Quyển 4 - Chương 39: Gặp Lại Lâm Kỳ Trung

Edit: Thanh Phong Ngân Nguyệt

Vương Minh nhìn về phía tôi, bằng đó tính chuyên nghiệp cậu ta vẫn phải có, cậu ta biết ai mới là ông chủ.

Tôi gật đầu, bảo cậu ta lái xe đi, tuy nhiên chưa cần rời khỏi thị trấn, bởi tôi và Lâm Kỳ Trung còn có một món nợ chưa tính sổ.

Người này nhất định phải biết gì đó, cho nên mới vứt tôi lại nơi hoang sơn dã lĩnh cùng con hồ ly kia, nhưng tôi tin rằng hắn không có quan hệ gì với gia tộc mà tôi kiêng kỵ, bởi vì thủ đoạn của hắn quá kém.

Bản thân gia tộc kia cũng không sẵn sàng sử dụng bạo lực thái quá, bởi vì ở thế hệ của bọn họ, nếu sử dụng bạo lực sẽ làm cho tất cả đầu mối bị huỷ diệt, đó là chuyện rất mệt nhọc và khổ sở.

Vương Minh đưa cho tôi tư liệu về Lâm Kỳ Trung mà cậu ta đã điều tra được, tất nhiên không phải năng lực của cậu ta đã có thể làm được mà chắc là do hoả kế nào đó giỏi về điều tra thực hiện, cậu ta chỉ sắp xếp lại.

Tôi lật xem, không khác lắm so với những gì tôi nghe được từ anh bạn, tư liệu chỉ có hai ba trang giấy, người này nếu không phải là thực sự cực kỳ đơn giản thì chính là phía sau có một bối cảnh cường đại. Tôi hiển nhiên nghiêng về khả năng trước, bởi xác suất gặp phải nội ứng lâu năm không thể cao như vậy.

Xe vừa lái đi, phía sau không có ai bám theo, Xa Tổng nói với tôi: "Bây giờ cậu đã biết, ông nội cậu để lại Tiểu Mãn Ca cho cậu để làm gì rồi. Năm đó khi hắc phi tử bắt đầu thay đổi phương thức giám sát, những con chó bình thường đã không còn tác dụng khi ở vùng hẻo lánh, theo lẽ đó, ông cậu hẳn là đã bắt đầu huấn luyện ra loại chó có thể nhận ra hắc phi tử giữa đám đông, thế nhưng bỗng nhiên ông cậu dừng kế hoạch này lại."

"Vì sao?"

"Ước chừng là bởi vì, ông nội cậu không chắc chắn thành công nếu phải đối đầu trực diện với gia tộc đứng sau hắc phi tử. Tôi tin rằng ông cậu đã nghĩ đến, tuy nhiên ông đã nhớ lại một việc làm ông tiếp tục nhẫn nhịn."

Xa Tổng vuốt lưng Tiểu Mãn Ca, đã bình tĩnh lại, "Lão Cửu Môn năm đó, mục đích thật sự của Trương Khải Sơn khi động sát tâm ở Trường Sa."

"Không phải là do Cầu Đức Khảo bán đứng cùng với xu thế thanh trừng thời đại từ cấp trên bất khả kháng, chỉ có thể dùng phương thức này để giữ lại được một số người hay sao?"

"Đó chẳng qua chỉ là một giai đoạn trong chuyện này mà thôi, không phải nguyên nhân thực sự. Tàn sát trên quy mô lớn như vậy là bởi vì khi đó đã có khá nhiều người ý thức được sự tồn tại của hắc phi tử. Nếu như Trương Khải Sơn không mạnh mẽ ngăn chặn thì hắc phi tử sẽ bắt đầu huỷ diệt tin tức, từ đó mãi mãi về sau người ta sẽ bị lựa chọn như thế, tất cả bạn bè, hoả kế, phụ nữ của người này đều sẽ bị diệt trừ sạch sẽ. Cầu Đức Khảo xuất hiện, bất quá chỉ là giúp cho Trương Khải Sơn buông xuống một số gánh nặng tâm lý mà thôi." Xa Tổng nói, "Chính vì thế nếu một ngày ông nội cậu bắt đầu huấn luyện chó đi đối phó với hắc phi tử thì sợ là gia tộc các người đã sớm không còn tồn tại."

Nếu kẻ địch quá cường đại, cũng không nên lật tẩy hắn, cũng giống như biết gầm giường mình ẩn nấp một tên trộm có thân hình như Schwarzenegger thì cũng không nên đâm đầu vào tìm chết.

(Schwarzenegger: vđv thể hình nổi tiếng người Mỹ gốc Áo, làm thống đốc California thứ 38)

"Hắc phi tử có biết ông tôi đã phát hiện không?"

"Nhất định biết, trên đời này không có gì là bọn họ không biết. Thậm chí tôi còn tin rằng, ông nội cậu đã từng tiếp xúc với bọn họ, dựa vào chuyện này, hắc phi tử tuyệt đối không thể buông tha cho ông cậu, nhưng dường như bọn họ có một mối ràng buộc rất mạnh mẽ đối với Ngô gia, tôi tin rằng nhất định còn rất nhiều chuyện ông cậu chưa nói cho bất kỳ người nào." Xa Tổng nói, "Thế nhưng, mặc kệ thế nào, cuối cùng ông cậu cũng để lại cho cậu một con chó như thế, con chó này là con chó duy nhất trên thế giới. Mục đích của ông cậu rất rõ ràng, ông nghĩ cậu cần đến nó."

