Quyển 1 - Chương 53: Bàn Cờ Của Giải Vũ Thần

Editor: An Nhiên

Lê Thốc không thể tin được vào tai của mình, lại càng thêm khó hiểu trước tình hình hiện tại. Cậu không giống Ngô Tà, Ngô Tà bao giờ cũng có thể chấp nhận tất cả những gì xảy ra trước mặt mình ngay lập tức, đồng thời nghĩ biện pháp giải quyết nó, nhưng Lê Thốc là một người có suy nghĩ cố chấp, cậu thực sự không biết trước mặt mình đang xảy ra chuyện gì.

Ở trong mắt Ngô Tà, giải thích hợp lý duy nhất cho tình huống này là Lương Loan chính là một người chớp, cô dùng tốc độ nhanh không thể tưởng tượng được vượt qua hai chiều không gian, đồng thời trong thời gian đó còn thay đổi giới tính. Tuy nhiên, đối với Lê Thốc mà nói, không hiểu vĩnh viễn là không hiểu, tuy vậy cậu vẫn nghe lời mà tắt điện thoại.

"Cậu đến quá muộn." Lương Loan kia nói, bước tới trước mặt cậu, cầm lấy cái di động trong kia, "Tìm tạm chỗ nào đấy ngồi đi, nếu sợ bẩn thì cứ đứng, dù sao tôi cũng không nói lâu đâu."

"Cô là anh trai Lương Loan hay chị gái chuyển giới vậy?" Lê Thốc hỏi.

"Mượn gương mặt này chỉ là vì có thể thoát thân được thôi, cậu hẳn là vẫn nhớ tôi chứ, cậu có thể đến nơi này là vì tôi đã đưa danh thϊếp cho cậu." Người kia nói, "Tôi đang đeo mặt nạ."

Lê Thốc nhíu mày: "Thật á? Mặt nạ? Thật sự có thứ này sao?"

"Hiện nay chỗ nào cũng bán, chẳng có gì ngạc nhiên, tuy nhiên bộ quần áo này rất khó làm theo, cậu nhìn kỹ sẽ phát hiện thật ra cũng không giống lắm." Người kia nói, "Tôi dùng điện thoại chụp một tấm hình, tìm người gấp gáp chế tạo ngay buổi trưa. Mặt cũng rất thô ráp, dùng mặt nạ thường thay đổi đi một chút, hóa trang thêm vào. Dưới ánh mặt trời không thể lừa được cậu, nhưng dưới ánh sáng nhập nhèm như thế này cũng đủ rồi."

"Rốt cuộc anh muốn làm sao?" Lê Thốc không nói nổi, năm nay sao biếи ŧɦái chiếu mạng hay gì mà gặp phải toàn những người biếи ŧɦái?

"Tôi không có nhiều thời gian, đầu tiên tôi sẽ giải thích sơ lược vấn đề cậu đang gặp phải." Người kia nói, "Hiện tại cô bạn gái của cậu đang ở một nhà khác cũng có kết cấu nhà dân hoàn toàn giống nơi này. Tôi có hai căn nhà ở đây, kết cấu ngõ ngách của hai nhà giống y nhau, trong nhà cũng vậy. Vốn dùng để tránh kẻ thù, về sau lại bỏ hoang. Bạn gái cậu bị dẫn vào một nhà khác để tôi có cơ hội gặp một mình cậu."

"Như vậy anh cũng không cần hóa trang thành như vậy, lại còn đứng ở góc tường giả thần giả quỷ."

"Tôi hóa trang thành thế này đứng ở góc tường cũng có lý do của tôi. Trong căn nhà này, chỉ có góc tường đó là từ cửa sổ nhìn vào không thể thấy được gì, không ai có thể ở ngoài cửa sổ thấy được tôi và cậu đang nói chuyện, dù có người biết tôi ở trong phòng cũng không thể nhìn thấy khẩu ngữ của tôi, cũng sẽ không thể biết được tôi đang nói gì. Mà bây giờ người của tôi nghĩ rằng bạn gái cậu là tôi, tưởng là tôi đang tiến hành kế hoạch gì đó, nên tôi mới có thể trốn được. Tôi phải nhanh chóng đổi trở về, bằng không rất dễ lộ sơ hở."

