phải che chở cho viên ngọc này thật tốt.

Cô ta cẩn thận đem vòng cổ đeo lên, sau đó bỏ vào trong cổ áo, cất giấu trong người.

Chuyện Ninh Tri trở nên trắng hơn, Lâm Điềm Điềm cũng không quá để ý, chỉ cần cô ta lại đem hào quang cướp về lần nữa là được rồi.

Ban đêm.

Lâm Điềm Điềm lại nằm mơ.

Cô ta mơ thấy Ninh Tri cầm một chiếc ấn ngọc nhỏ đi đến một chỗ, nơi đó hình như là biệt thự của một nhà giàu có.

Sau đó, Ninh Tri đem chiếc ấn ngọc nhỏ giao cho một ông già.

Giấc mơ đứt quãng, chuyển cảnh.

Lâm Điềm Điềm nhìn thấy Ninh Tri lại càng tỏa sáng hơn trước, cô tựa như mặt trăng tỏa sáng giữa nền trời đầy sao, trở thành bộ dáng mà mọi người đều hâm mộ.

Mà cô ta lại chỉ có thể đứng nơi xa nhìn ngắm, nhìn Ninh Tri được sủng ái thành công chúa, cho dù không có cha mẹ nhưng Ninh Tri còn có rất nhiều người yêu thương cô…

Lâm Điềm Điềm bừng tỉnh, cô ta đột nhiên nhớ tới lúc sáng mẹ mình có đưa cho Ninh Tri một chiếc ấn ngọc nhỏ.

Lâm Điềm Điềm không thấy rõ người trong mơ nhưng cô ta lại nhận ra chiếc ấn ngọc kia rất quan trọng, cô ta tuyệt đối không thể để Ninh Tri có được nó.

Nếu cô lại muốn lấy chiếc ấn ngọc lại.

Lâm Điềm Điềm nhìn Lục Thâm Viễn an tĩnh ngủ bên cạnh, cô ta thả nhẹ bước chân đi ra khỏi phòng.

Cô ta chuẩn bị đi xuống lầu, vừa lúc lại bắt gặp Ninh Tri đang bưng một ly sữa bò ở hành lang.

“Tiểu Tri, đã trễ thế này rồi sao em còn chưa đi ngủ?” Lâm Điềm Điềm tiến lên.

Ninh Tri nhướng mày, “Không phải chị cũng vậy sao?”

Lâm Điềm Điềm làm như không nhìn thấy sự lạnh nhạt của Ninh Tri, cô ta cười mở miệng: “Hôm nay chị thấy mẹ đưa cho em một chiếc ấn ngọc nhỏ nhìn rất tinh xảo, rất xinh đẹp, gần đây chị rất thích sưu tầm ngọc, chị có thể ….”

“Không thể!”

Ninh Tri trực tiếp cắt ngang lời cô ta, “Đó là di vật của cha mẹ tôi, chị đừng tốn công làm gì.” Cô không biết vì sao Lâm Điềm Điềm lại dòm ngó đồ của cô.

Lâm Điềm Điềm cắn cắn môi, “Chị chỉ muốn nhìn một chút thôi.”

“Xem cũng không cho xem.” Ninh Tri uống một ngụm sữa bò, cô cười lạnh nói: “Không bằng chị đưa chiếc vòng trên cổ cho tôi mượn xem một chút có được không?”

Lâm Điềm Điềm theo bản năng che vòng cổ trên cổ lại, “Cái này sáng quá, không thể để cho người khác tùy ý chạm vào......”

Trong mắt Ninh Tri là sự cười nhạo không chút nào che giấu, “Tiêu chuẩn kép như vậy sao?”

Sắc mặt Lâm Điềm Điềm trắng nhợt.

Trở lại phòng, Ninh Tri nhanh chóng đem hộp di vật cất vào trong tủ nhỏ bí mật, còn cẩn thận khóa lại. đem trang di vật cái hộp nhỏ tàng đến càng bí ẩn, còn cố ý khóa lại.

Sau khi xác định đã an toàn, Ninh Tri quay về giường nằm.

Lục Tuyệt đã ngủ rồi, nghĩ đến chuyện hắn làm trong chăn hôm nay hắn mặt Ninh Tri hơi nóng lên.

Sau khi thu suy nghĩ của mình lại, Ninh Tri gọi Bá Vương ra, “Nếu bây giờ tôi trở về cứu Lục Tuyệt thì cần bao nhiêu mặt trời nhỏ?”

