Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Đạo Mộ Bút Ký | Bình Tà] Huyết Kỳ Lân

Quyển 1 - Chương 37: Đợi

« Chương TrướcChương Tiếp »
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit by Cam

Không thấy ánh mặt trời, không biết mình nơi đâu, dù táng mạng cũng không để ý, chỉ vì có thể cùng người nắm tay trong chốc lát đi đến chốn này.

Dọc đường, Vương Cát bị Tiểu Ca kéo lê loạng choạng tiến về phía trước. Đi chưa được mấy bước, Vương Cát đã đem Tiểu Ca đẩy ra, mà bản thân cô ta cũng không khống chế được ngã ngồi trên mặt đất. Tiểu Ca không thuận lý mà buông tay, vẫn tiếp tục kéo cánh tay Vương Cát đi thẳng về phía trước.

Thật sự nhìn không được nữa, tôi chạy đến giật tay Vương Cát khỏi Tiểu Ca rồi đẩy y sang một bên. Tôi dựng Vương Cát dậy từ trên nền đất, nhìn thấy hai mắt cô ta trống rỗng, nước mắt trên mặt lộp bộp rơi xuống dưới.

Tôi móc ra khăn tay muốn giúp Vương Cát lau mặt nhưng bị cô nghiên đầu tránh đi. Tôi thấy mà phát sầu trong lòng.

"Vương Cát, chúng ta nhanh tiến lên phía trước rồi trở về, Bình ca sẽ không chết."

Hai mắt Vương Cát trống rỗng, thấp giọng nói: "Ông ấy đi rồi, cùng đã chết có gì khác nhau đâu."

"Nhưng ông ấy vẫn sẽ trở lại."

"Sẽ không." Giọng nói của Vương Cát như người đang hấp hối: "Ở khách sạn, ông ấy nói muốn xuất gia, hai mươi năm trước đã muốn làm như vậy. Là tôi chưa đủ tốt sao? Hai mươi năm tình cảm cũng giữ không được ông ấy."

"Vương Cát, không nghiêm trọng như vậy..."

"Ông ấy là người nhà duy nhất của tôi!" Vương Cát đánh gãy lời tôi, nước mắt giống như đê vỡ thi nhau tràn xuống: "Vì sao ông ấy cũng không cần tôi."

Trong lòng hơi chua xót, tôi đã quên mất chuyện cha mẹ Vương Cát, Vương Cát là một đứa trẻ bị cha mẹ vứt bỏ, hai mươi năm qua cô nắm chặt Vương Bình mà lớn lên. Đừng nhìn một thân xăm mình mãnh hổ, kỳ thật nội tâm của cô vẫn là cô bé gầy gò năm đó đứng cùng ông trong viện.

"Vương Cát, cô còn có Bàn Tử..."

"Tại sao chứ!" Vương Cát đã nghe không lọt lời tôi: "Nếu tôi là một nam nhân, cha mẹ đã không bỏ rơi tôi, tôi đã có thể thuận lợi trở thành tộc trưởng, như vậy đã không cần phải chạy đến cái mộ nát này, Vương Bình cũng sẽ không bỏ tôi mà đi."

Nghe đến đây, không biết tại sao tôi lại nhào lên đem Vương Cát gắt gao ôm vào lòng, bên tai vang lên câu nói của Bàn Tử: Vương Cát cô ấy không biết mình muốn cái gì, tôi nhìn đau lòng.

"Tôi biết, nếu hiện tại Bàn Tử ở chỗ này hắn cũng sẽ nhào lên ôm cô như vậy. Đáng tiếc tôi không biết hắn sẽ nói gì, nhưng tôi có thể nói, vẫn còn mấy người chúng tôi. Hơn nữa nửa đời còn lại của cô nhất định sẽ có Bàn Tử ở bên cạnh, ít nhất ngày tháng sau này trong tương lai sẽ không thấy tịch mịch, lấy Bàn Tử nửa đời sau cô cũng không lo bị buồn." Gương mặt tôi dán trên đầu tóc Vương Cát, cứng cứng giống như tóc của nam nhân, màu sắc đen như mực tàu.

"Nếu là tôi, có được một người phụ nữ tốt như vậy tôi nhất định mỗi ngày đều yêu thương cô, để cô mỗi ngày đều vui vẻ giống như những đứa bé. Tôi sẽ để cô biết, tôi đối với cô mà nói, so với Vương Bình so với chức tộc trưởng đều muốn tốt hơn. Tôi mà còn nghĩ như vậy khẳng định Bàn Tử so với tôi càng làm tốt hơn, cho nên tin tôi, tin tưởng Bàn Tử được không?"

Vương Cát ghé đầu trên vai tôi oa một tiếng khóc lớn, dáng người cao gầy ở trên vai tôi khóc đến cuộn tròn. Còn may là cô ta gặp được Bàn Tử.

Năm phút sau Vương Cát lau khô nước mắt, rời khỏi vai tôi đi về phía trước. Chuyện của Vương Bình, tựa hồ đã bị cô dùng một cái xẻng chôn sâu xuống mãnh đất trống, trên mãnh đất kia chôn cha mẹ cô và cả người chồng trước kia của cô. Tôi phảng phất biết được tại sao Bàn Tử lại thích cô như vậy, người phụ nữ này thật sự làm người ta đau lòng đến không yên.

Hạt Tử đi đến xoa đầu tôi, Tiểu Hoa cũng nhìn tôi mỉm cười. Chỉ có Muộn Du Bình vẻ mặt ủy khuất, tựa hồ oan ức lắm.

Đường đi không dài, cách đó không xa cửa cung tiếp theo đã âm thầm xuất hiện. Một cái cửa đá, một phiến đá mờ có khối đá xanh khảm bên trên, hình như tôi đã gặp qua ở đâu. Đang nghĩ ngợi thì trong lòng lộp bộp một chút, màu sắc này chất liệu này, rõ ràng chính là Mật Lạc Đà dưới đáy hồ ở Ba Nãi.

Tôi quay đầu nhìn Tiểu Ca và Hạt Tử, phát hiện bọn họ đã không tiếng động cởi bỏ trang bị, nhìn biểu tình trên mặt Tiểu Ca, tôi biết mình đoán đúng rồi.

"Mọi người, bên trong có một thông đạo, những thứ xung quanh vách tường đó gọi là Mật Lạc Đà. Phá cung rất đơn giản, đường đi chỉ có 50 mét, mọi người cứ tiến lên phía trước. Cuối thông đạo có cơ quan, kéo xuống có thể làm thông đạo phong kín. Mọi người nhớ cẩn thận, đừng để bị cắn trúng. Tôi đi phía trước mở đường, Vương Cát chiếu cố Ngô Tà, Giải Vũ Thân chiếu cố Hạt Tử, phải đảm bảo tất cả đều an toàn đi qua."

Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn Vương Cát bên cạnh từ trong túi lấy ra một cây tiểu liên hạng nhẹ Tybe 79*, kiểm tra rồi cầm ở trên tay. Hoa nhi cũng lấy ra gậy gỗ, dư lại mấy người này điều là thân thủ lưu loát, một thân trang bị "bảo vệ môi trường" này của tôi phỏng chừng là nhờ may mắn mới lọt qua được. Chỉ là Hạt Tử, tôi quay đầu nhìn hắn, bàn tay đang cầm súng của Hạt Tử tựa hồ hơi run rẩy.

*[Đạo Mộ Bút Ký | Bình Tà] Huyết Kỳ Lân - Quyển 1 - Chương 37: ĐợiHạt Tử nhìn biểu tình của tôi, cười cưòi xua tay: "Không có việc gì."

"Cho tôi một cái." Ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi vươn tay ra, Hạt Tử sửng sốt nhướn mày, nhưng cuối cùng vẫn đưa cho tôi một thanh.

"Đi thôi." Tiểu Ca nói một tiếng, sờ sờ cơ quan kéo ra cửa đá, tôi phát hiện Tiểu Hoa cầm theo gậy gỗ, lặng lẽ đi phía trước Hạt Tử.

Cửa đá mở ra, ngay lặp tức đối diện một con Mật Lạc Đà màu xanh lá đậm vọt qua đây, Tiểu Ca giơ tay chém mạnh từ đầu nó xuống, con quái vật cứ thế phân thành hai nửa, chất dịch màu xanh đen bắn đầy mình Tiểu Ca. Tiểu Ca lau mặt, tiếp tục nhấc đao tiến về phía trước.

Phía sau cửa đá là một thông đạo hẹp dài cao khoảng hai mét, trong vách đá trong suốt là tầng tầng lớp lớp Mật Lạc Đà, giống như xếp hàng nghênh đón chúng tôi. Cuối thông đạo, ánh sáng le lói của trường minh đăng mơ hồ đong đưa, tôi đi theo Vương Cát, hướng tới ánh đèn lao vào.

Thời điểm ở Ba Nãi, chỉ hơn chục con Mật Lạc Đà đã khiến Tiểu Ca suýt mất mạng. Hiện tại thông đạo mở ra, Mật Lạc Đà dày đặc, Tiểu Ca vừa tiêu diệt một con, ngay lặp tức mặt sau sẽ có một con khác lao đến thế chỗ. Dựa vào Tiểu Ca phía trước mở một con đường máu cộng thêm Hoa nhi và Vương Cát yểm trợ trái phải, tốc độ di chuyển của mấy người chúng tôi không khác tản bộ là mấy.

Tiểu Hoa vung gậy gỗ, thân mình phiêu phiêu như đang bay, toàn thân phảng phất không dính lấy nửa điểm khói bụi. Lại nhìn Vương Cát, Mật Lạc Đà phía cô đã hoàn toàn bị quét sạch, tôi liếc mắt nhìn Vương Cát một cái, u ám vừa rồi đã trở thành hư không, tôi giơ nòng súng dí vào từng cái đầu Mật Lạc Đà hung hăng bắn cho hả giận. Hạt Tử nhìn thì nhịn không được mà nói giỡn: "Cát gia thích hả? Cùng Tiểu Ca bắt hai con đem về, đều là nhà bọn hắn nuôi đấy."

"Đem về nhà, mỗi ngày cắn Bàn Tử chơi sao?" Lời này nói ra khỏi miệng, Vương Cát sửng sốt, tôi với Hạt Tử đối diện nhau cười cười.

Tiểu Ca phía trước hô một câu: "Nhà ai nuôi những vật ghê tởm như vậy."

Tiểu Hoa nhấc gậy gỗ đánh bay một con nhào phía bên tai Tiểu Ca, nói: "Anh còn phải cảm ơn thứ này, lúc trước nếu không phải nó cắn anh một ngụm, anh cũng sẽ không cùng Ngô Tà bách niên hảo hợp, cũng sẽ không quen biết Cát gia."

Tiểu Ca nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Không muốn biết cô ta." Hạt Tử nghe được, suýt chút nửa đã cười đến sốc hông.

Đột nhiên ở phía trước Tiểu Hoa vung gậy xuống dưới, đem một con Mật Lạc Đà chặn ngang đập nát, dư lại nửa người bay về phía của Hạt Tử. Tôi nhìn sắc mặt của Hạt Tử liền biết hắn tránh không khỏi, không suy nghĩ nhiều liền lặp tức nhào qua bảo hộ hắn dưới thân. Sau đó nửa thân Mật Lạc Đà cứ như thế đập thẳng vào lưng tôi, mấy lỗ thủng trên lưng làm tôi đau đến hít khí. Chưa kịp thở ra thì Hạt Tử đã ôm ngược tôi vào lòng, tay phải nâng lên cầm súng bắn vào Mật Lạc Đà chuẩn bị nhào qua, tiếng súng qua đi hắn còn không quên xoa xoa bả vai tôi, nói: "Rất có thịt nha, câm điếc đúng là có phúc khí." Lòng tôi nghĩ tên này mẹ nó chán sống rồi, mặt mũi giống hệt Mật Lạc Đà* còn có tâm tư đùa giỡn tôi.

*Ý chỉ sắc mặt Hạt Tử xanh mét, nhợt nhạt.

Lúc này súng của Vương Cát cũng vừa bắn ra một viên đạn cuối cùng, cô ta lui về dựa lưng với chúng tôi, vừa đổi băng đạn vừa nói: "Hắc gia, thứ đồ chó má này vẫn luôn nhiều như vậy sao?"

Hạt Tử nghe xong nhăn chặt mày nhìn nhìn xung quanh một chút, tôi theo ánh mắt hắn nhìn qua, trong lòng bỗng nhiên trở nên hoảng loạn. Rõ ràng đã đánh được ít nhất hai mươi phút, ngẩng đầu nhìn thì trản đèn kia vẫn là cách xa năm mươi mét có hơn. Vương Cát cũng đã phát hiện ra, cô ta ghìm súng gắt gao dựa vào chúng tôi. Phía sau đâu? Tôi và Vương Cát cùng nhau quay đầu nhìn lại, không nhìn thì không biết, vừa nhìn là làm sợ hết cả hồn. Trên đường đi phía sau, Mật Lạc Đà giống như mì sợi xoắn chặt vào nhau, chen chúc khắp cả lối vào, âm thanh tứ chi ma sát vang lên không ngừng làm người nghe da đầu tê dại. Vương Cát cầm súng bắn vào một con cách gần nhất, nó kêu gào một tiếng và rồi vài thứ nước xanh văng ra tung tóe. Nhưng vừa bắn hạ một con thì ngay lặp tức chỗ trống đã bị một con khác lắp đầy, tiếp tục thong thả bò về phía chúng tôi.

Hạt Tử ấn họng súng của Vương Cát xuống, một tay khác giơ lên bỏ kín râm trên mặt đi, đôi đồng tử kim sắc làm tôi và Vương Cát ngạc nhiên vô cùng. Hạt Tử nhìn trên nhìn dưới, sau đó hô một tiếng với Muộn Du Bình: "Câm điếc, đưa Hoa nhi trở lại, chúng ta trúng bẫy rồi."

