Quyển 4 - Chương 23: Trong Hố Có Cái Gì

Edit: Thanh Phong Ngân Nguyệt

Tôi tỉnh lại, mặc dù trong ảo giác tôi cảm thấy mình đã trải qua một thời gian rất dài nhưng trong hiện thực chỉ mới qua một giờ. Tôi nghe thấy bên trên có tiếng gọi tôi, ngẩng đầu có thể nhìn thấy chùm sáng đèn pin quét qua quét lại, chắc chắn bọn họ chờ đợi rất sốt ruột rồi.

"Tôi không sao" Tôi rống lớn một tiếng, "Tôi mệt gần chết, phải nghỉ ngơi một lúc."

Bên trên lại nói: "Ông chủ, chúng tôi cũng đói gần chết, anh không lên chúng tôi cũng phải ăn chút gì đã, nếu có hàng tốt anh phải gọi đấy, chúng tôi sẽ xuống đem lên."

Tôi đồng ý, thở dài trong lòng, phỏng chừng danh tiếng ngu ngốc của tôi lại lan truyền trong giới một thời gian.

Bất động hồi lâu, eo tôi bị siết bầm tím, nhiệt độ cơ thể cũng rất thấp, tôi trở mình, thử xem có thể hạ xuống giàn giáo hay không. Tuy nhiên mới dùng một lực nhẹ mà ván gỗ và thanh thép đã không ngừng long ra, hiển nhiên đã không thể nào chịu tải bất kỳ sự biến đổi về lực nào.

Tôi chỉ đành cởi dây lưng ra, ngồi lên thanh thép như Tiểu Long Nữ ngủ trên dây thừng mà dựa vào tầng than nghỉ ngơi một lát. Sau đó kéo "gân báo" trong dây lưng ra, loại "gân báo" này là đồ cổ, cực mềm mà dai, hơn nữa lại co dãn, đặc biệt thích hợp quấn trong dây lưng để dùng làm dây bảo hiểm trong thời điểm khẩn cấp.

Tôi phải mua nó với giá cao từ chỗ chú Hai, đây là vật chú Hai sưu tầm. Chú Hai rất tâm đắc với việc bảo dưỡng mấy thứ này, vì thế "gân báo" này hẳn là có thể sử dụng, tuy tuổi thọ của thứ này hẳn là phải lớn hơn tôi...ít nhất...gấp bốn, trước đó ít nhất cũng phải có mười mấy người từng dùng. Tôi dùng vẫn hơi chút lo sợ.

"Gân báo" còn có một đặc điểm là có yêu cầu khắt khe với thể trọng, thể trọng của anh làm sao để có duyên với nó, như vậy khi anh treo người bằng nó, nó sẽ cực kỳ chậm rãi siết quanh thân anh, anh có thể từ từ hạ xuống. Chờ khi anh muốn đi lên, chỉ cần nhẹ hơn một chút là có thể nhanh chóng vọt lên.

Thể trọng của tôi đối với "gân báo" này là quá nặng, bởi thời đó đạo mộ tặc đều dinh dưỡng không đầy đủ, hơn nữa còn thấp bé, vì thế tôi phải ăn uống điều độ trong một thời gian rất dài mới miễn cưỡng có thể sử dụng thứ này. Tuy nhiên cũng không đạt được hiệu quả tốt nhất.

Từ từ hạ xuống thêm hai tầng giàn giáo, "gân báo" ổn định lại, tôi đứng trên một tầng, đủ để với tới tầng thứ hai, tôi lại lấy ra con rắn thứ hai. Dùng phương pháp tương tự cắt răng nọc ra, nhỏ nọc rắn vào mũi.

Máu mũi chảy ra, tôi không kịp lau, loại nọc này có tính ăn mòn nhất định, niêm mạc mũi tôi vẫn quá yếu ớt.

Ảo giác tiếp tục kéo tới, lại là nội dung tương tự, tôi đã quen thuộc với tình huống này, những ảo giác phần lớn đều ghi lại cùng một việc ở những góc nhìn và thời gian khác nhau. Nếu tiến hành việc này trong thời gian dài, rất có khả năng tôi sẽ trải qua đủ loại hình ảnh của cả trăm năm trong ảo giác.

Lúc này tôi vẫn mong thấy lại một khắc cuối cùng kia, hi vọng có thể biết được năm đó ông nội tôi xuất hiện ở nơi này, chỉ có một mình hay là còn có sự hiện hữu của những người khác. Vì thế tôi phải xuống đến tầng giàn giáo thứ ba, bởi nơi này đã có nhiều tầng giáo như vậy, nhất định phải có nhiều người cùng hoạt động.

