Chương 3: 2% hào quang - hắn chính là bảo tàng nhân gian!

Ninh Tri phát hiện ra chỗ tốt của cái khung tâm tình này rồi, cô có thể tùy thời biết tâm tình của Lục Tuyệt.

“Từ hôm nay trở đi, em muốn ngủ ở trên giường.” Ninh Tri nhìn mắt Lục Tuyệt, đối phương nhanh chóng lại rũ mi mắt xuống, “Em cùng anh ngủ.”

Môi Lục Tuyệt nhấp chặt đến gắt gao, mây đen trên đỉnh đầu giống như biến lớn hơn một chút.

Hắn đây là càng thêm tức giận sao?

Đối với một số người bị bệnh tự kỷ mà nói, bọn họ không muốn thứ thuộc về mình bị quấy rầy, cho tới nay Lục Tuyệt đều là tự mình ngủ, Ninh Tri đột nhiên tới gần, trong khoảng thời gian ngắn, hắn rất khó thích ứng cùng tiếp thu.

Ninh Tri hoạt động gối đầu, nhường ra phần giường lớn, “Lục Tuyệt, sô pha cộm cả người em phát đau, mỗi đêm em đều ngủ không tốt, em muốn ngủ trên giường.”

Cho nên, cô sẽ không ủy khuất mình, cho dù hắn tức giận cô cũng sẽ kiên trì ngủ ở trên giường.

Lục Tuyệt lớn lên soái, lại đỉnh mây đen đầy tia chớp như vậy thực đáng yêu, Ninh Tri dỗ hắn, “Chúng ta mỗi người ngủ một nửa giường, em ngủ rất ngoan, sẽ không phiền đến anh”

Lục Tuyệt buông mi mắt xuống, hơi thở cả người thực lạnh, như đang kháng cự.

Vẫn là không muốn sao?

Ninh Tri chớp chớp mắt, cô chui vào một góc trong chăn, giường có chút cứng, không có mềm mại như cái giường trước kia của cô, cô điều chỉnh vị trí thoải mái nhất, “Em muốn ngủ.”

Nếu không quen, vậy bức bách cho hắn quen đi.

Ninh Tri nhắm mắt lại, cô cảm thấy mình có chút hư, gióng như người xấu bắt nạt trẻ nhỏ vậy.

Trong phòng thực an tĩnh, ánh đèn nhu hòa dừng trên thân ảnh cô chiếu tới trên người Lục Tuyệt.

Một hồi lâu, Ninh Tri cảm nhận được vị trí bên cạnh hơi hơi trầm xuống, bên tai vang lên thanh âm nhỏ vụn do quần áo cọ xát với chăn.

Cô nghiêng đầu nhìn lại.

Lục Tuyệt nằm xuống trên giường, hắn đắp chăn lên, thân thể nằm thẳng tắp, sau đó nhắm mắt lại.

Dưới ánh đèn, mi mắt Lục Tuyệt khẽ run, mắt hắn thật đẹp, mi mắt hơi mỏng, rất đẹp, mà mây đen lóe trên đỉnh đầu điện hắn còn không có biến mất.

Ninh Tri có chút buồn cười, cứ để cho hắn giận dỗi đi, ngày mai tỉnh lại lại dỗ hắn.

Cũng không biết qua bao lâu, ngoài cửa sổ một mảnh yên tĩnh.

Bên cạnh truyền đến hương thơm nhàn nhạt, Lục Tuyệt thong thả mở to mắt, đôi mắt đào hoa xinh đẹp của hắn mờ mịt nhìn trần nhà, an tĩnh nghe, nơi ngực có chút ấm, có chút ngứa, cảm giác rất kỳ quái.

Hắn thích loại mùi hương này.

Ban đêm an tĩnh, ở nơi mà Ninh Tri không nhìn thấy, mây đen lóe điện trên đỉnh đầu Lục Tuyệt biến mất.

=====

Bầu trời xám xịt bị ánh sáng mặt trời xốc lên một góc, ánh nắng chiếu vào ô cửa sổ.

Ninh Tri bị thanh âm chốt mở toilet đánh thức, cô mở mắt ra, xem Lục Tuyệt đã rửa mặt xong trở về, tóc mái trên trán hắn hỗn độn, một sợi nhếch lên trên trông có vẻ ngốc ngốc.

