Chương 5: Lục Tuyệt phát bệnh

Trong thư phòng có mùi bánh ngọt ngào thoang thoảng.

Ninh Tri nhìn về phía đỉnh đầu Lục Tuyệt, trong khung tâm tình trống rỗng, không có mặt trời nhỏ nào hiện ra.

Cô ghé sát vào bên tai Lục Tuyệt, ôn nhu nói: “Em đã phải xếp hàng rất lâu mới mua được đấy, chân cũng đứng đến tê rần.” Cô lừa hắn, tiệm bánh ngọt đúng là có chút đông khách nhưng cũng không cần phải xếp hàng.

Ninh Tri lừa gạt hắn: “Lục Tuyệt, nếu như anh thích ăn, mỗi ngày em đều có thể xếp hàng mua cho anh ăn.”

Cô nhìn chằm chằm khung tâm tình trên đỉnh đầu Lục Tuyệt nhưng mà không hề có phản ứng.

Hắn không thích ăn? Hay là bánh kem ăn không ngon?

Nghe thấy cô vất vả đi mua bánh kem cho hắn mà hắn cũng không có chút vui vẻ nào sao?

Lục Tuyệt lắc đầu, “Không thích, không xếp hàng.”

Hắn không thích, cũng không muốn cô phải đi xếp hàng.

Ninh Tri hiểu ý hắn, xem ra lần này cô không lấy được mặt trời nhỏ.

Lúc này cô mới nhìn về phía nhóc con đang gắt gao ôm T-Rex chu miệng nhỏ lên, “Trí Cao, lại đây.”

Diệp Trí Cao hít hít cái mũi, hai chân nhỏ xíu bất an dẫm lên nhau vài cái cũng không nhúc nhích.

Ninh Tri cảm thấy buồn cười, thằng nhóc này cũng có chút cảnh giác đấy, “Có muốn ăn bánh kem không?”

Diệp Trí Cao ôm T-Rex đi qua, thanh âm nó non nớt, lời lẽ chính đáng nói: “Không phải em muốn ăn bánh kem, là T-Rex muốn ăn.”

“Em xin lỗi anh họ, chị sẽ cho em ăn bánh kem.”

Ninh Tri lại giơ tay nhéo nhéo khuôn mặt phúng phính của nó, “Còn có về sau em không được tùy tiện mắng chửi người khác là đồ ngốc, cho dù là với anh họ em hay là bạn học nhỏ ở lớp em, nếu để chị phát hiện, chị sẽ trói em lại đặt trước mặt em mười cái bánh kem lớn, chỉ cho em xem không cho em ăn.”

Ninh Tri hư hỏng nói, “Nga, chị còn đem T-Rex của em vứt bỏ.”

Diệp Trí Cao nhanh chóng ôm lấy T-Rex của mình, “Không thể ném long long.”

Nó nhấp nhấp miệng nhỏ, nhỏ giọng nói với Lục Tuyệt: “Thật xin lỗi.”

Ninh Tri: “Em là con gái sao? Nói chuyện nhỏ như thế.”

Diệp Trí Cao ủy khuất, nó nâng cao thanh âm, trong giọng nói còn mang theo chút trẻ con: “Thật xin lỗi, em không nên mắng anh là đồ ngốc.”

Ninh Tri đem phần bánh kem nhỏ chưa động tới đấy đến trước mặt nhóc, “Ăn đi.”

Đôi mắt đen bóng to tròn của thằng nhóc sáng ngời.

Ninh Tri ghé sát vào Lục Tuyệt, cố gắng tranh công: “Trí Cao mắng anh, em giúp anh dạy dỗ thằng nhóc.” Nhìn thấy môi hắn hơi khô, cô đem ly nước bên cạnh đưa tới tay hắn, “Về sau ai mắng anh, em đều sẽ giúp anh dạy dỗ chúng.”

Cô đυ.ng vào tay Lục Tuyệt, đầu ngón tay hắn lạnh lạnh.

Còn chưa nghe thấy Lục Tuyệt đáp lại, Ninh Tri ngước mắt nhìn Diệp Trí Cao đang vui vẻ ăn bánh kem, trên đầu thằng nhóc vậy mà lại nhảy ra một mặt trời nhỏ, không có khung tâm tình, mặt trời nhỏ kia là tự nhiên xuất hiện.

