Chương 26: Mục đích

Mục đích

Editor: An Nhiên

Beta: Tongminhngoc

Chú Ba thề thốt phủ nhận, còn cược rằng lần này trở về sẽ đuổi cùng gϊếŧ tận lũ ốc, gì cũng không liên quan.

Chú Hai khá hoài nghi, chú Ba liền cả giận nói, lão tử cần phải nói dối sao? Anh là anh của tôi, anh có thể làm gì được tôi chứ?

Chú Hai gật đầu, tôi thấy cũng có lý, với tính cách như của chú Ba, đây lại còn là ở Trường Sa, chú cơ bản khong cần lừa gạt ai cả.

"Anh còn tưởng cậu và Tào Nhị Đao Tử kia lúc đi vào có len lén lấy vật gì từ trong quan tài ra, vì thế nên lũ ốc mới tới chỗ chúng ta gây sự. Không thì cậu quay lại sớm như vậy làm gì."

"Đầu anh bị chảy máu, anh không đi viện sao? Hay cứ để cho nó chảy?". Chú Ba tức giận nói.

"Nếu như không phải nguyên nhân do cậu, vậy rốt cuộc là vì sao? ở trong sân chúng ta rốt cuộc có thứ gì hấp dẫn nó chứ?". Chú Hai lẩm bẩm.

Đang nghĩ thì mưa cũng tạnh, chú Ba nói đừng nghĩ gì nữa, lão đại một mình ở đó ứng phó không xong, trước vẫn phải trở về hỗ chợ đã.

Chú Hai vẫn còn nghĩ, có điều là cũng đứng lên, chúng tôi trở lại từ đường, đập vào mắt cảnh tượng nháo nhào ầm ĩ. Chú Hai chú Ba phải đi hỗ trợ, tôi không muốn tham gia vào cái chuyện ghê tởm này nữa nên lập tức về nhà một mình.

Trong sân đã quét dọn sạch sẽ, cống thoát nước cũng mở, xem bên trong không biết bao nhiêu ốc bị nước cuốn trôi, lũ ốc bám trên người ông bác bị quét vào trong một chum nước, bên trên đè chặt một tảng đá, có người nói được hơn nửa chum. Phải đợi mưa tạnh mới xử lý được, tôi nhìn chum nước kia mà cảm giác rất khó chịu, như là nhìn qua một con ốc khổng lồ vậy, không khỏi lùi ra xa.

Trở về phòng mình, chán bằng chết, có nghĩ cũng không nghĩ được, hơn nữa luôn cảm thấy không thoải mái, cái chum kia giống như một quả bom nổ chậm, tâm thần không yên, vô cùng bức bối. Thêm vào đó giờ lại đang là mùa đông, một mình ở trong phòng cũng hơi lạnh, đơn giản là nên đi ra ngoài một lát.

Dọc đường đi dạo trong thôn, vừa đi vừa nghĩ, bất tri bất giác liền đi tới bên dòng suối.

Sau cơn mưa lớn, dòng suối chảy xiết, mực nước cao hơn nhiều, tôi giẫm lên nền đá cách xa dòng suối, nhìn những tạp vật chảy từ trên thượng du xuống, tất cả đều là cành cây và lá khô. Nước đυ.c ngầu, tôi nhặt một tảng đá vừa ném vào trong nước vừa ngẫm tới vấn đề của chú Hai.

Kỳ thật lúc chú nói, trong lòng tôi có một đáp án, nhưng tôi không nói ra, tôi nghĩ là lúc khai quan, là ông bác họ và hai lão nhân khác cùng với tôi và lão cha tổng công năm người, mục đích của "nó" kia, có thể cũng là tôi. Vì nguyên nhân gì tất nhiên là chưa rõ, có thể nghĩ là vì năm người chúng tôi đã mở quan tài của bà ấy, phá vỡ sự yên tĩnh của bà ấy.

Lại nói là tôi coi như là con cháu của bà ấy, tuy rằng không cùng huyết thống, hơn nữa quá trình lại quỷ bí, nhưng tóm lại đã chôn trong phần mộ gia tộc, thì vì sao bà ấy còn có khí thế bức người như vậy, năm xưa khi bà ấy sắp chết rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, khiến cho bà phải oán độc nhường ấy? Hoặc là chú Hai nhầm rồi, như chú Ba nói, có lẽ quan tài kia không phải dùng để chôn nữ nhân kia, mà là chôn lũ ốc?

Cân nhắc mấy vấn đề này khiến tôi cảm giác buồn cười, nhưng tử trạng của ông bác khiến người ta sợ hãi, chuyện này có liên lụy tới sinh tử, sẽ không phải là nói giỡn, tôi tự nhắc nhở bản thân, nếu có thể, tốt hơn nên sớm trở về, Hàng Châu cách nơi này xa như vậy, nó mà muốn theo tới thật, chỉ sợ phải mất mười mấy năm nữa. Có điều hiện tại bỏ trốn thì không lấy gì làm trượng nghĩa, mà cũng không cam tâm.

Mặt đất ẩm ướt, tôi đoán là mưa cũng chưa ngừng hẳn, có thể đứt quãng một hai ngày, đêm đó khỏi phải ngủ nữa, cứ nắm chắc súng chuẩn bị nghênh chiến. Nghĩ mà tôi bỗng nhiên nảy ra một chủ ý, hay là mượn lấy vài con chó?

Ông nội khi còn tại thế là một lão cẩu, con chó mà ông dạy dỗ thành thạo, hiện chú Hai đang nuôi nó ở Hàng Châu, không có mang theo, nếu không có thể bảo nó trông trong sân được. Nghĩ cũng không đúng, ốc chậm như vậy, lại gần như không tạo ra tiếng động, chắc chó cũng không phát hiện ra.

Nghĩ tới đây, tôi bỗng thấy có điểm kỳ quái, ừ, trong ý kiến vừa rồi hình như có cái gì không được thoải mái.

Tôi ngẫm nghĩ một lát, liền nhận ra được phương diện nào không thoải mái, đúng rồi, ốc kia rất là chậm.

Từ chỗ tôi ở tới bên dòng suối này cự ly khoảng bao nhiêu, với tốc độ của lũ ốc, nửa buổi tối có thể đi được tới đâu? Càng nghĩ càng thấy mình sai, đứng lên bắt đầu đo đạc, phát hiện từ dòng suối này về tới chỗ tôi là hơn tám trăm thước. Tính bằng tốc độ của lũ ốc, tôi biết mã lực của ốc sên khi đạt tới cực hạn thì được tám mét một giờ, lũ ốc kia so với ốc sên thì chậm hơn. Dự là bò một thước cần tới mười phút, con mẹ nó chứ, hơn tám trăm mét cần tới tám nghìn phút, là một trăm ba mươi ba giờ mới bò tới được, với việc sáng nay nó xuất hiện trong sân nhà tôi, thì nó phải lên bờ từ năm ngày trước, con mẹ nó, năm ngày trước khả năng chưa xảy ra chuyện kinh khủng này.

Cái quái gì chứ, sao lại thể này, chẳng lẽ lúc ốc kia ăn thuốc kí©h thí©ɧ sao?

Tôi lập tức đem suy nghĩ của mình nói qua điện thoại cho chú Hai, chú nghe một lát cũng không lấy gì làm hưng phấn, chỉ ừ một tiếng, đáp:" chú biết rồi.". Sau thì vội vã cúp máy, dường như bên kia có chuyện gì khó giải quyết.