Chương 19: Thuật lại

Thuật lại

Editor: An Nhiên

Beta: Tiêu

Chú Hai lại đem vấn đề ra nói lại một lần, Từ A Cầm nghe mà rơi vào hồi tưởng, suy nghĩ thật lâu, chúng tôi đều cho là lão ngủ luôn rồi, sau lão lại ngẩng đầu lên, hỏi tôi:" lẽ nào, chúng mầy là người của Ngô gia?"

Chú Hai gật đầu, Từ A Cầm thở dài nói:" cũng đúng, chúng mầy cũng chỉ có thể tới hỏi lão, người biết chuyện này chỉ còn lại mình lão thôi."

"Cụ còn nhớ không?". Chú Ba vội hỏi.

Trên mặt Từ A Cầm lộ ra biểu tình rất khó hình dung, vỗ vỗ băng ghế dài ý bảo chúng tôi ngồi xuống, chú Hai và tôi ngồi xuống, còn chú Ba ngồi xổm, lão nhân kia lại run run rẩy rẩy châm thuốc lào rồi hít lấy hai cái, chậm rãi nói:" lão nhớ không rõ lắm, chỉ nhớ kỹ được đại ý thôi."

(Tốc độ nói chuyện của Từ A Cầm rất chậm, hơn nữa trong mỗi câu nói lại dừng rất lâu, rõ ràng là tuy thính lực của lão vẫn chưa bị tổn hại gì lớn, nhưng đầu óc đúng là tương đối chậm chạp. Chúng tôi đều bình tĩnh, không ai thúc giục, vì chỉ cần giục một cái liền có thể khiến cho lão quên luôn nội dung tiếp theo.)

Ông cụ dừng một chút, nhìn ánh mặt trời mới nói:" đó là khi lão ở thôn chúng mầy làm giúp việc, phụ Ngô gia sửa lại từ đường, lúc đó nghe một ông cụ trong thôn đó nói, mà lão ta thì chết lâu rồi, nhưng lão vẫn còn nợ ta sáu đồng chưa trả nữa."

Lúc đó là thời điểm cải cách ruộng đất vừa diễn ra, ai cũng không biết thay đổi như thế nào, bấy giờ thì Ngô gia bị phân thành phú nông, thuộc về giai cấp phải giáo dục lại, nhưng toàn quốc đều đang đánh giặc, hình như là vào năm 193 mấy, nghĩ lại chuyện này cũng thực đáng sợ, là chuyện của hơn sáu mươi năm trước, mà tôi cực nhọc sống tới giờ tổng cộng mới chỉ được hơn hai mươi cái xuân xanh.

Lúc đó sửa từ đường là việc tốn rất nhiều sức lao động, không giống như bây giờ, xây đông xây tây thế nào cũng được, khi đó chỉ là muốn mở rộng quy mô từ đường, giống với giờ xây thêm một cái tầng trệt, vì thế mà Ngô gia phải thuê thêm người làm, trước tiên là ở từ đường cũ nấu thịt.

Năm ấy có thịt ăn thì khác gì hoàng đế, cho nên không ít người tới, Từ A Cầm là người làm cũ rồi, và ngay lúc đó cũng rất quen với người của Ngô gia , bọn họ sau khi ăn xong liền ra quảng trường Độn Mao Thượng nghỉ ngơi phơi nắng, lúc ấy người tụ lại một chỗ, cùng nhau nói đông nói tây mấy chuyện nào là vợ ai ngực bự, nào là tường bao quả phụ nhà ai bị phá rớt, tán gẫu thao thao bất tuyệt tới nội tình mọi sự.

Từ A Cầm khi ấy là một người thành thật, chỉ biết lắng nghe, có ông già khoe khoang với bọn họ rằng mình biết vì sao Ngô gia lại giàu có được như vậy, là do phần mộ tổ tiên nhà đấy, chuyện thực không đơn giản.

Lúc mà lão tổ tông Ngô gia năm xưa phát đạt, mua lại nửa phần đất của làng này, xây một tòa nhà lớn liền bốn mặt sân, nhưng giàu có một đời liền sa sút, chiến tranh liên miên, có tiền cũng không dùng được. Tới khi xây mộ thì cũng chẳng khác gì những người trong thôn, chỉ có thể tìm một chỗ mà táng qua loa, không nghĩ là lúc đào mộ, hóa ra chỗ đất đó lại có một cái giếng cổ

Có ai biết được niên đại của cái giếng cổ đó là bao nhiêu đâu, trên giếng bị đè một tảng đá xanh lớn, bề mặt đá cũng khắc cái gì đó, nhưng người xem không hiểu là chữ gì. Bọn họ liền nhấc tảng đá ra, liền thấy đó là một cái giếng cạn, trong thành giếng bám đầy những xác ốc đã chết.