Chương 51: Lứa chữ Hải

Sau khi Trương Hải Diêm thành niên, đã không biết bao lâu rồi, chưa từng gặp đối thủ nào không thể lý giải như thế.

Đối với hắn mà nói, chỉ cần có thể đánh nhau, đánh lại không nói, đánh không lại, trong nháy mắt hắn sẽ biết tại sao đánh không lại, dưới tình huống điều kiện nào có thể đánh lại.

Cái gọi là mạnh đến không thể lý giải, chính là không biết đã xảy ra chuyện gì.

Cho dù là đánh bao nhiêu lần, anh cũng sẽ không biết đã xảy ra chuyện gì, điều này chứng tỏ thực lực đôi bên chênh lệch quá lớn.

Cô bé này tuy không khoa trương như vậy, nhưng cũng đã gần như vậy rồi.

Không phải vấn đề chiêu thức.

Nói thật khí lực lớn, dây chằng đưa đi, tốc độ mau, không cần chiêu thức.

Cô bé này, khí lực quá lớn, tốc độ quá nhanh.

Trương Hải Diêm nhanh chóng xé tay áo còn lại, biết không thể khinh địch, trực tiếp nhắm vào cổ họng cô bé phun mảnh dao ở cự ly gần.

Phun liên tục mười hai mảnh, gần như bao trùm tất cả phương hướng cô bé có thể tránh né.

Khoảng cách gần như vậy, về bản chất là không thể tránh được, cô bé cũng không tránh, trực tiếp tát một phát vào mặt Trương Hải Diêm.

Cổ Trương Hải Diêm gần như bị đánh gãy, tất cả mảnh dao bắn lệch vào chiếc vại bên cạnh, cả vại bị bắn vỡ.

Nhưng lúc này, tay còn lại của Trương Hải Diêm không bị tóm, Trương Hải Diêm thò tay vào chất chống phân hủy, trực tiếp tạt dịch lên.

Tay kia của cô bé buông ra che mắt, Trương Hải Diêm lúc này mới thoát thân được. Liền lăn dưới đất, không dám dừng lại nữa, trực tiếp lùi mười mấy bước.

Cô bé cầm lấy khăn tay bên cạnh, lau nước trên người mình.

Đều nói bên cạnh Mạc Vân Cao có rất nhiều cao thủ dân tộc thiểu số, cô bé này nghe Hà Tiễn Tây nói hẳn là chị em song sinh của cô họ Bạch, đây nào có phải cao thủ dân tộc thiểu số, đây là thần tiên dân tộc thiểu số thì có.

“Cô ăn gì mà lớn vậy.” Trương Hải Diêm ôm cổ tay mình, xương cổ tay hai bên, có một bên đã gãy rồi, tay bắt đầu sưng lên.

“Ăn người như các anh.” cô bé liếʍ liếʍ chất dịch trên tay, Trương Hải Diêm liền phát hiện, đây không phải chất chống phân hủy, là rượu trắng.

Thứ hắn thấy vừa rồi không phải tiêu bản, là ngâm rượu sao? Ngâm rượu người Trương gia uống đại bổ sao?

Người Trương gia là thịt Đường Tăng sao? Một phút mặc niệm bắt đầu.

Cô bé hoàn toàn không cho hắn thở dốc, lại áp tới, xe lửa chòng chành, Trương Hải Diêm nhìn thấy cô bé lảo đảo một chút.

Không có kỹ năng cơ bản, chỉ đơn thuần được cái nhanh và khí lực lớn.

Trương Hải Diêm lập tức quyết định chơi chiến thuật tâm lý, hắn tính toán khoảng cách tới lui, đã lùi đến bên cạnh khoang xe tiếp theo. Liền nói: “Cô Bạch, thực ra tôi là do Bạch Châu nhờ tới đây.”

Cô bé đó rõ ràng ngẩn ra, Trương Hải Diêm liền nói: “Cô ấy nói cô ấy rất nhớ cô, hy vọng có thể mau gặp được cô, nếu cô gϊếŧ tôi, các người sẽ không gặp được nhau.”

Cô bé đó lạnh lùng ép tới, Trương Hải Diêm nhìn cô bé, thì nghe thấy phòng điện báo có người gõ cửa: “Bạch Ngọc, sao thế?”

Bạch Ngọc lập tức nói: “Có đồ bị đánh hỏng. Tôi đang xử lý.”

Đột nhiên từ phía cửa phòng điện báo bên đó mở ra, Bạch Ngọc lập tức đến bên cạnh Trương Hải Diêm, nhanh chóng tóm áo khoác hắn trùm lên tay mình.

Một tên lính cảnh vệ tiến vào, nhìn nhìn đống lộn xộn dưới đất cùng viên cảnh vệ và Bạch Ngọc: “Các người không sao chứ.”

Trương Hải Diêm nhìn Bạch Ngọc một cái, đưa tờ giấy cho lính cảnh vệ: “Gửi điện báo cho Trương Khải Sơn.”

Lính cảnh vệ nhận lấy tờ giấy rời đi, Trương Hải Diêm nhìn Bạch Ngọc vừa định nói, Bạch Ngọc đã lại tóm lấy tay còn lại của Trương Hải Diêm: “Em gái tôi ở đâu?”

Trương Hải Kỳ và Mạc Vân Cao đứng trong khoang xe văn phòng của ông ta, Mạc Vân Cao không chút e ngại Trương Hải Kỳ.