Tiểu Ca nghe những lời này thì hai vai run lên, trong nhất thời bả vai đã bị Mật Lạc Đà cắn một ngụm. Tôi sợ tới mức cái gì cũng nghĩ không được, nâng tay lên bắn một phát súng đi qua, chuẩn xác đánh vào trong miệng của Mật Lạc Đà. Súng của Hạt Tử uy lực thật lớn, trực tiếp bắn bay nửa cái đầu của Mật Lạc Đà. Tiểu Ca quay đầu lại ngơ ngác nhìn tôi, xem ra bị dọa không nhẹ.

"Tiểu Tam gia hảo thương pháp." Hạt Tử cười móc ra hai hỏa chiết* thổi lửa rồi ném ra phía sau, nhìn thấy lửa Mật Lạc đà rối rít lùi về phía sau, Tiểu Ca thừa cơ hội kéo Tiểu Hoa chạy về.

*[Đạo Mộ Bút Ký | Bình Tà] Huyết Kỳ Lân - Quyển 1 - Chương 37: ĐợiHạt Tử trừng to đôi mắt nhìn về phía trước nói: "Câm điếc, con lớn vẫn còn ở. Lại phải đánh một trận." Tiểu Ca mím môi.

"Là ý gì?" Tiểu Hoa trở về, tôi phát hiện cậu ấy đối với con mắt của Hạt Tử làm như không thấy.

Hạt Tử thở dài tháo kính râm ném trên mặt đất, từ trong ba lô lấy ra một tấm vải sẫm màu vòng lên mắt thắt nút sau đầu. "Trận này vốn dĩ không khó, chỉ cần tiến lên là được. Nhưng mà mấy ngàn năm nay trên con đường này chết quá nhiều người, lưu lại vong linh dưỡng ra một con lớn, nó thành tinh muốn tự mình đem chỗ này thủ làm địa bàn. Tôi vốn tưởng rằng lần trước đến đây đã đem nó đánh chết."

"Lại đánh." Biểu tình Tiểu Ca lạnh tanh, nói.

"Được." Hạt Tử ứng tiếng, nhưng bàn tay lại theo bản năng sờ sờ ngực chính mình. Tôi nhớ tới hồi Tiểu Ca nằm viện, tôi đã nhìn thấy một vết sẹo trên ngực của hắn.

"Vết thương trên ngực của anh chính là bị ở chỗ này?" Suy nghĩ của Tiểu Hoa cũng giống tôi.

"Đúng vậy." Hạt Tử lười nhác nói, "Lần đó bị nó cắn một ngụm, ít nhiều tìm được Lục gia trị thương, bằng không đã sớm chết."

Tôi đột nhiên thấy lạ: "Anh biết Lục gia có thể trị, vậy khi đó sao không nói?"

"Lục gia luôn ẩn trốn, chết sống ra sao tôi cũng không rõ. Nếu mà biết tôi đã sớm tìm hỏi tung tích Lộc Lâm. Đi thôi." Hạt Tử chuẩn bị tốt khẩu súng: "Đường này đã bị nó thiết hạ quỷ đả tường*, đi theo sẽ dẫn chúng ta đến gặp nó. Nó đã vài chục năm chưa thấy vật sống, sốt ruột hơn chúng ta nhiều." Khi nói chuyện hắn châm mồi lửa, làm Mật Lạc Đà thoái lui về hai bên. Thừa cơ hội đó Tiểu Ca và Vương Cát lại xông đi lên.

*Quỷ đả tường /quỷ đánh tường hay quỷ đập tường là hiện tượng lúc ban đêm hay ở vùng ngoại ô, bị nhốt trong một vòng tròn, đi lòng vòng không thoát ra được. Hiện tượng này trước hết là có thật và đã có nhiều người gặp phải. Có người nói hiện tượng quỷ đả tường thật ra là do trong người thiếu vitamin.

Thình linh Hoa nhi hỏi một câu: "Vì sao anh lại muốn gϊếŧ Lộc Lâm?"

Hạt Tử ngẩng đầu "nhìn" Tiểu Hoa một cái, bình tĩnh nói: "Bởi vì hắn phái người đến làm hại Lộc Minh."

"Cho nên Lộc Minh tự sát?"

"Đúng vậy."

"Là ở thời điểm Lục gia trị thương cho anh?"

"Đúng."

"Hạt Tử." Tiểu Hoa nhấc gậy gỗ quét bay Mật Lạc Đà phía trước. "Anh còn có chuyện gì không nói với tôi?"

Hạt Tử cười khổ một tiếng: "Còn có, tôi và Lộc Minh không có quan hệ huyết thống. Mấy năm trước tôi làm xét nghiệm DNA, vết máu trên thanh đao mà Lộc Minh dùng tự sát, tôi thật ra là con riêng của mẹ tôi. Còn nữa, việc tôi nói trong cơn giận giữ gϊếŧ chết cả nhà Lộc gia, hơn phân nữa là Lộc Lâm chính mình làm. Lúc ấy người Lộc gia muốn tạo phản, muốn đi Vương gia gϊếŧ chết Lục gia, tất cả đều bị Lộc Lâm gϊếŧ chết. Thời điểm tôi đến nơi, Lộc gia bất quá chỉ còn vài người."

"Còn chuyện gì nữa?" Tôi không biết chính xác Hoa nhi muốn hỏi cái gì.

Hạt Tử cười trả lời: "Không có."

"Vậy anh vẫn luôn không quên được Lộc Minh sao?"

Hạt Tử sửng sốt, một lát sau hắn ngẩng đầu, vẻ mặt không rõ biểu tình, lạnh lùng nói: "Quên không được."

Hoa nhi à một tiếng, cầm theo gậy gỗ vọt về phía trước. Tôi đứng gần Hạt Tử, nhìn thấy khóe miệng hắn mím chặt. Kỳ thật, sau đó tôi biết được tại thời điểm Hạt Tử nhìn Hoa nhi lần đầu tiên, Lộc Minh đã không còn nữa. Chỉ là những lời này Hạt Tử không có nói ra thôi. Bởi vì ở ánh mắt đầu tiên, Hạt Tử đã nhìn thấy tương lai của Hoa nhi, Hạt Tử nhìn thấy Hoa nhi cùng Tú Tú ở chung một chỗ, đứng ở trên lễ đài. Mà lộc nhãn chỉ có thể nhìn thấy tương lai không liên quan đến chính mình. Sau này, tôi cũng chưa từng gặp một người nào yêu ai, yêu đến cay đắng như Hạt Tử vậy.

Trong thông đạo tối tăm, đao của Tiểu Ca không biết đã chém qua bao nhiên đầu của Mật Lạc Đà, số đạn trong tay Vương Cát cũng đã gần như cạn kiệt, rốt cuộc âm thanh tắt nghẽn cũng truyền đến. Lúc này, ở cuối thông đạo ánh đèn trong trản trường minh đăng chợt lóe lên, sau đó vụt tắt. Tiểu Ca thu lại lưỡi đao, chặn ngang đem Vương Cát ném về phía chúng tôi. Sau đó y lui về làm một tư thế phòng thủ, che chở phía trước chúng tôi, nói: "Tới rồi."