Lục Tuyệt đi đến trước tủ quần áo, mở cửa tủ ra.

Ninh Tri nhìn lại, thấy đầy tủ quần áo đều là quần áo màu đỏ, chỉ có một hai kiện màu vàng, chói mắt thật sự.

Ninh Tri:..

Hắn thích màu đỏ đến mức nào chứ?

Nhưng không thể không thừa nhận, Lục Tuyệt thực rất thích hợp mặc màu đỏ, màu da hắn rất trắng, mặc quần áo màu đỏ xác thật rất đẹp.

Lục Tuyệt cúi đầu cởi cúc áo ngủ.

Ngón tay hắn thon dài, động tác chậm rãi mà cởi từng cúc một, gương mặt thanh tuấn làm người ta nhìn thấy sẽ có một loại hưởng thụ nào đó.

Sau khi cởϊ áσ ngủ, thân trên Lục Tuyệt trần trụi.

Mắt sáng ngời, Ninh Tri nháy mắt đã không còn buồn ngủ.

Lục Tuyệt thoạt nhìn mảnh khảnh, sau khi cởϊ qυầи áo ra, dáng người lại rất tốt.

Cho dù nhìn thứ góc độ nào cô cũng có thể nhìn thấy đường cong cơ bắp mơ hồ của hắn.

Lục Tuyệt lấy từ tủ quần áo ra một bộ đồ thể thao màu đỏ, tròng lên.

Ninh Tri không hề có cảm giác xấu hổ khi rình coi, không chỉ có đàn ông thích xem dáng người mỹ nữ, phụ nữ cũng thích thưởng thức thân thể đàn ông. Lục Tuyệt không chỉ có thân hình, còn có nhan sắc, quả thực là cảnh đẹp ý vui.

Ninh Tri xem đến nhập thần, nháy mắt tiếp theo, Lục Tuyệt cởi dây quần, ánh mắt cô hoãn xuống, nơi lớp vải mày đen kia bao lấy thật sự quá kinh người, cô sợ tới mức chạy nhanh chóng dịch chuyển tầm mắt.

Sáng sớm, không thích hợp để xem những hình ảnh … như thế này!

**

Lục phu nhân thức dậy rất sớm, thời điểm Ninh Tri xuống lầu phát hiện bà đã ngồi ở trên sô pha.

Bà Lục ăn mặc ưu nhã, một đầu tóc quăn được búi lên không có nửa điểm hỗn loạn, trên đôi tay được bảo dương trắng nõn đeo một chiếc nhân đá quý đỏ rực, cổ tay đeo một chiecs vòng tay trơn bóng màu xanh lục, tràn đầy quý khí của phu nhân hào môn.

Hình tương của bà lúc này so với người thần sắc hoảng hốt lo lắng cho con trai ngày hôm qua hoàn toàn khác biệt.

Ninh Tri đi qua, cô không nhìn thấy Lục Tuyệt trong phòng khách.

Ninh Tri tiến vào, cô ngồi trên sô pha nghiêng đối diện Bà Lục, “Mẹ, chào buổi sáng.”

“Dậy rồi? Dì Hoa đang chuẩn bị bữa sáng, đợi lát nữa là được.” Trải qua chuyện buổi chiều ngày hôm qua, Bà Lục đối với Ninh Tri cũng bớt đi mấy phần xa cách.

Sinh mệnh của Ninh Tri chỉ còn lại có hai ngày, lửa sém lông mày, cô không thể không nắm chặt thời gian dỗ dành Lục Tuyệt vui vẻ.

Nghĩ như vậy, cô hơi chuyển, đi đến bên cạnh bà Lục ngồi xuống, “Mẹ, con có chút vấn đề muốn hỏi mẹ.”

Từ nhỏ đến lớn, Ninh Tri lớn lên xinh đẹp mê người, miệng nhỏ ngọt nào dỗ người ta vui vẻ, luôn được các trưởng bối yêu thích, cho nên, cô cũng không sợ hãi cùng trưởng bối nói chuyện.

“Con có cái gì muốn hỏi?” Bà Lục buông cái ly trong tay, có chút kinh ngạc với sự khác thường của Ninh Tri, ngày xưa cô đều lạnh mặt không hừ một tiếng, bộ dáng giống như có thâm cừu đại hận với Lục gia càng đừng nói thân cận nói chuyện với bà như vậy.