Tuy chỉ là một cái nho nho, còn không sáng bằng mặt trời nhỏ của Lục Tuyệt.

Đây là có chuyện gì?

Ninh Tri kinh ngạc, cô nhanh chóng gọi Bá Vương ra: “Vì sao tôi lại thấy trên đầu Diệp Trí Cao có mặt trời nhỏ?”

Bá Vương: 【thông qua việc đυ.ng vào Lục Tuyệt, chủ nhân có thể vào lúc đối phương vui vẻ mà nhìn thấy mặt trời nhỏ của người ta】

Ninh Tri sửng sốt, “Chỉ cần tôi đυ.ng vào Lục Tuyệt liền có thể nhìn thấy biểu tình trên đầu mỗi người sao? Cũng giống như Lục Tuyệt à?”

Bá Vương: 【 Không phải ai cũng có mặt trời nhỏ, gặp được hay không cần phải có duyên phận. 】

Nhìn nhóc con đang vui sướиɠ hài lòng ăn bánh kem, vẻ mặt Ninh Tri sung sướиɠ, dỗ dành Diệp Trí Cao so với Lục Tuyệt thì dễ dàng, nhẹ nhàng hơn nhiều.

Cô hỏi Bá Vương: “Điều này có nghĩa là nếu tôi dỗ Diệp Trí Cao vui vẻ thì có thể có được rất nhiều mặt trời nhỏ? Có thể nhanh chóng đem hào quang lấy về?”

Ảo mộng tốt đẹp của Ninh Tri nhanh chóng bị Bá Vương đánh gãy: 【 chủ nhân, trừ bỏ Lục Tuyệt, những người khác đều chỉ có một mặt trời nhỏ. 】

Ninh Tri thở dài, quả nhiên, công cụ người tốt nhất vẫn là Lục Tuyệt.

“Ăn ngon không?” Vẻ mặt Ninh Tri ôn nhu sờ sờ đầu nhỏ của Diệp Trí Cao.

Diệp Trí Cao ngoan ngoãn gật đầu, “Ăn ngon, T-Rex cũng nói ăn ngon.”

Ninh Tri nhìn mặt trời nhỏ hiện lên trong đầu mình, cô cười càng thêm ôn nhu, tuy rằng không có sáng bằng mặt trời nhỏ của Lục Tuyệt nhưng cũng có thể đổi về 1% hào quang.

***

Thời điểm chạng vạng, Tống Nhu cùng Diệp Trí Cao ở lại Lục gia dùng cơm.

Ninh Tri cùng Lục Tuyệt đi vào nhà ăn, chờ sau khi hắn ngồi xuống vị trí cố định cô mới ngồi lại bên cạnh hắn.

Khi dùng cơm, Tống Nhu cố ý chú ý tới dáng vẻ dùng cơm của Ninh Tri, bà phát hiện cử chỉ cùng lễ nghi của Ninh Tri đoan chính có độ, giống như đã được bồi dưỡng từ lâu.

Nghe nói, trước khi cha mẹ Ninh Tri qua đời, trong nhà cũng coi như là có chút tài sản?

Ninh Tri đương nhiên có chú ý tới ánh mắt đánh giá ở đối diện, cô cũng không để ý, chỉ dùng tâm tình sung sướиɠ hưởng dụng mỹ thực, cô chuẩn bị lát nữa sẽ đem mặt trời nhỏ đổi lấy hào quang.

“Phanh!” một tiếng, chén rơi trên mặt đất nháy mắt vỡ tung, cơm văng tung tóe.

Ninh Tri nhanh chóng nhìn về phía Lục Tuyệt bên cạnh.

Hắn mím chặt môi trực tiếp cúi đầu, đập đầu về phía bàn ăn.

“Tiểu Tuyệt.” Sắc mặt mẹ Lục trắng nhợt.

Ninh Tri lập tức buông đũa, cô đứng dậy duỗi tay kéo Lục Tuyệt.

Lục Tuyệt dùng một tay đẩy cô ra, Ninh Tri không có phòng bị liền bị đẩy lui lại mấy bước.

Ninh Tri có chút ngốc.

Bình thường Lục Tuyệt an tĩnh lại ngoan nhưng khi bệnh phát hắn rất khó tự khống chế.

“Ô......” Diệp Trí Cao ở phía đối diện bị dọa khóc, “Sợ sợ.”

