Chương 11: Ốc nước ngọt

Ốc nước ngọt

Editor: An Nhiên

Berta: Tiêu

Chuyện khó tin trên đời này không hề ít, nhưng tới khi chính mình gặp phải tại đây, thực chất mới là lần đầu tiên. Vài người chình chằm chằm con ốc kia, cẩn thận quan sát, không ai thốt lên được lời nào.

Quan tài này hoàn toàn kín kẽ, dọc đường nâng về đấy không sóng một chút nước nào ra ngoài, con ốc này hẳn là tồn tại ngay bên trong đó. Nhưng quan tài này đã được chôn dưới đất ít cũng là một trăm năm, ốc sao có thể sống được.

"Chẳng lẽ, phần mộ tổ tiên Ngô gia chúng ta thực sự–?". Một bên có lão nhân nhẹ giọng nói thầm, ông bác họ liền tắc lưỡi một cái, đem ốc kia ném vào trong đống tro giấy, nói:

"Đừng làm ầm lên, xem lại đã."

Chúng tôi tiếp tục nhìn vào quan tài, chậu nước kia đã đầy tới sắp tràn ra rồi, nhưng không ai buồn bận tâm tới nó, mọi người lại tiếp tục nghiêng quan.

Không tới mười phút sau, toàn bộ thi thể cũng hiện ra.

Chúng tôi cúi đầu nhìn lại, chỉ vừa liếc mắt một cái, tất cả mọi người lập tức rơi vào trầm mặc.

Tôi không biết nên hình dung cái mà mình nhìn thấy như thế nào, kia là một cỗ thi thể nhỏ rất ướt, vì ngâm trong thủy chống phân hủy nên thi thể không hoàn toàn bị hư thối, nó vẫn duy trì được đại khái hình dạng. Nhưng điều khiến cho chúng tôi kinh ngạc đó là trên người thi thể kia, có một lượng rất lớn ốc con bám vào, trắng đen sặc sỡ, dường như là trùm kín cả cỗ thi thể, khiến cho thoạt nhìn giống như là thi thể kia mọc đầy những bọc mủ vậy.

Lão cha tôi nhìn vài lần liền buồn nôn, gần như muốn ngất đi được, lập tức nghiêng ngả lảo đảo cũng không quan tâm tới cái gì là trưởng tôn lễ nghi, chạy thẳng một mạch ra khỏi từ đường vào trong sân ói thốc ói tháo. Tôi cũng hoàn toàn tê dại, chỉ cảm thấy cả người như nổ tung, có đánh cũng không động đậy nổi.

Thi thể hiện ra một tư thế vô cùng kỳ quái, hai tay khum lại, rõ ràng là lúc chết không được bình thản, tôi nhìn thấy miệng thi thể mở lớn bên trong gần như toàn bộ là ốc, chỉ cảm thấy miệng mình cực không thoải mái.

Ông bác họ cầm đũa gắp ra một con, chúng tôi ai nấy đều nhìn rõ là nắp của nó khép lại, lập tức cảm giác lạnh cả người: tất cả những con ốc ở đây đều còn sống.

Chúng nó sống thế nào được, con mẹ nó chứ, cho dù là có ăn thi thể này thì cũng đâu có đủ dưỡng khí mà sống chứ. Hơn nữa là cái thứ nước đυ.c ngầu này có khả năng còn có độc.

Trầm mặc lúc lâu, ông bác họ liền đem con ốc kia vứt vào đống tro. Sau nói với người đối diện :" lão Tứ Đầu, nếu không hay cho người gọi Ngô Tam Tỉnh và Tào Nhị Đao Tử vào đi."

Lão Tứ Đầu sửng sốt:" vì cái gì chứ, bác à, hai tên này đáng ra không được mà."

Ông bác họ đáp:" bảo bọn chúng vào mà xem, nếu không ta cũng không biết làm sao cho chúng tin tưởng rằng lão tổ tông để lại cho con cháu một quan tài ốc thế này. Nếu chúng nó muốn tranh nhau thì bảo mỗi đứa đi mà mang một mâm về.". Nói xong đem chiếc đũa vứt vào trong chậu than, đi ra trước linh vị quỳ xuống, dâng hương lên.