"Như vậy thì sao?"

"Những thứ cậu nhận được đều đến từ một người bạn của tôi. Gần đây chúng tôi mới thoát khỏi một đại sự để gây dựng sự nghiệp của mình. Bọn tôi nhận ra rằng trong khoảng thời gian hỗn loạn này, những người xung quanh bọn tôi đều có sự thay đổi. Thời gian trước khi còn đối mặt đại sự kia, bọn tôi đã không phát hiện những thay đổi rất nhỏ này, bây giờ bọn tôi mới dần dần nhận ra thì bên cạnhđã không còn ai có thể tin tưởng nữa."

"Tiếp theo?"

"Bọn tôi từng bàn bạc, cần một người hoàn toàn ở ngoài cuộc tới giúp bọn tôi tiến hành một việc, bởi vì ai trong chúng tôi cũng đã lún quá sâu, tuy nhiên đây chỉ là một đề xuất. Nhưng dựa theo những sự việc hiện nay cậu gặp phải, chuyện này đã không còn là đề xuất, rõ ràng hắn đã hành động."

"Vì sao lại chọn tôi?" Lê Thốc hỏi, "Tôi còn là một học sinh, các người có cần phải nhẫn tâm như vậy không?"

"Đây không phải là chọn, tôi đoán rằng bạn tôi đã ở trong tình huống thật sự không còn cách nào mới thực hiện quyết định ấy. Hoặc là hắn đã phát hiện phẩm chất nào đó trong cậu."

Lê Thốc thầm nghĩ: Bạn hắn là ai? Là ông chủ Ngô kia hay là tên kính râm? Bất kể là người nào, khẳng định đều đã nhìn lầm rồi, mình tuyệt đối không có loại phẩm chất đó, cho dù có, mình cũng sẽ thay đổi mà?

"Cậu phải hiểu rằng, nếu không phải vì chúng tôi hết cách, cậu tuyệt đối không thể bị liên lụy vào. Nói thật là tôi cũng không biết bọn họ đã làm gì, quan hệ bên trong như thế nào. Lúc đó bọn tôi chỉ đem đề xuất này làm phương hướng để nghĩ cách, cũng chưa từng có ý định thực hiện. Bởi vì người ngoài cuộc như thế quá khó tìm, bọn tôi phải đảm bảo người đó tự nguyện bị hấp dẫn bởi những đầu mối bọn tôi bố trí, mà không đi báo cảnh sát hay bỏ qua. Đêm nay tôi cũng nhận ra được cậu đúng là người thích hợp để chọn, nếu chuyện đã xảy ra, để đảm bảo an toàn tính mạng cho bạn tôi, dù cậu có không thích hợp thì tôi cũng chỉ có thể làm tiếp chuyện này."

Lê Thốc nghe, yên lặng gật đầu, tuy nhiên nghe đến câu này cậu đột nhiên cảm giác được sự việc có phần không ổn: "Làm tiếp thế nào?"

"Cậu cứ nghe đã. Bắt đầu từ khi cậu nhận được bưu kiện đầu tiên, cậu và người bên cạnh cậu đã lâm vào tình trạng nguy hiểm. Sở dĩ bây giờ cậu vẫn còn sống nguyên vẹn là bởi vì kẻ khác còn chưa biết rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Đây cũng là một điểm khá mạnh của bạn tôi. Cậu chỉ là một học sinh, bọn họ không tin bên tôi sẽ dùng tới một học sinh, cho nên người gặp nạn đầu tiên sẽ là người nhà cậu, hoặc là người lớn bên cạnh cậu."

Trong lòng Lê Thốc lộp bộp lên một tiếng, nghĩ tới cha mình.

"Tôi mạo hiểm đến đây gặp cậu, sở dĩ phải cẩn thận như vậy chính là muốn đảm bảo không ai biết tôi đã từng gặp cậu. Cậu phải tin rằng, bọn chúng cần mất thời gian rất lâu mới có thể hiểu ra rằng, người làm chuyện này lại là một học sinh trung học."