Tôi cũng vỗ vỗ cổ Tiểu Mãn Ca, nó thỏa mãn dùng chân sau gãi gãi, Xa Tổng nói: "Tôi thay nhà các người nuôi dưỡng con chó này, vẫn luôn cực kỳ cẩn thận bí mật, tôi tin rằng lúc trước hắc phi tử không phát hiện ra, thế nhưng hôm nay xem ra bọn họ đã bắt đầu tiếp cận ngay sát chúng ta. Báo Tát bị tôi gϊếŧ chết tại chỗ, hẳn là chưa kịp truyền đi bất kỳ tin tức nào. Đàn chó lúc trước tôi thả rông, khi chúng ta đi cùng nhau, chó của tôi đều rải rác trong vòng mấy cây số ngoài rừng, hẳn là không có sơ hở gì." Vừa nói vừa nhìn tôi, lại tiếp: "Nhất định là bọn họ có hứng thú với cậu, nhưng lúc trước Tiểu Mãn Ca cũng không phát hiện bên cạnh cậu có "điểm tối", nhưng từ tình huống vừa rồi mà xét thì giám thị đối với cậu hẳn là ở khắp mọi nơi. Tại sao?"

Tôi đã đoán đúng, người vừa gặp ở bệnh viện, hẳn là cùng phe với hắc phi tử.

Xem ra trước khi tới đây Xa Tổng hẳn là đã điều tra xung quanh tôi, tôi suy nghĩ một chút liền ý thức được chuyện gì xảy ra.

Có ba loại khả năng.

Một, không phải là do xung quanh tôi xuất hiện "điểm tối", mà là nơi chúng tôi tới, bản thân nơi này đối với hắc phi tử phải tương đối trọng yếu, cho nên đối với những kẻ ra vào chỗ này như chúng tôi, bọn họ phải tăng mạnh cảnh giới.

Thứ hai, quả thật là chúng tôi đã lộ sơ hở.

Thứ ba, có lẽ là tôi xuất hiện, ở nơi này, hai điều kiện này gộp lại, làm cho bọn họ có một ý nghĩ.

Tôi đã sớm học xong không cần lo lắng chuyện gì bản thân không thể khống chế.

Xe dừng lại dưới lầu nhà Lâm Kỳ Trung, tôi xuống xe, bảo Xa Tổng ở trên xe nghỉ ngơi, tôi mang Tiểu Mãn Ca lên xem một chút xem Lâm Kỳ Trung có phải có vấn đề hay không, Vương Minh thức thời đưa cho tôi một thanh khảm đao (cỡ mã tấu đó), tôi so sánh với cương đao một chút, lúc tấn công khả năng cương đao có thể chém gãy thanh khảm đao này, nhưng khảm đao nhìn qua có vẻ khí thế lớn hơn, vì vậy xách theo khảm đao lên lầu, đá cửa xông vào.

Phần nhiều tôi cho rằng bọn họ đã sớm chạy trốn, không ngờ lại thấy Lâm Kỳ Trung ngồi bên bàn trà cắn hạt dưa, xem ti vi. Mặt hắn không đổi sắc xem ti vi, thấy tôi cũng không lộ ra bất kỳ biểu cảm nào.

Chờ tôi đến trước mặt hắn, sống đao đập tới, hắn mới có phản ứng, rụt đầu tránh, ném vỏ hat dưa trên bàn vào mặt tôi rồi chạy ra ngoài, bị tôi một cước đá ngã xuống salon, Vương Minh tiến đến, túm cổ áo hắn muốn dựng hắn dậy.

Bất đắc dĩ thể lực thiếu, vừa kéo lên, tên giáo sư gầy yếu kia khí lực bỗng lớn hơn, đẩy Vương Minh ra. Chỉ khi thấy Tiểu Mãn Ca ngồi xổm trước cửa, con chó lớn như vậy quả có sức uy hϊếp, trong nháy mắt hắn trượt chân ngã trước cửa.

Tiểu Mãn Ca ngay cả nhìn thẳng cũng không thèm nhìn hắn, quả nhiên như tôi dự đoán.

Vậy tôi càng yên tâm, đi tới từ sau lưng túm cổ áo hắn, nhấc hắn lên. Hắn giãy giụa như điên, tôi nghiến răng, gần như sắp tuột tay, nói với Vương Minh: "Nhắm chuẩn giữa bụng đánh hai quyền cho hắn đàng hoàng một chút."

Vương Minh khoát tay: "Lúc đó em nộp đơn xin làm nhân viên bán hàng."

"Cậu thăng chức! Bây giờ lên quản lý an ninh." Tôi mắng to.

Vương Minh ra tay, mới đánh một quyền, tôi liền nghe tiếng khớp xương tay cậu ta va chạm, cậu ta đau đến ôm tay nhảy dựng.

Bất quá đối với Lâm Kỳ Trung một quyền này cũng đủ rồi, hắn đau đến co rụt người lại, bị tôi quẳng ngã trên bàn trà.

Tôi xoay sống đao, chuẩn bị uy hϊếp hắn, lại thấy hắn quay lại xua tay với tôi: "Anh còn cử động tôi sẽ thả em gái tôi ra."