Quyển 4 - Chương 19: Rắn Thiểm Lân Lông Đen

Edit: Fang Qing

Beta: June

—o0o—

Phản ứng đầu tiên của tôi và Xa Tổng là chạy theo Long Sáo, đây là một dạng phản xạ bảo mạng có điều kiện. Chạy cách chỗ đó được khoảng vài chục bước thì Long Sáo ngừng lại, chúng tôi cũng ngừng theo, nhịp chân và phản ứng của tôi và Xa Tổng gần như cùng lúc, liếc mắt nhìn nhau, thiếu điều dập đầu kết bái thành huynh đệ.

Vừa quay đầu đã thấy Long Sáo đang nhìn chằm chằm cái bàn đá kia, trên bàn đang bắt đầu chảy ra một chất lỏng màu xanh biên biếc, chúng tôi quên mất việc gọi Báo Tát chạy theo, gã ta uống nhiều rượu nên chẳng còn tỉnh táo bao nhiêu, nhìn thấy thứ chất lỏng màu xanh kia, lại thấy chúng tôi lao đầu ra ngoài, bấy giờ mới chậm rãi dạo bước sang chỗ bọn tôi.

Chất lỏng màu xanh nọ tràn đến chân gã, gã nhanh hơn thứ đó một bước, kịp thời đi đến chỗ cách chúng tôi khoảng mười mét, chất lỏng màu xanh ngừng tràn, gã ta cũng ngừng lại, xoay người dùng bình rượu của bản thân nghịch nghịch thứ chất lỏng đó.

Mùi tanh tưởi cũng theo đó mà tràn ra ngoài, đó là mùi thối rữa, tựa như trứng thối vậy. Tôi hỏi Long Sáo đã nhìn thấy gì, gã bảo: "Trứng rắn lông, trong bàn đá có rất nhiều trứng, bị tôi nổ vỡ nát hết, trong đó toàn là rắn lông."

Dưới ánh mặt trời, dễ dàng thấy được vài con rắn lông đen, thò đầu ra từ cái bàn đá, xem dáng vẻ chúng nó, từ những động tác có vẻ cực kỳ chậm chạp kia, có lẽ vẫn còn chưa tỉnh táo lắm. Mỗi con lớn cỡ khoảng cánh tay. Chúng nó bò ra ngoài, bắt đầu tản ra bốn phía, dường như có vẻ sợ ánh sáng mặt trời. Chúng chui vào những lỗ hổng rải rác khắp bốn phía, men theo vách xi-măng bò xuống dưới.

Một đám khác thì bò qua chỗ ang nước, chui tọt vào cái ang dầu.

Tôi đã từng thấy loại rắn này, khi còn ở Tây Tạng, loại rắn này tôi đã mang về vài con, thực hiện một nghiên cứu cực kỳ nghiêm chỉnh, đây là một loại rắn có vảy cùng gốc với rắn thiểm lân, song là một loại cực kỳ đặc biệt, những con rắn thiểm lân bình thường có vảy màu vàng kim sáng bóng rất kì dị, nhưng nó là loại rắn không có độc, còn loại rắn cùng gốc này lại có kịch độc.

Lúc bấy giờ, các giáo sư đã nghiên cứu tường tận mẫu thí nghiệm mà tôi mang về, họ nói với tôi rằng, loại rắn này hình như thuộc về một loài trung gian. Nó có vẻ giống rắn hổ mang, cho nên thứ trước kia tôi nhìn thấy, loại rắn màu đỏ nọ, có thể là kết quả lai giống của con người từ loại rắn lửa Trung Hoa hay rắn đỏ hổ mang. Mà loại có lông này, lại là loại rắn sinh ra do kết quả giao phối của rắn cổ đã gần như tuyệt tích ở Trung Quốc.

Trên thực thế, rắn không cùng loại thì không thể giao phối, nhưng thứ tôi mang về hình như là một loại rắn cổ, nó đang trong giai đoạn tiến hóa thứ nhất, do đó nó sản sinh ra một loạt quần thể có thể lai giống cùng nó.

Loại rắn này tên là rắn lông, hay còn gọi là miêu xà, cùng loài với rắn hổ mang, trong truyền thuyết dân gian Trung Quốc, loại rắn này tồn tại khắp nơi. Nghe nói từ lông rắn đến răng của nó đều chứa kịch độc, có thể bắt chước tiếng mèo kêu, còn giống y như mèo.

Loại rắn lông trong truyền thuyết này còn có một đặc điểm, nhiều lúc nó sẽ xuất hiện trong giấc mơ của con người, cho dù người đó đối với nó không tí nhận thức, nhưng vẫn có thể mơ thấy nó, nghe nói, bởi vì trên thân rắn lông tỏa ra một loại mùi vị, bạn đi ngang qua một nơi nào đó, bạn chưa hề nhìn thấy một con rắn lông nào, nhưng vẫn đang đứng cách nó một khoảng cách nhất định thì bạn vẫn sẽ bị ảnh hưởng.

Giống này tạm thời được gọi là "Rắn thiểm lân lông đen".

Không thể không nói, mục đích tôi làm tất cả mọi chuyện, chính vì tìm kiếm loại rắn này. Lúc này cả người tôi lạnh lẽo, hiểu được chuyến này lặn lội tới Ngân Xuyên, coi như là thắng cược rồi.

Tôi đã biết vì sao cái bàn đá và hang đá lại xuất hiện ở đây. Cũng biết được bản thân sẽ tìm ra được thứ gì.