"Khoan khoan. Anh không nên nói với vẻ cao hứng như thế chứ." Lê Thốc nghe ra chút thủ đoạn, "Tôi đồng ý với mấy người lúc nào?"

"Cậu vẫn không hiểu sao? Trước tiên tôi muốn thay bạn tôi xin lỗi cậu, nhưng vì chuyện đã xảy ra rồi." Người kia đáp, "Tôi lấy một ví dụ, tôi truyền ra một tin tức tới toàn võ lâm rằng, manh mối về Cửu âm chân kinh ở trên người cậu, thử nghĩ xem dù cậu nói không phải thì sẽ có người tin sao?"

"Vậy anh có thể sửa mà!" Lê Thốc vội la lên, sau đó cậu lập tức ý thức được sửa cũng vô dụng, nhất thời thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, mắng, "Anh giai, tôi đắc tội gì với các người mà các người muốn đem tôi ra làm trò đùa như thế! Trời ơi, sớm biết như vậy tôi nhất định học thật giỏi, không yêu sớm, không đánh điện tử, làm học sinh gương mẫu đến cuối đời."

"Tôi không có nhiều thời giờ, tuổi của cậu bây giờ là lợi thế duy nhất của cậu. Sau khi gặp mặt cậu từ giờ tôi cũng không có khả năng liên lạc lại với cậu. Ở đây có mười vạn tiền mặt, trong tình thế cấp bách tôi chỉ có thể chuẩn bị như thế, cậu cầm rồi dùng tùy ý. Chuyện cần làm kế tiếp của cậu, nhất định sẽ ở trong vật gửi tới. Nếu như muốn sống sót, cậu nhất định phải đi theo kế hoạch mà bạn tôi đưa ra cho cậu, bằng không chẳng ai giúp được cậu nữa."

Lại là mười vạn, mười vạn để ăn cái củ cải à, các người rốt cuộc là loại khốn kiếp nào, tại sao kẻ nào cũng đưa mười vạn! Lê Thốc muốn điên lên, hận không thể trực tiếp nhét tiền vào trong miệng đối phương.

Nói xong người đó đưa cho cậu một túi ny lon màu đen, nặng trịch, nói: "Tiền ở bên trong, còn có một bức thư, bên trong là một số đề nghị tôi với cậu, cậu có thể xem. Cậu ở lại đây suy nghĩ, cho đến trưa mai, cậu có thể tự lựa chọn, quay về Bắc Kinh hay tới gặp cô gái kia cũng nhanh chóng mà làm, tuyệt đối không được nói cho bất kỳ kẻ nào là đã gặp tôi." Nói xong cũng không chờ Lê Thốc hỏi lại cái gì, đã vội vã chạy xuống lầu.

Lê Thốc nhìn túi ny lon, nghiêng đầu suy nghĩ, vừa định gào khóc, điện thoại di động bỗng nhiên lại vang lên. Đúng là gϊếŧ người mà, cậu nhìn dãy số trên điện thoại di động, là Tô Vạn, lập tức nghe máy. Trong điện thoại là tiếng Tô Vạn gấp gáp hỏi: "Mày đang ở đâu?"

"Cái gì?" Lê Thốc nghĩ giờ cũng không cần gấp, cậu gặp chuyện đáng sợ như vậy cậu còn chưa gấp, huống...

"Tình huống mày dự đoán đã xảy ra, lại có thêm hai cỗ quan tài gửi đến. Tao đặt trong sân, nếu như ngày mai còn gửi nữa nhà tao sẽ thực sự trở thành nhà tang lễ mất, mày có thể về nhanh giúp tao không, một mình tiểu đệ quả thực không ứng phó nổi, cảm giác bất an lắm!"

Thực ra Lê Thốc do dự rất lâu, cậu lại ở trong căn phòng này ngây ngốc một giờ nữa, trong bóng tối cậu co người vào trong góc cẩn thận tính toán lại tất cả.Như có trực giác thôi thúc cậu đi về hướng vực sâu kia, trước đây cậu không cảm giác được, tuy nhiên hiện tại cậu thấy trong cách suy nghĩ của mình có thứ cảm giác kỳ quái này.