Tiếng nói vừa dứt, bốn phía vách đá nháy mắt tan thành khói bụi, mấy người chúng tôi lúc này đang đứng trong một không gian rộng lớn mà ánh sáng từ đèn mắt sói không tài nào tìm đến giới hạn, một không gian không nhìn thấy điểm cuối. Đột nhiên phía trước tựa hồ có cái gì đó, tôi cuống quít dùng đèn pin chiếu qua đi, Tiểu Ca kêu lên nhưng đã quá muộn, vật thể phía trước run lên phát ra những tiếng rêи ɾỉ. Tôi giật mình, kia rõ ràng là tiếng của Hạt Tử. Sau khi định thần, nhìn rõ được vật thể phía trước, làm tôi sởn cả tóc gáy.

Một sinh vật cao đến ba mét phân không rõ đầu đuôi chất đống trên nền đất. Nửa người dưới của nó là một đống đen nhánh tứ chi hỗn loạn, phảng phất là vô số sinh vật xoắn tít vào nhau, vô số chân tay và lông tóc nhô ra một cách hỗn loạn. Ở trên cùng, nữa thân giống con người đang nghiên ngã dựa ở đó, dưới ánh sáng của đèn mắt sói dần hiện ra một khuôn mặt giống y đúc với Hạt Tử.

Tất cả mọi người đều sửng sờ, nhìn nửa thân trên cơ hồ giống y đúc với Hạt Tử, dưới ánh sáng của đèn pin quái vật lười nhác "A" một tiếng, âm thanh kia cùng Hạt Tử không kém mảy may.

"Hạt Tử, tại sao lại là anh?" Vương Cát ghìm súng, ánh mắt đăm đăm nhìn vào quái vật.

"Nó kêu là Võng, là một loại quái vật rất cổ xưa do vong linh tụ tập mà thành, đống hỗn tạp phía dưới kia đều là do nó nuốt vào. Nửa thân trên sẽ biến hóa thành các loại hình dáng, lần cuối cùng nó nhìn thấy vật sống là tôi, bổ nó một đao, cho nên nó* liền biến thành bộ dạng như tôi."

Khi hắn nói những lời này, Tiểu Ca rất kỳ quái liếc nhìn hắn một cái, Hạt Tử hướng y nhếch khóe miệng, lui về phía sau một bước ngã mông ngồi xuống. "Mọi người lên đi."

Chuyện này là sao, tôi giật mình nhìn Tiểu Ca, y mở miệng nói: "Để hắn ở phía sau nghĩ ngơi đi, gϊếŧ cái này, hắn không động thủ được. Võng biến thành bộ dáng của hắn, mỗi nhác đao chém nó, cảm giác đau đớn đều ứng lên người của Hạt Tử."

Tôi nhíu mày quay đầu nhìn Hạt Tử đang ngồi ở dưới đất, hai tay hắn chống trên mặt đất, nhàn nhã giống như đang ăn cơm dã ngoại: "Thế làm sao bây giờ?"

Tiểu Ca nói: "Tốt nhất là một đao chém chết, như vậy Hạt Tử mới không chịu tội. Hơn nữa chém chết nó, phá cái trận này, chúng ta mới có thể tiếp tục đi về phía trước."

Tôi quay đầu nhìn thoáng qua Hạt Tử, tâm nói như thế nào kẻ chịu khổ luôn là anh a, nhưng trong lòng lại mơ hồ cảm thấy không đúng chỗ nào. Bên này Hạt Tử kéo xuống vải bố che mắt, một đôi mắt ôn nhu nhìn thoáng qua phía trước, sau đó hắn kéo lại nói: "Tử huyệt nằm ở chỗ đan điền*, nhớ chém sâu chút."

*Đan điền được chia làm 3 vị trí khác nhau. Gồm thượng đan điền nằm ở ấn đường vị trí giao nhau giữa 2 lông mày. Trung đan điền nằm ở giữa đường thẳng ngang ngực. Hạ đan điền nằm ở vị trí dưới rốn 3cm.

Tiểu Ca gật đầu nói: "Ngô Tà ở lại chiếu cố hắn, chúng ta lên đi." Nói xong Tiểu Ca, Vương Cát cùng Tiểu Hoa từng người cầm theo vũ khí đi lên, hướng thẳng về chỗ quái vật.

Võng thú thấy bọn họ đi đến, chống đỡ thân trên di chuyển qua tới. Tôi theo ánh sáng nhìn lại, gương mặt kia và Hạt Tử không có nửa điểm khác nhau, chỉ có đôi mắt là mang một màu đen bình thường. Nửa thân trên của nó trần trụi, không có lấy một điểm vết sẹo. Tôi nhìn xem Hạt Tử bên cạnh, gương mặt hắn bình tĩnh, bình tĩnh tựa như mặt nước không có lấy một tia gợn sóng.

Lúc này phía trước có động tĩnh, ba người kia cùng nhau chạy về phía Võng thú. Tiểu Ca quay đầu liếc nhìn Hoa nhi một cái, Hoa nhi nhấc gậy gỗ, một chân đạp lên vai Tiểu Ca rồi dùng gậy gỗ đập mạnh lên vai Võng thú. Võng thú kia thế mà không trốn, thuận thế đem đầu đưa qua. Hoa nhi cả kinh, rụt gậy gỗ lại đảo qua da đầu. Phía dưới Vương Cát canh chuẩn thời cơ, đoàng một tiếng bắn ra phát súng. Quái vật kia tựa hồ đã tính toán tất thảy, thân thể hơi hơi nghiêng qua một bên, viên đạn liền trượt qua eo nó, tóe máu tạo ra một vết thương sâu nửa tất.

Hạt Tử bên cạnh tôi làu bàu một tiếng, cong người ấn ấn eo: "Chết tiệt, vẫn là thật sự." Tôi vội nâng người Hạt Tử dậy rồi để hắn tựa vào người tôi, một tay khác vòng qua ba lô tìm thuốc giảm đau đâm vào đùi của hắn. Hạt Tử ngẩng đầu thở dài một hơi: "Cát gia, nhắm chuẩn một chút."

Vương Cát nói một câu đắc tội, thu súng. Từ chỗ rất xa tôi nhìn thấy ở bên dưới Hoa nhi đang đứng tại chỗ phát run, mà Võng kia lại nghiêng đầu nhìn Hoa nhi chằm chằm. Tiểu Ca bước đi qua nắm lấy cổ áo của Hoa nhi, vung tay ném cậu ấy trở về, rơi đến bên cạnh tôi.

"Giải Vũ Thần canh Hạt Tử, Ngô Tà lại đây."