“Con muốn hỏi một chút, bình thường Lục Tuyệt thích ăn cái gì? Con muốn làm cho anh ấy ăn.” Cô khong biết Lục Tuyệt yêu thích thứ gì, chỉ có thể hỏi bà Lục.

Nghe được Ninh Tri hỏi chuyện, Bà Lục càng kinh ngạc, không khỏi nhìn về phía cô, trong mắt Ninh Tri mỉm cười, vẻ mặt chân thành, phảng phất như cô rất nghiêm túc, cũng không phải nói giỡn.

Lúc trước bà chọn Ninh Tri gả vào Lục gia không chỉ gì bởi vì Ninh Tri có thể tiếp xúc Lục Tuyệt, đồng thời cũng bởi vì cô có một khuôn mặt tuyệt mỹ, cùng Lục Tuyệt thực xứng đôi, về sau con của hai người nhất định là đẹp nhất.

Nhưng mà, sau khi Ninh Tri gả lại đây, khuôn mặt càng xem càng bình thường, cô cũng không có làm tròn trách nhiệm của một người vợ, cả ngày lạnh mặt với Lục Tuyệt, không thể không nói, Bà Lục thực thất vọng về Ninh Tri.

“Vì sao lại đột nhiên muốn làm cho nó ăn?” Bà Lục không buông tha bất luận biểu tình gì trên mặt Ninh Tri, “Lục gia có nhiều đầu bếp như vậy, không cần con tiến vào phòng bếp.”

Ninh Tri rất biết nhìn ánh mắt, đương nhiên biết thái độ Bà Lục đối với cô.

Cô cũng không có bị dọa mà là có điểm ngượng ngùng nói: “Tối hôm qua con chọc Lục Tuyệt tức giận, muốn tự mình làm đồ ăn dỗ anh ấy vui vẻ.”

Cô không có nói dối, đồ ngốc tức giận việc cô ngủ trên giường của hắn. Chỉ là sáng nay cô phát hiện mây đen lóe điện trên đỉnh đầu hắn đã biến mất, tự hắn giận dỗi, lại tự mình hết giận.

Đáng yêu đến không được.

Bà Lục luôn nghiêm túc quan sát thần sắc Ninh Tri, cũng không thấy cô giống diễn kịch.

“Cũng không biết Lục Tuyệt có thích ăn ngọt hay không.” Ninh Tri lẩm bẩm.

Nghe vậy, trên mặt bà Lục mang theo ý cười, “Nó thích ăn ngọt, nhưng không thể ăn thường xuyên.”

Mặc kệ Ninh Tri có mục đích gì, cô nguyện ý thân cận Lục Tuyệt, vì Lục Tuyệt tốn tâm tư, đây đều là chuyện mà Bà Lục muốn thấy.

Ninh Tri cười mở miệng: “Vậy con đi làm chút đồ ăn, con sẽ khống chế độ ngọt.”

Bà Lục gật gật đầu, “Tiểu Tuyệt có rất nhiều đồ không thể ăn, cần phải ăn kiêng, trước khi làm con nhớ hỏi đầu bấp Lý một câu, đồ ăn của tiểu Tuyệt đều là do ông ấy phụ trách.”

Ninh Tri cười nói: “Vậy thật tốt quá, con đi hỏi thăm đầu bếp Lý.”

Lúc này, Lục Tuyệt mặc bộ thể thao màu đỏ từ ngoài cửa đi vào, mới vừa đầu xuân, sáng sớm còn mang theo lạnh lẽo mà trên trán hắn dính đầy mồ hôi.

“Đứa nhỏ này, sao lại chảy nhiều mồ hôi như vậy, nhanh lên lầu thay quần áo, miễn cho bị cảm.” Thấy con trai chạy bộ buổi sáng trở về, Bà Lục sốt ruột tiến lên.

Lục Tuyệt làm như không thấy sự quan tâm cảu bà Lúc, nghe mà không đáp lại, hắn trực tiếp đi lên lâu.