Vì sao chứ? Đáng nhẽ ra, nếu là người bình thường mà gặp phải tình huống như vậy, phản ứng đầu tiên chắc là thoát khỏi tất cả những việc này, không có ai lại thực sự đi hỏi mọi người xem có thể hay không, cũng không ai sẽ thực sự nghĩ những thứ này xảy ra có ý nghĩa gì với mình. Nhưng nhìn từ biểu hiện của những người xung quanh, cậu cảm thấy đa số đều là chuyện không có ý nghĩa, thậm chí chuyện không thể xảy ra lại liên tiếp ập đến.

Nhiều người bên cạnh cậu đều đang làm những chuyện rất chi là nực cười, tại sao phải như vậy chứ?

Mình chỉ là một học sinh, người khác đối đãi với mình như vậy cũng chẳng có tác dụng gì. Không ai mất nhiều sức lực để tính toán với một người hoàn toàn không có giá trị lợi dụng như vậy. Chờ chút, chẳng lẽ đây là chương trình truyền hình thực tế sao?

Cậu nhớ tới rất nhiều tình tiết trong tiểu thuyết nước ngoài, nhưng cậu tin rằng nhất định đó không đúng, vì cậu đã vào sa mạc, tất cả những thứ cậu đã gặp phải, ví dụ như Hắc Nhãn Kính, cánh tay kỳ quái vươn ra từ cát, còn có những người trong sa mạc khi đó, tuyệt đối không phải là do có người sắp đặt.

Nói cách khác, tất cả mọi chuyện xảy ra dù buồn cười tới đâu, vô nghĩa tới đâu, không thực tế tới đâu, nhưng nhất định chúng đều là thật, như vậy nói cách khác mình quả thật gặp phải tất cả vấn đề người kia nói.

Lúc này lựa chọn của mình liền trở nên vô cùng quan trọng. Cậu có thể chạy thoát sao? Có thể. Lê Thốc ôm đầu suy nghĩ một chút, nhưng mà nhất định không phải là bây giờ. Vì sao? Vấn đề cậu gặp phải bây giờ là không biết tất cả mọi thứ, cậu đối mặt với một kẻ địch mà cậu không biết. Cậu phải suy xét một việc, khi cậu chạy thoát rồi cậu sẽ sống ra sao? Cậu có thể trở về đi học không? Có thể xuất hiện ở nơi công cộng không?

Cậu không biết bản thân mình còn có thể làm tiếp việc này hay không. Cậu nhất định phải giải quyết vấn đề nghiêm trọng sau khi cậu chạy trốn, cậu nhất định phải suy nghĩ thấu đáo, phải đi vào trung tâm những vấn đề này.

Thật ra hiện tại cách đơn giản nhất có thể là đi báo cảnh sát, sau đó nhờ một người cảnh sát bảo vệ, nhưng thật sự là cậu nghĩ việc này nói ra chắc chẳng ai tin.

Nghĩ tới đây, Lê Thốc khoác ba lô lên, nhìn cái tay đứt ở bên trong, bắt đầu nghĩ tới kế hoạch mình thực sự cần làm. Cậu không để ý tới Lương Loan nữa, bởi vì cậu nghĩ chuyện này dính dáng đến càng ít người thì càng tốt. Cậu biết nếu nói chuyện này cho Lương Loan, Lương Loan cô ấy nhất định sẽ có rất nhiều biện pháp. Nhưng dù sao Lương Loan và cậu cũng không phải là có chung lợi ích, cậu thậm chí còn không biết rốt cuộc Lương Loan đến đây để làm gì. Hơn nữa Lương Loan rất đanh đá, cũng có nhiều tiền hơn so với cậu, với cậu mà nói, nếu như cậu và Lương Loan cùng làm việc thì cậu vĩnh viễn không thể thuyết phục Lương Loan làm theo cách của mình.

Để có thể linh động, phải tự thân thôi.