Tôi sửng sốt, Hoa nhi giãy giụa muốn gì đó, bỗng nhiên tay bị Hạt Tử bắt lấy kéo một cái lảo đảo, ngã xuống lòng ngực của hắn. Tất cả những điều này đều bị Võng thú kia xem ở trong mắt, bỗng nhiên nó lao nhằm phía Hoa nhi lao lại đây. Tiểu Ca khẽ cắn môi xông lên huy một vòng đao, thế mà đem một cánh tay của Võng thú chặt bỏ tận gốc. Hạt Tử toàn thân run lên, đầu tựa vào mặt đất: "Trương Khởi Linh-----!!" Hoa nhi gắt gao ôm chặt Hạt Tử trong ngực, hét lớn về phía Tiểu Ca.

"Ngô Tà! Lại đây!" Tôi bỏ qua hai người kia chạy vội đến bên cạnh Tiểu Ca, chỉ thấy cánh tay bị chém rơi kia của Võng thú giống như ốc sên trường về phía sau và ột đống cánh tay cẳng chân còn lại của nó thi nhau quay cuồng.

"Vương Cát, chúng ta chặn hai bên trái phải của nó. Ngô Tà tìm cơ hội nhảy lên, dùng đoản đao của Hạt Tử cắm vào đan điền. Đừng mềm lòng, càng kéo dài Hạt Tử sẽ càng đau khổ."

Tôi gật đầu cầm chắt đoản đao trong tay, Võng thú trước mặt tôi vặn vẹo hai lần, nửa người trên từ đống thịt khϊếp người đột ngột bật ra, mà tay phải mới vừa bị chém đã sinh ra một đoàn màu xanh sẫm.

Tiểu Ca hô lớn: "Vương Cát, lên!." Sau đó hai người cùng hướng Võng thú lao lên.

Tôi giơ súng nhắm bắn một phát vào đan điền của Võng thú, thân mình nó chợt lóe, một phát súng này lại tiếp tục trượt thân nó bay ra ngoài. Lúc này Tiểu Ca và Vương Cát một trái một phải, Tiểu Ca rút ra hắc kim cổ đao, Vương Cát rút ra thẻ bạc phối hợp đánh lên xương quai xanh của Võng thú. Khí thế của hai người hung mãnh dị thường, dựa vào trọng lượng cơ thể đem nửa người của Võng thú kéo xuống trên mặt đất.

"Ngô Tà, lên!" Tôi cầm đoản đao của Hạt Tử thẳng tắp đâm vào đan điền của Võng thú. Mắt thấy mũi đao chỉ còn cách Võng thú một centimet, tâm nói: Thành!

Đột nhiên trên đỉnh đầu tôi Tiểu Ca hô to một tiếng, tôi vừa ngẩng đầu liền trực tiếp đối diện với gương mặt dữ tợn của "Hạt Tử". Hai bả vai Võng thú đã không thể động, nhưng thật không ngờ nó lại kéo dài cổ đem đầu mình vòng đi xuống hung hăng đập lên đầu của tôi. Nháy mắt trước mặt tôi toàn là những ngôi sao vàng lấp lánh rơi rụng đầy đất.

Vật thể kia giống hệt keo dính ngay lặp tức lấp đầy lỗ mũi và lỗ tai tôi, trong vòng hai giây ý thức của tôi dần mờ đi, trước mắt là mảng trắng mênh mông. Mà ý nghĩ cuối cùng trong đầu tôi lúc đó là: Đệt xong đời rồi!

Lại đến lúc ý thức gần như mơ hồ, bỗng nhiên nghe được một giọng nói lẩm bẩm, vô cùng quen thuộc: "Hoa nhi..." Trong giây phút mơ màng tôi chợt nhận ra, đó là giọng Hạt Tử. Tôi mở mắt ra thế mà thấy được gương mặt mông lung của Hạt Tử, hắn không mang kính râm, một đôi mắt kim sắc mở to và bờ vai trần trụi: "Hoa nhi, tôi yêu cậu." Âm thanh ôn nhu, cảm giác trên môi mềm mại và thân thể với những cái vuốt ve nhẹ nhàng. Vì sao lại là Hạt Tử và Tiểu Hoa, thân thể tôi run lên, phảng phất bản thân đang chìm xuống, hình ảnh của Hạt Tử và Tiểu Hoa dần tan khỏi mắt tôi.

Bỗng nhiên mọi thứ như sương mù tản ra, tôi đứng ở một nơi tràn ngập ánh sáng, con đường bằng gạch, mặt cỏ, những ngôi nhà ngói đỏ, và còn có bóng dáng một người con gái. Áo xanh rộng thùng thình, váy dài màu xanh đen, vớ trâng giày đen và chiếc lá sen tròn tròn trên đỉnh đầu. Tiếng bước chân khiến cô giật mình, cô quay đầu nhìn lại với mái tóc dài xõa tung. Cái mắt kính tròn tròn và một đôi mắt không phải rất to, gương mặt cô bình thường, ngoan ngoãn ấy lại nở một nụ cười như ánh mặt trời xán lạn. Thấy người đến, cô cao hứng hô thật to: "Trương Khởi Linh!"

Trong phút chốc trái tim trong lòng ngực tôi như muốn nổ tung, tôi biết loại cảm giác này, là năm đó dưới gốc cây Long Não ở trường, là trên giường nơi bệnh viện, Tiểu Ca ở trong vòng tay tôi.

Bỗng nhiên ở bên tai tôi không ngừng vang lên tiếng Tiểu Ca hô to tựa như phát điên: "Ngô Tà! Ngô Tà---!" Tôi chợt nhớ chính mình là đang ở nơi nào, theo tiếng gọi của Tiểu Ca, tôi dùng hết sức lực của bản thân dịch chuyển mũi đao, nghiêng hướng về phía trước đâm đi. Mũi đao đâm vào da thịt xỉn màu, khai mở một đường máu. Theo đoản đao, tôi cung thân ngồi dậy, từ từ rút đoản đao ra khỏi đan điền của Võng thú. Hắc ám trước mắt tôi chợt phai nhạt, tôi ở to mắt nhìn vào lối tối quen thuộc, trên vách tường là trùng trùng điệp điệp Mật Lạc Đà đang tiến tới. Thân mình Tiểu Ca chợt lóe, nhào qua đem cơ quan chỗ trường minh đăng kéo xuống. Tôi quay đầu lại nhìn, một trản trường minh đăng đã chậm rãi châm ở phía sau tôi.

"Ra ngoài rồi." Tiểu Ca kinh hồn chưa định gắt gao ôm chặt tôi. Hóa ra đã gϊếŧ... Bỗng nhiên tà váy dài màu xanh đen hiện lên trước mắt tôi, trong lòng một trận đau đớn, tôi giơ tay đẩy mạnh Tiểu Ca ra, thân mình y "binh" một tiếng vào vách tường.

"Ngô Tà! Là tôi." Tiểu Ca luống cuống giữ chặt tôi kêu: "Vương Cát, Vương Cát! Cậu ấy làm sao vậy?" Vương Cát chạy lên vạch mí mắt tôi ra, tôi định thần lại, bình tĩnh gạt bỏ tay cô ta.