Bà Lục hình như đã quen, nhìn chăm chú vào bóng dáng con trai lên lầu, thẳng đến khi nhìn không thấy bà mới ngồi lại chỗ cũ. Ninh Tri thu mắt, cho dù Lục Tuyệt có bệnh tự kỷ nhưng không có người mẹ nào là không thương con.

Cô đột nhiên nghĩ đến lời Bá Vương nói, nó đã từng nói qua, bệnh tự kỷ của Lục Tuyệt có thể trị, cũng không biết có phải sự thật hay không.

**

Ninh Tri tìm được Lục Tuyệt ở thư phòng.

Lục Tuyệt mặc áo màu đỏ hoodie ngồi ở trước màn hình, thần sắc chuyên chú mà gõ bàn phím, Ninh Tri phát hiện, khi chỉ khuôn mặt Lục Tuyệt lớn lên đẹp, ngay cả tay hắn cũng đẹp, thon dài, xương ngón tay rõ ràng.

Trên màn hình đều là số hiệu, chỉ liếc mắt một cái, Ninh Tri xác định là thứ mà cô xem không hiểu.

Trong trí nhớ, Lục Tuyệt không thích cùng người khác tiếp xúc, lại rất thích cùng máy tính giao tiếp, nguyên chủ đối với Lục Tuyệt không chú ý nhiều lắm, Ninh Tri chỉ biết Lục Tuyệt có tham dự vào việc nghiên cứu, phát minh một sản phẩm của tập đoàn Lục thị, lúc trước mỗi ngày hắn sẽ đến tập đoàn Lục thị đi làm, nơi đó có văn phòng chuyên dụng cho hắn.

Nhưng từ sau khi bệnh của Lục Tuyệt trở nặng, hắn không muốn ra ngoài.

Vì lấy lòng Lục Tuyệt, Ninh Tri tiêu phí tâm tư làm chút bánh hoa hồng, một khối bánh nho nhỏ có hình cánh hoa xinh đẹp, trong suốt, ở giữa có kẹp cánh hóa hồng màu đỏ, tinh xảo, mềm mại thơm ngọt.

Đây là món đồ ăn ngọt duy nhất cô biết làm.

Lục Tuyệt mặt vô biểu tình nhìn màn hình máy tính, đối với việc cô xuất hiện cũng không có phản ứng.

Ninh Tri kiên nhẫn, cô ghé sát vào Lục Tuyệt, thanh âm thấp thấp nhu nhu, thực dễ nghe, “Lục Tuyệt, em cố ý làm đồ ăn ngọt cho anh, có muốn nếm thử không?”

Bàn tay gõ bàn phím dừng lại.

Ninh Tri nhếch khóe môi lên, cô không có đoán sai, hắn thích người ta dịu dàng bên tài. Cô thả nhẹ thanh âm, ở bên tai Lục Tuyệt nói nhỏ, hắn mới có phản ứng.

“Nếm thử anh?” thanh âm khàn khàn của Lục Tuyệt vang lên, hắn rũ mi mắt xuống khẽ run.

Nếu không phải Ninh Tri có lên mạng tìm hiểu cách nói chuyện của người bị bênh tự kỷ, nghe được lời này của Lục Tuyệt cô nhất định sẽ hiểu lầm!

“Đúng, anh có thể nếm thử.” Ninh Tri cầm một dĩa bạc kẹp một khối bánh hoa hồng lên, cô đặt ở tầm mắt Lục Tuyệt, “Tự anh ăn hay là em đút cho anh ăn?”

Lục Tuyệt nhấp môi, một hồi lâu, hắn mới trả lời: “Tự mình, tự mình.”

“Được.” Ninh Tri đem dĩa bạc nhét vào trong tay của hắn, khi thu hồi tay, cô cố ý dùng đầu ngón tay xấu xa xẹt ngang qua lòng bàn tay hắn một chút.

Cô chính là bắt nạt hắn, khi dễ hắn ngốc, khi dễ hắn không phản kháng.

Môi Lục Tuyệt nhấp càng chặt.

Ninh Tri nhịn cười, “Mau ăn a.”

Lục Tuyệt đem một khối nhỏ bánh hoa hồng bỏ vào trong miệng.

Bánh hoa hồng trong suốt sáng trong, mềm mại kéo dài, nhân bánh không khiến ngườ ta ngọt ngấy, nhấm nuốt, giữa đầu lưỡi đều là mùi hoa.