Người nào đi cùng ông tôi, cực kỳ mấu chốt. Có ý nghĩa tham khảo rất lớn đối với những phần khuyết tổn trong sự kiện mà tôi đã sắp xếp. Bởi vì những tin tức này đối với tôi mà nói, có ý nghĩa rất thực tế.

Tuy nhiên, tôi không ngờ được, hình ảnh sau cùng của con rắn này vẫn là ông nội tôi.

Tôi thử liền ba con rắn, kết quả vẫn giống nhau, mà ở trong những ảo giác này, tôi không nhìn thấy bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy phía sau ông có một hình bóng nào khác.

Điều này gần như nói rõ, ông tôi một mình ở đây khai thác "quặng rắn" này.

Tất cả ở nơi này đều cho thấy đây là hoạt động của quân đội, tôi chỉ có thể cho rằng, thời gian khai thác và thời điểm ông tôi tới chỗ này không tương đồng. Có thể khi nơi này bị bỏ hoang, ông tôi mới đi vào đây, thậm chí có thể là ông phải trốn tránh mới có thể lọt vào.

Đầu tôi đau muốn nứt ra, cho dù có khả năng miễn dịch nhất định đối với loại nọc rắn này, nhưng với liều lượng lớn như vậy vẫn làm tôi vô cùng khó chịu. Tôi dùng lại rất lâu, nọc rắn bắt đầu phát tác kịch liệt, tôi chỉ có thể để mình co quắp trên "gân báo". Tôi biết loại đau đớn này rồi cũng sẽ qua, đành cho phép bản thân mình thét lên.

Tôi gào thét tối thiểu nửa giờ mà bên trên vẫn không có người đi xuống, chỉ không ngừng có ánh đèn rọi xuống. Có một luồng sáng hạ xuống rất sâu so với độ cao lúc trước, chắc là Báo Tát, có lẽ quá lâu mà tôi vẫn không có động tĩnh gì, hẳn là hắn đã nhảy xuống một tầng để kiểm tra, tuy nhiên chắc chắn hắn không dứt khoát dùng thanh thép để nhảy thẳng xuống như tôi.

Tôi hét vài tiếng, xác nhận hắn ở ngay bên trên tôi, hắn nói: "Anh mau lên đi, anh ở dưới này, bọn họ muốn tiểu cũng không dám tiểu xuống."

Tôi lau sạch máu trên mũi, biết mình đã đến cực hạn, cầm lên ba cái bình nhỏ xung quanh, buộc lên lưng, chuẩn bị leo lên. Tôi không hề ý thức được một điều, từ lúc bắt đầu, máu của tôi vẫn luôn nhỏ xuống đáy mỏ than, tôi không thấy được nơi máu nhỏ xuống.

Tôi bò lên thanh thép liền phát hiện mình không còn khả năng leo lên nữa, cũng may tôi mang theo dây thép có móc câu, tôi dùng "gân báo" và dây thép làm thành một sợi dây bảo hiểm, chuẩn bị leo lên. Vừa lúc đó tôi nghe thấy đáy giếng mỏ dưới chân tôi truyền đến một tiéng cười của phụ nữ. (thể chất đi đến đâu bánh tông đội mồ đến đấy :v )

Đó là tiếng cười rất nhẹ nhưng có pha lẫn sự âm u bi thiết, tôi ngẩn người, bởi vì tôi nghe thấy rất rõ ràng. Hắc Nhãn Kính khi giảng cho tôi rất nhiều nguyên tắc căn bản đã từng nói phải tin tưởng trực giác của mình.

Đại não để anh nghe thấy âm thanh, nhất định phải là âm thanh mà đại não cảm thấy nguy hiểm, không nên nghi ngờ bản thân ngay từ đầu, đây là biểu hiện không tin tưởng bản thân, cũng là cái cớ để làm giảm đi dộng lực.

Ở nơi như thế này nghe được tiếng cười, nhất định chẳng phải là chuyện tốt lành gì, chẳng có con đường nào khác, trước tiên đành phải rời khỏi hoàn cảnh bản thân không thể phòng ngự.

Tôi bắt đầu liều mạng leo lên theo vách mỏ than, cẩn thận đạt đến tốc độ lớn nhất, mãi cho đến khi có thể nhìn thấy vị trí của Báo Tát.

Báo Tát bảo tôi quăng móc câu cho hắn để hắn trực tiếp kéo tôi lên, tôi gọi: "Trong hầm mỏ này có thiết trí thứ gì đó, anh nhớ cẩn thận một chút."

"Báo Tát gật đầu nói: "Tôi biết."

"Làm sao anh biết?" Tôi hỏi.

"Báo Tát nói: "Thứ đó ở ngay trên lưng anh."

_________________