"Tôi không có việc gì."

Tiểu Ca thấy vậy mới tê liệt ngã ngồi bên cạnh đùi tôi, hai tay gắt gao siết lấy eo của tôi. Lúc này trong lòng tôi lại không nói được rốt cuộc là tư vị gì.

"Hạt Tử!" Tiếng kêu của Hoa nhi vang lên ở phía sau, Vương Cát đứng dậy bước vội đến. Tôi quay đầu lại nhìn xem, thân mình Hạt Tử mềm oặt ngã trong lòng Tiểu Hoa, Tiểu Hoa nước mắt đầm đìa cọ mặt Hạt Tử. Vương Cát đi qua kéo Hạt Tử xuống đặt trên nền đất, hai tay đè chặt trên l*иg ngực hắn làm hồi sức tim phổi, mà Tiểu Hoa cậu ấy đã nằm liệt trên nền đất khóc đến khóc không ra hơi.

Vương Cát ấn vài lần, từ trong túi lấy ra một cây ngân châm đâm vào ngực Hạt Tử. Hạt Tử thân mình run lên, co rúm thành một đoàn thống khổ ho khan vài tiếng, cuối cùng hơi thở của hắn cũng đã trở nên mạnh và ổn định hơn. Vương Cát thở phào một hơi nhẹ nhõm, Hoa nhi ngơ ngác bò dậy kéo lấy tay Hạt Tử òa khóc lên.

Vài phút sau mấy người chúng tôi rúc vào trong một góc. Tiểu Ca ôm tôi dựa vào tường, Hạt Tử nằm ở một bên tùy Vương Cát xử trí, Tiểu Hoa vẫn không nhúc nhích quỳ gối ở bên cạnh.

"Tiểu Ca." Tôi nhỏ giọng nói: "Vừa rồi ở nơi đó, tôi nhìn thấy Hoa nhi và Hạt Tử."

"Ừ." Tiểu Ca ứng tiếng, một tay ôm tôi một tay lục tìm lương khô đưa cho tôi.

Tôi máy móc tiếp nhận: "Anh một chút cũng không thấy kỳ quái sao."

Tiểu Ca lại ừ một tiếng, ôm tôi nhỏ giọng nói: "Bởi vì Hạt Tử lừa cậu, sẽ biến thành dáng vẻ kia không phải vì hắn, mà là vì Giải Vũ Thần."

"Hử?" Tôi thấy lạ, nhìn Tiểu Hoa ở phía xa. Tiểu Hoa do dự hồi lâu mới quyết định nắm lấy tay Hạt Tử.

"Võng biến ảo không phải ở một lần nhìn thấy mà là biến ảo thành người trong lòng kẻ khác. Võng có thể cảm nhận lòng người, tìm một cái tình cảm cùng du͙© vọиɠ cường liệt nhất. Tìm được người kia sau đó biến ảo thành bộ dáng người trong lòng kẻ đó. Như vậy khi huyễn hóa ra hình tượng ít nhất có một người bất luận thế nào cũng không thể ra tay."

"Cho nên anh mới gọi Giải Ngữ Hoa trở về?"

"Ừm. Tôi vốn dĩ cho rằng Võng sẽ biến thành cậu hoặc là Giải Vũ Thần trong lòng Hạt Tử. Nhưng tôi không ngờ đến, tình sâu nặng nhất lại là Giải Vũ Thần nghĩ đến Hạt Tử."

"Cho nên Hạt Tử mới cười."

Tiểu Ca gật gật đầu. Tôi quay đầu đi, nhìn Hạt Tử cùng Hoa nhi, trên mặt Hạt Tử là nét bình tĩnh và an tường.

Tôi hít sâu một hơi đờ đẫn hỏi một câu: "Lần trước, thởi điểm anh cùng Hạt Tử đến, Võng chính là biến ảo thành ai?"

Tiểu Ca trầm mặc cúi thấp đầu, y dùng tay vuốt đầu tóc tôi, cuối cùng thấp giọng nói: "Ngọc Cẩn."

Đột nhiên, trái tim tôi đau nhói. Tôi nhớ đến ảo cảnh vừa rồi, nhớ đến cô gái với chiếc váy dài màu xanh đen kia. Chiếc bánh lương khô trong miệng bỗng chốc trở nên cực kỳ chua chát.

Nuốt xuống bánh lương khô, tôi giãy khỏi ôm ấp của Tiểu Ca rồi đi đến bên cạnh Hạt Tử. Hạt Tử bịt mắt, đại khái thuốc giảm đau không có mấy hiệu lực, cho nên trên trán hắn những giọt mồ hôi to như hạt đậu đang thi nhau lăn xuống, bàn tay được Tiểu Hoa nắm lấy cũng không ngừng run rẩy, miệng lẩm bẩm không ngừng. Tiểu Hoa ngồi xổm nơi đó, đôi môi cũng không nhịn được run rẩy. Tôi đi đến đã làm cậu ấy giật mình, trộm đem tay Hạt Tử buông xuống bối rối quay mặt đi.

Tôi liếc mắt nhìn Vương Cát một cái, ánh mắt Vương Cát thứ nhất nhìn tôi sau đó kéo tôi đến bên chỗ Tiểu Ca.

"Hai người kia thế nào?" Tiểu Ca lạnh lùng hỏi, chỉ có tôi nghe ra được nông nóng trong giọng y lúc này.

"Không tốt lắm đâu. Tâm mạch Giải Ngữ Hoa đã rối loạn, vừa rồi không phát điên đã là chúng ta tích đức mấy kiếp. Muốn gượng ép đi xuống phải cho cậu ấy uống máu Hạt Tử. Bất quá hai người nhìn xem bộ dạng Hạt Tử lúc này."

"Hạt Tử sẽ cho cậu ta." Tiểu Ca nói.

"Đúng, tôi biết, nhưng tôi không nghĩ đó là điều đúng đắn. Trái tim Hạt Tử vừa rồi đã ngừng đập. Mà khi cứu trở về, đại não và nội tạng của hắn có bị tổn thương hay không chúng ta đều không rõ. Lại lấy máu, điều đó không khác nào gϊếŧ hắn một lần nữa cả."

"Chỉ cần... để cho hắn sống đến cung tâm là được." Thanh âm lạnh lùng của Tiểu Ca dọa tôi và Vương Cát sửng sốt. Một Trương Khởi Linh ôm đao ngồi dưới đất kia, đối với tôi tựa như một người hoàn toàn xa lạ.

Không đợi Vương Cát nói, Tiểu Ca đã đoạt lời trước: "Cô biết, người ăn Huyết Thạch Lựu cuối cùng điên lên sẽ trở thành bộ dáng gì. Bằng thực lực của Giải Vũ Thần, mấy người chúng ta không có mấy cái có thể sống sót. Hơn nữa Hạt Tử cũng sẽ bị cậu ta gϊếŧ chết. Thay vì tất cả chúng ta cùng chết ở chỗ này, không bằng..."

Tiểu Ca không nói hết câu nhưng chúng tôi đều rất rõ ý tứ mà y muốn nói là gì.