Ninh Tri chờ mong nhìn hắn, “Ăn ngon sao?”

Lục Tuyệt không đáp lại.

Ninh Tri ghé sát vào hắn, thấp giọng hỏi: “Lục Tuyệt, ăn ngon sao?” Cô vươn đầu ngón tay, đem nhân bánh hoa hồng dính ở bên môi Lục Tuyệt lau đi.

Lục Tuyệt cả kinh sửng sốt.

Trong nháy mắt, Ninh Tri nhìn thấy trên đỉnh đầu hắn bắn ra một mặt trời nhỏ.

Mặt trời nhỏ phát ra ánh sáng vàng!

Một cái mặt trờ nho nhỏ có chút giống như icon dự báo thời tiết nhưng lại đáng yêu hơn. Nếu mặt trời nhỏ là vật thật, Ninh Tri hận không thể duỗi tay đi chọc một chọc.

Là cô làm điểm tâm ăn quá ngon, Lục Tuyệt cảm thấy thực vừa lòng?

Rốt cuộc cũng nhìn thấy mặt trời nhỏ, Ninh Tri vui vẻ muốn điên rồi!

Cô nhanh gọi Bá Vương tới: “Tôi phải làm sao để thu thập mặt trời nhỏ của Lục Tuyệt?”

Bá Vương cũng kích động: 【 chủ nhân, cô chỉ cần chạm vào thân thể Lục Tuyệt một chút, mặt trời nhỏ liền sẽ thuộc về cô, cô có thể đem mặt trời nhỏ cất chứa, cũng có thể dùng mặt trời nhỏ đổi về hào quang đã bị Lâm Điềm Điềm cướp lấy. 】

“Trao đổi hào quang!” Cô chỉ còn lại có một ngày là sẽ chết, cần thiết phải lấy hào quang về, đáng tiếc là, một cái mặt trời nhỏ chỉ có thể đổi lấy về 1% hào quang.

Tiếp theo, Ninh Tri lại lần nữa tiến đến bên tai Lục Tuyệt, thanh âm mềm nhẹ, còn mang theo một cổ ý ngọt, “Nếu anh thích ăn, về sau em thường xuyên làm cho anh ăn” Dứt lời, môi cô nhẹ nhàng đυ.ng vào tai Lục Tuyệt một chút.

Trong nháy mắt, trên đỉnh đầu Lục Tuyệt lại bắn ra một cái mặt trời nhỏ.

Thế nhưng lại biến thành hai cái!

Ninh Tri đè lại cảm giác mừng như điên, xem ra Lục Tuyệt siêu cấp thích cô làm bánh hoa hồng.

“Có được không?” Cô lại nhẹ nhàng chạm vào tai hắn một chút.

Đảo mắt, hai mặt trời nhỏ liền xuất hiện ở trong đầu cô.

Ninh Tri cong cong môi, đem mặt trời nhỏ giao cho Bá Vương, “Tôi muốn đổi 2% hào quang.”

Bá Vương có được mặt trời nhỏ so với Ninh Tri còn muốn kích động hơn, thanh âm nó run run: 【 được, chủ nhân. 】

Ninh Tri đi đến trước gương, cô gắt gao nhìn chằm chằm chính mình trong gương.

Nháy mắt, màu da trên mặt cô giống như trắng hơn một chút, đôi mắt giống như cũng có thần hơn một chút, không hề dại ra, tử khí trầm trầm như vậy nữa.

Ninh Tri nhìn nhìn tóc, ngay cả đuôi tóc cô cũng ít chẻ ngọn hơn một chút.

Quả nhiên có hiệu quả!

Cô không ngừng đánh giá chính mình trong gương, hận không thể một lần đem toàn bộ hào quang đoạt lại.

Qua một hồi lâu, cô xác định những nơi khác đều không có biến hóa mới hết hy vọng.

Trở lại trong thư phòng, lại nhìn về phía Lục Tuyệt mi mắt khẽ run, lỗ tai ửng hồng, an an tĩnh tĩnh ăn điểm tâm, ánh mắt Ninh Tri sáng rực, có thể làm cô khôi phục vẻ đẹp, còn có thể làm cô bất tử, đây chính là bảo tàng nhân gian!