Bá Vương nhanh chóng nói với cô: 【 chủ nhân, lúc này trở về sẽ cần phải có năm mặt trời nhỏ. 】

Vốn Ninh Tri nghĩ đến hôm nay cô lấy được mười sáu mặt trời nhỏ xem như đã phất lên nhanh lắm rồi. Không nghĩ tới sau khi đổi hào quang mất mười mặt trời nhỏ, hiện tại lại phải tiêu hao năm cái để cứu Lục Tuyệt, cái kho nhỏ của cô trong nháy mắt chỉ còn lại có một mặt trời nhỏ mà thôi.

Bá Vương nhanh chóng thu của Ninh Tri năm mặt trời nhỏ, thanh âm trẻ con tràn ngập hưng phấn: 【 chúc chủ nhân thành công, chúc chủ nhân thuận buồm xuôi gió. 】

Lại lần nữa mở mắt ra.

Ninh Tri đánh giá đôi tay mình, bây giờ da cô trắng nõn non mịn, ngón tay tinh tế, đầu ngón tay còn phiếm màu hồng anh đào nhàn nhạt, xem ra đã khôi phục lại dáng hình cũ.

Chân cô vẫn trần trụi như cũ, dẫm lên mặt đất cũng không dính một hạt bụi nào.

Ninh Tri bắt đầu đánh giá bốn phía, nhìn cảnh vật xa lạ, lúc này đây, nơi cô xuyên tới không phải Lục gia.

Chẳng lẽ tiểu Lục Tuyệt đang ở gần đây?

“Nhanh lên, sắp thể dục rồi.”

“Tên ngốc kia sẽ không méc thầy giáo đấy chứ?”

“Không đâu, nó như người câm ấy, không thích nói chuyện.”

“Lá gan của thằng nhóc ấy rất nhỏ, nhất định sẽ bị dọa khóc trong WC cho xem.”

“Lần sau chúng ta đem nó ra chỗ vằng người, giả làm quỷ dạo nó sợ tới tiểu ra quần đi.”

......

Ninh Tri nghe được cuộc nói chuyện của mấy đứa bé trai đằng sau, cô lập tức xoay người. Nghe thấy đứa ngốc trong lời bọn nhóc đó nói, phản ứng đầu tiên của cô chính là, bọn nó đang nhắc đến Lục Tuyệt.

Bọn chúng đem Lục Tuyệt nhốt ở trong WC?

Lúc này, tiếng chuông vào học vang lên, chung quanh nháy mắt trở nên an tĩnh lại, không ít đứa trẻ vội vội vàng vàng chạy về phòng học.

Mấy đứa nhóc kia cũng nhanh chân chạy mất.

Ninh Tri nhíu mày, cô nhanh chóng đi tìm WC.

Dọc theo phương hướng mà mấy đứa nhóc con kia đi tới, Ninh Tri thấy được bảng hướng dẫn tới toilet.

Đứng ở cửa WC nam, Ninh Tri hơi nghiêng người nhìn vào, bên trong không có ai.

Lúc này cô mới đi vào trong.

Các gian phòng đều không có người, cho đến khi Ninh Tri đi đến gian phòng cuối cùng, cô nhìn thấy ván cửa bị dây thừng khóa chết ở bên ngoài.

“Tiểu Tuyệt Tuyệt, em ở bên trong sao?” Ninh Tri duỗi tay muốn cởi dây thừng nhưng tay cô lại xuyên qua cánh cửa, không đυ.ng vào dây thừng được.

Ninh Tri trực tiếp xuyên qua cửa đi vào.

Gian toilet cuối cùng rất nhỏ hẹp, thường dùng để cho mấy người lao công đặt dụng cụ vệ sinh như thùng rác, túi rác, kéo, chổi, thùng nước, chất đầy một bên.

Thân thể nho nhỏ của tiểu Lục Tuyệt ngồi xổm cách những thứ đó một khoảng, bé con cúi đầu, an an tĩnh tĩnh ôm đầu gối.

Tim Ninh Tri chợt nhót lên, tựa như bị một cái kẹp kẹp mạnh một cái.

Cô ngồi xổm xuống, tiến đến bên tai bé dịu dàng nói: “Tiểu Tuyệt Tuyệt, chị tới rồi.”