"Hạt Tử lần này đã đến giới hạn rồi, lộc nhãn của hắn có thể xem tương lai những người không liên quan đến bản thân. Hắn nhìn tương lai của Giải Vũ Thần, nói với tôi, hắn thấy được hôn lễ giữa Giải Vũ Thần và Hoắc Tú Tú, cho nên hắn đại khái cũng biết được ngày chết của chính mình."

Tôi nghe được âm thanh nghiến răng ken két từ chỗ Vương Cát, sắc mặt cô ta khó coi như người sắp chết.

"Năm đó Lộc Minh bởi vì Hạt Tử cho nên mới chết. Tôi và hắn năm đó..." Tiểu Ca dừng một chút: "Thăm dò cái đấu này và mắc kẹt rất lâu ở chỗ của Võng. Hạt Tử lại bị thương, sau đó hắn dưỡng thương nữa tháng ở chỗ Lục gia. Chờ hắn trở về, Lộc Minh đã tự sát. Vì vậy Hạt Tử cho rằng là hắn hại chết Lộc Minh. Giải Vũ Thần và Lộc Minh giống nhau như đúc, lần này Hạt Tử cùng cậu ta đến đây chính là vì chuộc tội. Hắn cũng không nghĩ sẽ trở về."

Vương Cát nghe thế, tay vịn cái trán đứng lên đi đến ven tường dựa ngồi xuống.

"Hạt Tử cho rằng Tiểu Hoa là do Lộc Minh chuyển thế?"

Tiểu Ca ôm tôi vào lòng, chậm rãi nói: "Có lẽ, trước kia hắn vẫn luôn nói với tôi hắn không tin những chuyện như chuyển thế này. Nhưng sau khi gặp Giải Vũ Thần, tôi cũng không biết."

"Vậy thì tại sao hắn lại cho Tiểu Hoa ăn Huyết Thạch Lựu?"

"Dược có lẽ không phải do Hạt Tử rót, tôi biết khi đó Giải Vũ Thần gặp chuyện ở trên đường, cái người gọi là Phó Trần kia, Vương Cát hẳn có nghe qua." Tiểu Ca quay đầu hỏi Vương Cát, Vương Cát nhẹ nhàng lên tiếng đáp trả.

Tiểu Ca nói tiếp: "Hẳn là khi Giải Vũ Thần sắp bị Huyết Thạch Lựu làm hỏng, Hạt Tử tới đem cậu ta mua đi. Sau đó, Hạt Tử phí rất nhiều sức lực khắp nơi tìm dược cho cậu ta. Cuối cùng vẫn là không ổn cho nên mới tìm đến chỗ Lục gia, chuyện phía sau cậu đều đã biết. Chỉ có ở đấu này mới có giải dược của Huyết Thạch Lựu, Hạt Tử cho dù liều mạng đến chết cũng phải mang Giải Vũ Thần đi xuống."

Tôi nghe xong liền không nói được gì, trong lòng khó chịu giống như bị cái gì đó chặn lại. Tiểu Ca yên tĩnh trong chốc lát, nhỏ giọng nói tiếp: "Chuyện này không cần nói cho Giải Vũ Thần. Cũng đừng nói cho Vương Cát."

"Tại sao?"

"Hạt Tử đã nói, sau khi tất chuyện này qua đi hắn không mong Giải Vũ Thần sẽ cảm thấy mắc nợ hắn, tựa như việc hắn vẫn luôn cảm thấy mình thiếu nợ Lộc Minh. Không hy vọng Giải Vũ Thần phải cõng theo cái tình yêu này cả đời."

Tôi nhắm mắt, cưỡng chế chính mình không suy nghĩ "tất chuyện này qua đi" trong lời nói của Tiểu Ca là có ý nghĩa gì.

Đột nhiên bên kia có tiếng động, mấy người chúng tôi giống như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, Vương Cát nhảy dựng chạy qua nhìn xem, chỉ thấy Hoa nhi mặt mũi đỏ bừng, tay che ngực cả người co quắp nằm dưới đất.

Tôi luống cuống, Hoa nhi cứ như vậy không xong rồi? Chỉ nghe Vương Cát hô to một tiếng: "Giải Ngữ Hoa!" Lúc này Hạt Tử cựa quậy ôm chặt Tiểu Hoa, hôn mạnh lên môi cậu ấy. Hoa nhi giãy giụa vài cái rồi bất động, một tia máu trào ra khỏi miệng cậu ấy. Vương Cát cũng đã dừng lại ở nửa đường. Hạt Tử dời môi cọ ra một vết máu trên mặt Hoa nhi rồi vùi đầu vào vai cậu ấy. Mấy người chúng tôi đều sửng sờ, chỉ có Tiểu Ca là quay mặt đi không nhìn. Hạt Tử cắn chóp lưỡi phun máu ra.

Một lát sau Hạt Tử ngẩng đầu đẩy Hoa nhi ra. "Câm điếc, đi đi."

Tiểu Ca không nói hai lời, đi qua nâng Hạt Tử dậy. Còn Hoa nhi cậu ấy ngồi tại chỗ không biết phải làm sao, một lúc lâu sau mới quay đầu, chuyển ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn tôi và Vương Cát. Tôi và Vương Cát không nói chuyện, chỉ yên lặng cầm lấy hành lý đi về phía trước.

"Ngô Tà, chúng trở về đi, không đi nữa." Hoa nhi giữ chặt tay áo của tôi. Tôi dừng bước chân lại, nhìn gương mặt kinh hoảng vẫn còn vươn giọt nước mắt của Hoa nhi, nhìn vệt máu vẫn còn đượm hồng trên gương mặt ấy. Cổ tôi nghẹn lại, không nói nên bất cứ thứ gì.

"Hoa nhi, không có việc gì." Người nói chuyện chính là Vương Cát, cô ta đi ra từ phía sau rồi ôm lấy bả vai Hoa nhi, nhẹ giọng nói: "Không sao đâu, tôi vừa cho hắn uống thuốc, chỉ là quá đau đớn cho nên mới ngất lịm đi. Thật sự không có việc gì."

Hoa nhi tựa hồ không hiểu được lời Vương Cát, ngơ ngác nhìn cô ta. Cánh tay Vương Cát dùng lực, nói: "Y thuật Vương gia rất lợi hại, cậu nghĩ Lục gia gia nhà tôi đều sống đến 150 tuổi, Hạt Tử sẽ không có việc gì."

Hoa nhi sửng người ở đó, Vương Cát vỗ vỗ vai cậu ấy, ánh mắt Hoa nhi giống như người chết đuối bắt được cọng rơm cứu mạng liếc nhìn tôi một cái, tôi cười cười gật đầu đáp lại cậu ấy. Hoa nhi định thần, nói một câu xin lỗi lí nhí rồi cuối đầu đờ đẫn đi về phía trước. Thật ra trong lòng tôi rất rõ, Vương Cát lừa cậu ấy, mà chính tôi cũng đang lừa cậu ấy.