Tống Nhu nhanh chóng tiến lên ôm đầu đứa bé, không để nó nhìn thấy Lục Tuyệt phát bệnh.

Khóe mắt mẹ Lục phiếm hồng, bà muốn để cho người làm bên cạnh mạnh mẽ ngăn lại hành động đập đầu vào bàn của Lục Tuyệt.

Ninh Tri lại lần nữa tiến lên, tay cô che ở trước mặt Lục Tuyệt, “Lục Tuyệt, vừa rồi em bị anh đẩy đến suýt chút nữa té ngã.”

Lục Tuyệt dừng lại.

“Nhưng em biết anh không cố ý.” Tay Ninh Tri xoa trán Lục Tuyệt, nơi đó đã đỏ bừng.

Mi mắt của Lục Tuyệt buông xuống, hắn đột nhiên mở miệng: “Máu chảy ra.”

Ân?

Ninh Tri cúi đầu, vừa rồi cô dẫm lên mấy mảnh nhỏ trên mặt đất nên bên sườn chân bị cắt phải, đổ máu.

Tay Lục Tuyệt chủ động nắm lấy tay Ninh Tri, hắn lần nữa mở miệng: “Máu chảy ra.”

Ninh Tri: “Đúng vậy, em chảy máu rồi, anh đưa em về phòng bôi thuốc có được không?”

Lục Tuyệt đứng lên, “Có thể, đi.”

Mẹ Lục nhanh chóng cho người đưa thuốc lên lầu.

Trong phòng, Ninh Tri cẩn thận bôi thuốc nước, cô luôn sợ đau, vừa rồi lực chú ý của cô đều đặt ở trên người Lục Tuyệt nên không phát hiện, hiện tại cô mới cảm giác được miệng vết thương trên chân phát đau.

Lục Tuyệt ngơ ngác đứng ở trước mặt Ninh Tri, nghiêm túc nhìn Ninh Tri rửa sạch miệng vết thương, “Thật xin lỗi.”

Ninh Tri kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn.

Lục Tuyệt buông mi mắt khẽ run, tựa như đang bất an.

Đồ ăn trên bàn đã bị đổ, Diệp Trí Cao bị dọa khóc, Tống Nhu mang nó rời đi.

Lúc Ninh Tri xuống lầu, cô nhìn thấy mẹ Lục đang ngồi trên sô pha, đôi mắt phiếm hồng.

“Tiểu Tuyệt thế nào rồi?” Vẻ lo lắng trên mặt mẹ Lục còn chưa rút đi.

Ninh Tri ngồi xuống bên cạnh mẹ Lục, “Lục Tuyệt không có việc gì, bây giờ anh ấy đang ở trong thư phòng đọc sách.”

Mẹ Lục gật gật đầu, bà mở miệng nói, “Từ khi tiểu Tuyệt vẫn còn là một đứa nhỏ, tâm của mẹ vẫn luôn an ổn. Khi nó đi nhà trẻ, giáo viên vẫn không phát hiện ra điều gì, chỉ từ lúc thằng bé ngã cầu thang gãy xương sườn mới phát hiện.”

Bà nhìn Ninh Tri nói: “Những đứa trẻ bình thường bị ngã sớm đã gào khóc nhưng tiểu Tuyệt thì khác, nó không hừ một tiếng, cho đến đêm nó bị sốt cao đưa đến bệnh viện kiểm tra mẹ mới phát hiện ra.”

Phần lớn những người tự kỷ đều không cảm nhận được sự đau đớn bởi vì vỏ đại não của họ không cách nào tiếp nhận được tin tức này.

Không cảm nhận được đau đơn đối với người khỏe mạnh là một điều rất nguy hiểm.

Ninh Tri an tĩnh nghe mẹ Lục kể.

“Sau khi ngã từ trên cầu thang xuống, thằng nhóc càng thêm kháng cự việc bị người ta ôm lấy. Những đứa trẻ khác đều thích làm nũng với cha mẹ mà tiểu Tuyệt lại chỉ can tĩnh ngồi một góc ngây người, không có dính lấy cha mẹ như đứa trẻ bình thường…”

Ninh Tri có thể tưởng tượng hình ảnh Lục Tuyệt nho nhỏ ngồi ngây người trong góc.