Lúc ấy sau khi phát hiện được dưới khe núi có đồ vật gì đó, thứ đó chính là công trình mà đảng Quốc Dân bí mật đóng quân thực hiện, sau đó vài chục năm, có một hắc y nhân đã đến đây, bắt đầu thăm dò công trình bí mật này, hoặc có thể nói cách khác, khai thác công trình này.

Dưới mặt đất đây chẳng phải là cổ mộ lớn lao gì, cũng không phải là nơi chỉ cần tiến vào thì sung sướиɠ cả đời, chỗ này kỳ thật là một mỏ khoáng sản, mà khoáng sản ở đây là chỉ loại rắn này.

Phía dưới chắn chắn là một mỏ rắn. Tôi nhớ đến những đống tro trong lư hương, cái lư hương đó được sự dụng trong lúc khai thác mỏ dùng đề lưu trữ tạm thời những chất độc rắn kia. Cái ang chứa mỡ người nọ, cũng có thể là sử dụng như thế.

Trước đó Long Sáo có nói toàn bộ đều là rắn quỷ, tôi nghĩ cũng có điểm đúng, vì rắng trước đó tôi cũng từng nghi ngờ, tôm đá sẽ không giống với loại rắn con này.

Thế nhưng cái mỏ rắn này đã khai thác gần đến cái đỉnh xi măng rồi, đây có lẽ là nơi khai thác tương đối xa. Cái mỏ rắn này cũng chẳng bị nổ tung, có thể nói lên được khi đó việc khai thác bị ngừng đột ngột, nhân viên bất thình lình bỏ đi.

Có lẽ là bị Lâm Kỳ Trung đã phát hiện, bọn họ bất đắc dĩ phải đi. Hoặc là, nơi này đã xảy ra chuyện khác.

Tôi cố nhớ lại những lời tự thuật của Lâm Kỳ Trung, khi ấy những tên áo đen đã dừng lại trên đường đất một lát, dường như phát sinh chuyện ngoài ý muốn gì đó.

Mà tháp xi măng dưới chân tôi đây, tôi dám chắc chắn, đó là một trục tháp và hệ thống thông gió, bời vì quặng rắn đào ra thật sự rất nặng. Có dùng cần cẩu cũng khó lòng mà treo lên được.

Tôi kéo Xa Tổng đến gần, nói với gã: "Điều kiện của anh tôi đồng ý, nghĩ cách giúp tôi xuống dưới đó."

"Gấp ba lần." Xa Tổng nói.

Tôi "hừ" một tiếng, "Được."

Báo Tát đã thử dùng tay chạm vào thứ chất lỏng màu xanh đó, sau khi phát hiện không bị sao cả, gã mạnh dạn đi vào. Cầm mấy bao trang bị trên đống lá trước đó chúng tôi chạy đi không kịp nhặt lên.

Chúng tôi thấy gã không bị gì, toàn bộ cũng theo sau, cả bọn bò lên bàn đá, bị khói xông đến váng cả đầu, chỉ thấy bàn đã bị nổ thành hình cái chén, ở giữa toàn đá vụn, còn lại đều là trứng rắn. Trứng rắn to nhỏ không đều nhau, cực kỳ quái dị.

Không có lỗ hổng nào thông xuống phía dươi, Long Sáo xấu hổ cười cười, nói: "Ít ra cũng có chút phát hiện." Báo Tát lấy dây thừng cột ngang hông của gã ta.

"Giữ chặt."

Tôi và mọi người đều nghĩ Báo Tát sẽ dùng Long Sáo làm điểm tựa, còn bản thân thì cầm đầu bên kia dây thừng phóng khoáng thả mình vào vực sâu.

Đến Long Sáo cũng cho là như thế, gã kéo dây thừng, quay sang nói với Báo Tát: "Mày đừng có xúc động làm bậy, bàn bạc tí đi đã, chứ tao kéo không nổi mày đâu."

"Tao kéo dây giữ mày." Báo Tát nói, gã túm lấy cổ Long Sáo, nhảy xuống bàn đá rồi nhét vào cái khe gần đó. Long Sáo kêu lên cố túm lấy mấy cọng cỏ, Báo Tát lại đạp hai phát lên tay gã, Long Sáo hét thảm một tiếng rồi rớt xuống luôn.

Dây thừng nhanh chóng bị kéo dãn ra, Báo Tát chậm rì rì đi qua, một tay dễ dàng kéo dây thừng, chợt nghe tiếng Long Sáo khóc rống lên.

"Anh muốn hù chết anh ta sao?" tôi hỏi Báo Tát. Báo Tát nhấp ngụm rượu, nói: "Gã ta là một phế vật nhiều chuyện."

Tôi cười ha hả, chợt nhớ cụm từ này cũng từng dùng để hình dung về tôi, bèn bảo: "Khoan dung một chút."

Báo Tát đưa sợi dây thừng cho tôi, ý nói muốn tôi kéo thử. Tôi cười lắc đầu, trong lòng thầm mắng cái tên khiến người khác phải đau đầu này, có điều tao cũng có biện pháp trị mày, đến lúc trả tiền nhất định sẽ kéo dài đến khi mày phải vác dao đến đòi mới thôi.

Một bên lại chỉnh lại toàn bộ trang bị, lấy vòng cố định lên sợi dây, kéo ròng rọc, trang bị sẽ theo dây thừng trượt xuống dưới, Long Sáo ở đầu dây thừng bên kia hét một tiếng: "Cẩn thận." Ròng rọc rít một tiếng dài, tiếp đó chính là tiếng kêu thảm của Long Sáo.