Phía trước cách đó không xa lại lờ mờ hiện lên cái phòng nhỏ, tôi đối với loại sự tình này đã sớm chết lặng, nhìn xem văn tự mà một chút suy tư cũng không có. Trước mặt tôi Hạt Tử và Tiểu Ca thì thầm vài câu, sắc mặt Tiểu Ca chợt đổi nhưng lặp tức cuối đầu trầm mặc. Sau đó y quay lại nói với mấy người chúng tôi: "Cung này, để Giải Vũ Thần ở lại giữ."

Tôi và Vương Cát có chút ngây ra, tôi cuối đầu nhìn số văn tự dưới đất. Chỉ nhìn hai dòng liền biết, cung này bất luận làm thế nào Hoa nhi cũng thủ không xong.

Hoa nhi ngây ngốc ở đó không nói gì, Vương Cát cắn môi dùng một loại ánh mắt kỳ quái liếc nhìn Hạt Tử, trên khóe miệng Hạt Tử treo một nụ cười.

Tiểu Ca tiếp tục nói: "Giải Vũ Thần ở lại chỗ này, cung tiếp theo hẳn là cung thú, chỉ có một mình Vương Cát là thích hợp. Hạt Tử muốn theo chúng ta đi đến cung tâm cho nên chỉ có thể để Giải Vũ Thần ở lại chỗ này. Còn có, không thể để cậu lại làm hại Hạt Tử."

Hoa nhi nghe xong lời này, cởi bỏ trang bị nhấc chân muốn bước vào, bị tôi giữ lại. Tiểu Ca bước đến thì thầm vài câu với Vương Cát, sắc mặt Vương Cát càng thêm khó coi. Đột nhiên Hạt Tử bước tới giữ chặt Hoa nhi, tháo xuống khăn bịt mắt, hai tay ôm lấy đầu cậu ấy, hơi cong cong eo để cặp mắt kim sắc kia nhìn thật kỹ Hoa nhi.

"Hoa nhi, tôi không còn gì có thể nói với cậu. Tôi ngay từ đầu đã cho rằng cậu là do Lộc Minh chuyển thế, nhưng sau đó tôi lại phát hiện, các cậu một chút cũng không giống nhau. Giống chỉ có gương mặt này, cho nên, liền đi đến nơi này. Những gì nợ cậu tôi đã trả hết, về sau không cần hận tôi nữa. Cậu biết đấy, mắt tôi có thể nhìn thấy tương lai, tôi nhìn thấy cậu cùng Tú Tú kết hôn, bây giờ tôi đều thấy được cho nên sau khi rời khỏi đấu, chúng ta liền tách ra đi. Tôi sẽ không quấn lấy cậu, cậu cũng đừng tìm đến tôi. Tôi sẽ đi tìm Lộc Minh của tôi. Không còn gì khác nữa."

Hạt Tử nhắm mắt lại, lần nữa cầm lấy khăn bịt mắt mang lên, sau đó hắn xoay người đi thẳng về phía trước. Hoa nhi ngây ngốc đứng đó, Vương Cát từ bên người cậu ấy đi qua, cùng với Hạt Tử biến mất ở sau ngã rẽ của con đường.

Tôi đi đến bên cạnh Tiểu Hoa, nghĩ muốn giữ chặt Hoa nhi nhưng bị cậu ấy gạt ra: "Ngô Tà, cho tôi mượn chủy thủ." Tôi lúng túng, thuận tay đem đoản đao của Hạt Tử đưa qua. Tiểu Hoa* nhận lấy cười khổ một cái, sau đó xoay người muốn bước vào phòng vuông nhưng bị Tiểu Ca ngăn lại: "Chờ một chút."

*Raw là Hạt Tử nhưng Hạt Tử đã đi cùng Vương Cát, hơn nữa ở cảnh ấy nhận đao phải là Tiểu Hoa nên mình xin mạn phép sửa lại.

Lúc này Vương Cát đã trở lại, trong tay cầm theo hai cái hộp vuông nhỏ, cô ta liếc mắt nhìn Tiểu Ca một cái, Tiểu Ca nghiêng người lui về một bước, Vương Cát lại đỡ Tiểu Hoa ngồi lên đệm hương bồ. Hai người đi vào, trên vách tường trong gian phòng vuông kia, một màu xanh lục sẫm tối với những cái bóng đem nhấp nháy, tất cả là Mật Lạc Đà.

Vương Cát để Tiểu Hoa ngồi xuống, đem hai hộp vuông nhỏ trong tay đặt trên mặt đất bên cạnh Hoa nhi, một trái một phải. Trên nắp đậy của hai hộp vuông có một cái lỗ nhỏ. Hoa nhi nói: "A Cát, không sao đâu, tôi biết, chỉ cần ngồi ở chỗ này không ngủ thì lũ Mật Lạc Đà đó sẽ không tấn công lại đây, tôi dùng đao này là được."

Vương Cát cười không đáp, lại lấy trong túi ra một cây hương ngắn, từ trên không trung bẻ gãy thành hai đoạn, dùng bật lửa đốt chúng lên, nói: "Không cần, hương trong hai hộp này là vật tổ truyền của Vương gia, có thể giúp cậu chắn khí thôi miên trong căn phòng này, cũng giúp cậu tĩnh tâm, không cần phải dùng đao làm mình thanh tỉnh." Nói xong Vương Cát đem hai đoạn hương cắm vào hai hộp gỗ. Vài giây sau, trong căn phòng bốc lên từng trận hương khí nhàn nhạt.

Vương Cát để lại đoạn hương trong hộp, ngẩng đầu nói với Hoa nhi: "Hai hộp hương này ít nhất cháy được một buổi tối, chỗ này liền nhờ cậu." Hoa nhi gật gật đầu, đem đoản đao của Hạt Tử đặt trên đầu gối.

Lúc này cơ quan phía trước lạch cạch kêu lên, thông đạo đã mở. Tiểu Ca lôi kéo tôi, không nói cái gì đã đi qua. Phía sau, Hoa nhi xướng lên bài Mẫu Đơn Đình bằng chất giọng trong trẻo mà sâu thẳm của cậu ấy.

Đi qua chỗ ngoặc, chúng tôi nhìn thấy Hạt Tử đang đứng dựa vào tường.

Tiểu Ca đứng lại, thấp giọng hỏi: "Muốn ở lại nghe một lát hay không?"

Hạt Tử cười, nói: "Không cần."

Tiểu Ca đi lên dựng hắn dậy, dọc theo đường đi về phía trước. Tôi nhìn đến trên băng bịt mắt của Hạt Tử, lưu lại hai vệt máu mờ, hương gỗ đốt ấy, là mắt của Hạt Tử.

🍊: 5000 chữ đã là gì, bây giờ là 8000 chữ cơ, tôi chết rồi, đừng ai kéo tôi dậy cả:")[Đạo Mộ Bút Ký | Bình Tà] Huyết Kỳ Lân - Quyển 1 - Chương 37: Đợi25/08/2022
« Chương TrướcChương Tiếp »