Giọng nói mẹ Lục tràn đầy sự tự trách: “Là do mẹ sơ sẩy, không cho người bảo vệ tiểu Tuyệt, sau lần bị bắt cóc kia cả người thằng bé trở nên trầm mặc hơn, hoàn toàn đem bản thân phong bế. Hiện tại chỉ cần nó chịu một chút kí©h thí©ɧ, dị động liền dễ dàng mất khống chế.”

Thời điểm Lục Tuyệt được cứu về, trên người hắn toàn vết thương.

Mẹ Lục không thể tưởng tượng được những tên hung đồ kia tra tấn hắn như thế nào.

Bóng đêm dần buông xuống.

Ninh Tri nghe mẹ Lục kể xong mới trở về phòng, lúc này Lục Tuyệt đã tắm xong, trên người hắn vẫn mặc áo ngủ màu đỏ như cũ.

Tóc mái của hắn bị làm ướt, dán ở trán hắn, có chút ngoan ngoãn, mặt mày thanh tuấn lộ ra vài phần ngây ngô.

Ninh Tri đi đến mép giường sau đó nằm xuống trên giường.

Lục Tuyệt mím môi, chậm chạp nhìn cô, hiển nhiên hắn vẫn không thích cô ngủ trên giường hắn

“Chân của em bị thương.” Ninh Tri nâng cái chân dán bằng gạc lên, “Em muốn ngủ trên giường.”

Một hồi lâu sau trong khung tâm tình trên đầu Lục Tuyệt không bắn ra mây đen tia chớp. Ninh Tri mới vừa lòng thu hồi chân.

Lục Tuyệt không để ý tới Ninh Tri, hắn thẳng tắp nằm ở trên giường, nhắm mắt lại.

Ninh Tri không ngủ, cô hỏi Bá Vương, “Lúc trước cậu nói bệnh tự kỷ của Lục Tuyệt có biện pháp chữa khỏi, có thật không?”

Bá Vương: 【 chủ nhân, tôi chưa bao giờ nói dối. 】

“Chưa như thế nào?”

Gần đây số lần Lục Tuyệt mất khống chế càng ngày càng thường xuyên, còn tiếp tục như vậy cô sẽ càng ngày càng khó thu thập mặt trời nhỏ, nghĩ sâu hơn một chút thì có khả năng cô còn chưa thu thập mặt trời nhỏ xong hắn đã tự mình hại chết mình.

Rốt cuộc thì kết cục của Lục tuyệt trong sách cũng là tự hắn hại chết hắn.

Bá Vương: 【 Bệnh tự kỷ của Lục Tuyệt càng ngày càng nghiêm trọng là có nguyên nhân, chủ nhân có thể dùng mặt trời nhỏ để đổi lấy chữa khỏi cho hắn. 】

Ninh Tri chần chờ: “Tôi phải dùng mặt trời nhỏ để cứu Lục Tuyệt?”

【 đúng vậy, hiện tại chủ nhân có một mặt trời nhỏ, cô muốn giúp Lục Tuyệt hay là đổi lấy 1% hào quang? 】

Ninh Tri nghiêng đầu, nhìn về phía Lục Tuyệt nhắm chặt mắt, “Tôi lựa chọn Lục Tuyệt.”

Cô vừa mới nói xong, trước mắt đột nhiên tối sầm.

Lúc mở mắt ra, Ninh Tri phát hiện mình đang đứng ở trong phòng khách.

Vừa rồi cô không phải còn đang ở trên giường sao, Bá Vương còn có công năng giúp cô làm thuật dịch chuyển đấy à?

Mẹ Lục đi tới, trên người bà mặc một cái váy tinh xảo, có vẻ tương đối trẻ.

“Mẹ.” Ninh Tri mở miệng chào hỏi mẹ Lục nhưng đối phương trực tiếp đi ngang qua cô, tựa như không nhìn thấy cô.

Ninh Tri lại mở miệng kêu một tiếng, đối phương vẫn không có đáp lại.

Mẹ Lục đi đến bên kia cầu thang, bà cong lưng, lúc này Ninh Tri mới thấy có một bé trai diện mạo xinh đẹp ngồi ở bên kia cầu thang, hắn an tĩnh ngồi chơi trò chơi ghép hình trên mặt đất.

“Mẹ ôm con có được không?” Mẹ Lục vươn tay qua, bà đem đứa nhỏ bế lên.

Vẻ mặt Ninh Tri khϊếp sợ.

Đó là Lục Tuyệt, không đúng, là Lục Tuyệt khi còn nhỏ!