“Ông nhốt hai chúng ta lại đây. Ông biết tôi có thể trực tiếp gϊếŧ ông không?” Trương Hải Kỳ hỏi.

“Bây giờ cô gϊếŧ được tôi hay không.” Mạc Vân Cao nói: “Có thể đều nguy hiểm cho mọi người.”

Lại trông thấy từ các góc văn phòng Mạc Vân Cao, đều có rắn bò ra.

Rắn đều có màu lục, kêu xì xì, con nào cũng to đại khái bằng cánh tay.

“Chủ nhân những con rắn này ở ngay phòng bên, cậu ta có thể thông qua cách của mình điều khiển những con rắn này bảo vệ tôi.” Mạc Vân Cao nói: “Mấy trò này của Nam Cương, tôi không hiểu được, đều là Trần Tây Phong tìm giúp tôi. Nhưng chắc các người đã từng nghe nói, bên cạnh tôi có không ít kỳ nhân dị sĩ. Các người biết đấy, muốn đấu với các người, tôi chắc chắn không dám tìm người bình thường.”

Trương Hải Kỳ dùng khóe mắt nhìn những con rắn trong phòng, đâu đâu cũng có, đều ở những nơi không bắt mắt, vừa rồi mình căn bản không phát hiện.

“Khứu giác của rắn rất tốt, dùng mặt giả bên cạnh tôi không có ích gì đâu.”

“Cho nên, ông đã phát hiện từ lâu rồi.”

“Nghe nói loài rắn này tên là Tín Xà, biết cảnh giới cho người, không biết tôi có nhớ nhầm không.” Mạc Vân Cao nhìn nhìn sau lưng: “Đợi người của tôi đưa bạn cô trở về đây chúng ta lại bàn tiếp chuyện sau này.”

Hơn thua một chút, Trương Hải Kỳ nghĩ bụng.

“Đương nhiên, nếu cô có thể ném thứ gì đó sang đây, trực tiếp đâm xuyên cổ họng tôi, thì sẽ giống như Trương Hải Diêm đó vậy.” Mạc Vân Cao nhìn Trương Hải Kỳ: “Rắn cũng không nhanh. Cho nên…” Mạc Vân Cao móc ra một cái hộp bên dưới sô pha, cái hộp đang phun khí cực kỳ chậm rãi.

“Đây là một loại khí độc thần kinh, dưới sô pha của cô cũng có một cái, tôi ngồi lên vị trí này trên sô pha, cơ quan bên dưới sẽ bị tôi đè xuống, cái dưới sô pha của cô sẽ bắt đầu tỏa ra khí độc, trước khi tôi đến, đã uống một cốc cà phê, bên trong có huyết thanh trung hòa. Nhưng bây giờ cô phiền to rồi, cô có thể còn không nhấc nổi tay nữa.” Mạc Vân Cao ra hiệu Trương Hải Kỳ nhấc tay lên. “Có phải hơi đứng không nổi rồi không?”

Trương Hải Kỳ cử động tay, hoàn toàn không có trở ngại, cô ngẫm nghĩ: “Xin lỗi nhé, tôi là lứa chữ Hải, hơi thở rất yếu, ở trong nước hít thở một lần là có thể lặn rất lâu, đây là đặc tính của chúng tôi, bình thường chúng tôi cũng không cần thở mạnh giống như người bình thường.”

Nói rồi, Trương Hải Kỳ chụp lấy sô pha, một tay dùng sức kéo sang bên cạnh một cái, sô pha được cố định trên mặt sàn, cô dùng sức kéo, đinh cố định đều bị bật ra. Sô pha bị đẩy sang một bên, dưới sô pha có một bình khí.

Mạc Vân Cao co giò bỏ chạy.

Trong đầu ông ta vụt qua người trẻ tuổi từ trên cây nhảy xuống, giống như tinh linh đáp xuống một bóng đen chui ra từ đống thi thể.

Mạc Vân Cao không rõ đó là gì, gấu sao, hay là cương thi. Nhưng nó quá lớn. Mạc Vân Cao kẹp hai chân đang té đái.

Người trẻ tuổi đáp xuống trên cổ bóng đen, hai gối đè xuống, bóng đen đó bị đè khuỵu xuống, sau đó trực tiếp vặn thắt lưng, đầu của bóng đen bị xoay 180 độ mất tự nhiên. Tiếp đó người thanh niên rút dao bên hông ra, đâm vào cổ họng bóng đen, cả người vòng quanh bóng đen một vòng, trực tiếp giật đầu nó xuống.

Người trẻ tuổi xách cái đầu kia, dao đã bị vặn nát bươm, y nhìn nhìn dao, vứt dao vào trong đống thi thể. Ngẩng đầu lên nhìn ông ta. Mạc Vân Cao liền phát hiện những con côn trùng không phải ruồi trong không khí, bắt đầu áp sát lại mình, những con trùng đó không ngờ là từ bóng đen bay ra.

Người trẻ tuổi nâng tay mình lên, xòe lòng bàn tay ra, vết thương nứt ra chảy ra máu tươi, toàn bộ ruồi và đám côn trùng giống như ve trên thi thể, tránh ra như phát điên, cả không gian cứ như vừa bị gió lốc tấn công vậy.

Thoáng chốc trở nên yên tĩnh.