Chương 29: Chân tướng

Chân tướng

Editor: An Nhiên

Beta: tongminhngoc

Ngồi trên xe về Hàng Châu, chú Hai mới đem mọi sự trải qua nói lại một lượt cho tôi nghe.

Hóa ra là từ lúc chú nhìn đến lũ ốc bám lên cửa sổ phòng tôi, chú đã biết chuyện này khẳng định là do người làm.

"Chuyện này thực ra rất đơn giản, với tốc độ bò của lũ ốc, cho dù có là bố mẹ của lệ quỷ thì mày có thể thấy đây là chuyện gì? Một đống ốc bám vào vừa không thể thịt mày lại cũng không kéo mày đi được, hơn nữa cho dù mày có đứng cách chúng nó một thước, nó muốn hại mày cũng phải nỗ lực mười mấy phút đồng hồ mới có thể tới bên cạnh mày được. Chú là người nghiên cứu phong thủy, chú biết nhiều trò bịp bợm, nên không hề tin vào chuyện này. Lúc đó chú khẳng định đây là có người đang giở trò quỷ.". Chú Hai lấy điện thoại vừa xem cố phiếu vừa nói:" có điều là, lúc đó chú không xác định được là ai, không phải chỉ là để dọa người, chú nghĩ hắn làm vậy chắc có lý do."

Chú dừng một chút, lại tiếp tục nói:" lúc đó tâm trí chú tập trung vào việc quan sát trên thân quan tài, quan tài có ốc sống, phóng sinh, sau đó trong nước xuất hiện hình ảnh ma quỷ, chú cảm giác người giở trò này hẳn có liên quan tới quan tài kia. Thế nhưng trong quan tài không có gì cả, chú không nghĩ ra hắn đang muốn làm gì.". Chú Hai quay đầu nhìn tôi:" A Tà, chú Hai tặng mày một câu vàng ngọc, là chú Hai mày qua nhiều năm tâm đắc rút ra, mọi sự đều có động cơ, phía sau chuyện gì cũng luôn có động cơ dù lớn hay nhỏ, vì vậy mà trước tiên phải làm cho nó rõ ràng nhất."

"Đây là điều tâm đắc nhất của nhà chứng khoán sao.". Tôi nhạo lại.

"Cũng đúng, khởi khởi lạc lạc, nhà cái làm việc gì luôn luôn có nguyên nhân.". Chú Hai đáp, tự nhiên nhìn vào bàn tay:" cho nên lúc trước chú tới Triệu Sơn Độ, biết rõ ràng lai lịch quan tài kia, chỉ có điều hỏi lại thì phát hiện đó là tin đồn vô căn cứ, cũng không có giá trị gì, chú liền hiểu ra rằng, có lẽ mục đích không phải quan tài này, có thể là chỉ trên danh nghĩa, muốn mượn nó để thực hiện kế hoạch của mình. Quả nhiên, sau khi chúng ta trở về, ông bác họ liền chết, hơn nữa lại chết theo kiểu như vậy. Chú lập tức hiểu ra, đây mới là mục đích của đối phương."

"Vì sao vậy? Đó là ý gì?"

"Người nhà họ Ngô tất nhiên đều trong nghề, giống như chú Ba mày, bao nhiêu thứ thần thần quỷ quỷ gì đấy đều có chút tin tưởng, nếu như chỉ có việt ông bác ngã vào trong khe suối chết, dĩ nhiên chúng ta đều biết tửu lượng của ông ấy, hẳn là nghĩ ngay tới có người hại chết, nhưng nếu là bằng cách quỷ dị như vậy chuyện sẽ thay đổi thành vô cùng tối nghĩa. Người bên này không đàng hoàng, liền có thể tự nhiên bị nghi ngờ, hơn nữa có thể trực tiếp hướng mũi nhọn sang chúng ta. Lúc này chú mới tự hỏi động cơ thứ hai của người này, hắn vì sao muốn hại ông bác chứ?

Ông bác không có con trai chỉ có năm người con gái, lại chẳng có gia sản gì, cũng không có ai đặc biệt thâm thù, khả năng duy nhất khiến cho người khác ghen ghét chính là địa vị của ông. Đây là điểm phức tạp nhất, vì cho dù là địa vị của ông thì cũng không có gì hấp dẫn người khác cả. Vì suy nghĩ rõ ràng này, chú đã lãng phí rất nhiều thời gian nhưng không có kết quả.

Cuối cùng chú không thể không buông xuôi suy nghĩ về điều này, ngược lại liền cân nhắc sang một vấn đề khác, chính là ai là kẻ không chỉ mâu thuẫn với ông bác, mà còn muốn đối phó với chúng ta nữa? Chú và chú Ba suy nghĩ, liền nghĩ ngay ra một người, là Tào Nhị Đao Tử. Sau đó chú len lén cầm theo một phần gia phả sao chép, liền phát hiện, Tào Nhị Đao Tử kia và lão cha mày là cùng vai vế, hay nếu như lão cha mày không làm trưởng họ, thì ở tuổi của mày chưa tới, hắn tất nhiên lên nắm quyền. Chú thấy điều này, đột nhiên liền ý thức ra là nếu quả thực là do Tào Nhị Đao Tử làm, chỉ sợ hắn một mình không dám liều, có thể là có đông người.

Chỉ có điều lão cha mày và ông bác họ khác nhau, lão Tam ở dưới lầu, chú thì luôn dậy sớm, hắn căn bản không có thời gian hạ thủ, để xác định rốt cuộc có phải là hắn không, chú liền sắp xếp cho hắn một cơ hội. Giả như muốn đi trộm gia phả, đánh tiếng cho tay chân ngầm của lão Tam bên kia, hắn chắc chắn sẽ nghĩ rằng đó là một cơ hội tốt, nhất định sẽ tìm người mai phục chúng ta, để tự mình tới gϊếŧ lão cha mày."

Tôi nghĩ tới ngay đối thoại lúc đó, "vậy không ai tới lấy gia phả, chẳng phải sẽ bị phát hiện sao?"

Chú Ba đáp:" vì chú Ba mày gọi tới là Phan Tử và Đại Khuê, mang theo người nào có mặt giống giống, tới lấy gia phả chính là Phan Tử, đám trẻ ranh xấu xa kia mà đòi đánh lại Phan Tử sao, bị một trận như vậy, bảo bọn chúng làm gì bọn chúng cũng làm. Bên này Đại Khuê mai phục trong phòng lão cha mày, chờ Tào Nhị Đao Tử."

Tôi nghe hơi có chút cảm giác, "nói vậy việc này đều là Tào Nhị Đao Tử muốn gϊếŧ cha cháu và ông bác họ sao? Chỉ vì vị trí trưởng họ kia?"

Chú Ba gật đầu cười nói:" chính thế.". Chú Hai tắt di động lại thêm vào:" cũng không phải ~"

"Ây, cái gì không phải?". Chú Ba buồn bực, "vậy hắn muốn làm gì?"

"Tới giờ mới xong, chú nói mấy điều này, chuyện kia chỉ là một góc của băng chìm thôi, nói như là những gì chúng ta thấy, chỉ là mặt ngoài của toàn cuộc.". Chú Hai nói.