Chương 13

Uống xong rượu giao bôi, Trường Tôn Kiệt bỗng nhiên đứng dậy: “Thời điểm không còn sớm, chúng ta cũng nên nghỉ ngơi.”

“A!” Nàng ngạc nhiên kinh hô, giữ chặt ống tay áo của hắn, nở lúm đồng tiền sáng lạn tinh quái, kiều mỵ nói: “Đừng mất hứng như vậy thôi! Tục ngữ nói trên đời có bốn chuyện vui —— nắng hạn lâu ngày gặp mưa to, tha hương ngộ cố tri, đêm động phòng hoa chúc, có tên trên bảng vàng,mà hôm nay chúng ta có một trong số các ngày vui đó, có thể nào không thừa dịp này thống khoái mà thỏa thích một phen?”

Trường Tôn Kiệt hơi hơi nhíu mày, trong lòng mơ hồ đoán được nàng có chủ ý gì. Mới vừa rồi ở phía trước đại sảnh, nhạc phụ đại nhân của hắn đã cảnh cáo hắn, tửu lượng của nàng rất tốt, không thể loại trừ khả năng nàng muốn trốn đêm động phòng mà nghĩ hết biện pháp làm hắn quá chén.

“Cái này không thể được! Tửu lượng của ta không tốt, vạn nhất uống say, chẳng phải là nàng sẽ cô đơn sao?” Hắn nhíu mày, giả bộ không ổn nói, âm thầm quan sát vẻ mặt cùng phản ứng của nàng.

Tửu lượng không tốt? Thật sự là trời giúp ta. Sở Mộng Sanh ở trong lòng cười trộm, mắt to linh động lại giấu không được giảo hoạt, quang thái hưng phấn khác thường, nàng vui mừng rạo rực tiếp lời: “Làm sao có thể đâu? Ta nhất định sẽ không để cho ngươi uống say, nào, chúng ta lại uống vài chén là tốt rồi.”

Vừa nói, nàng vừa châm rượu.

Trường Tôn Kiệt ý cười thản nhiên, rắp tâm của nàng đã rõ rành rành, bất quá, nàng tính toán nhầm rồi. Người của Trường Tôn gia tửu lượng luôn luôn tốt, đến nay không ai có thể làm đối thủ, hắn vừa rồi sở dĩ nói như vậy, là vì muốn thử dò xét nàng.

Không nghĩ tới, nàng quả nhiên có ý đồ khác, muốn hắn quá chén, hòng thoát đêm nay.

Hắn từ chối cho ý kiến lại lần nữa ngồi xuống, trong lòng đã có ứng đối chi đạo, hắn ngại gì tương kế tựu kế, bồi nàng uống vài chén, xem ai mới là người say trước.

Sở Mộng Sanh thấy hắn không hề cự tuyệt, liền giơ ly rượu, hướng hắn cười nói: “Ta trước kính ngươi!” Một câu xong, nàng một ngụm uống hết rượu trong chén.

Trường Tôn Kiệt cũng làm theo, cứ như vậy, hai người ngươi tới ta đi, không ngừng rót rượu. Sở Mộng Sanh trong lòng thủy chung mừng thầm nghĩ đến có thể đem hắn say bất tỉnh nhân sự, trăm triệu lần không dự đoán được chính mình gặp cường trung địch thủ, vẫn còn khoái trá một ly tiếp một ly, ngây ngốc uống vào......(TN: tèn ten, tỉ đã bị dụ)

Tân phòng, ánh nến rực rỡ, một bóng dáng cao ngất vẫn hảo hảo ngồi ngay ngắn tại bàn tròn, trong phòng tràn ngập mùi rượu nồng đậm.

Trường Tôn Kiệt ung dung nhìn nương tử đã mềm người mà vẫn cố uống.

Hắn mỉm cười thay nàng bỏ mũ phượng, động tác này thức tỉnh Sở Mộng Sanh, nàng miễn cưỡng ngồi thẳng, từ trên cái bàn tròn ngẩng đầu lên, câu đầu tiên liền hỏi: “Ngươi uống...... Uống rượu say sao?” Khi nói chuyện còn đánh vài cái nấc.

Trường Tôn Kiệt thản nhiên cười, tới gần nàng, “Nàng thấy ta uống say sao?”

Sở Mộng Sanh nhíu mày. Không giống. Làm sao có thể đâu? Bọn họ đã uống cạn hai vò rượu, vì sao hắn còn không có say đâu? Ngược lại chính nàng cả người nóng lên, hai gò má vừa nóng vừa hồng, cứ như người say là nàng.

Nàng không tin quyết miệng nói: “Chúng ta...... Lại tiếp tục uống, ta không tin ngươi không say!” Nàng say đến tự bộc ý đồ gây rối của mình.

“Trong phòng rượu đã bị chúng ta uống cạn sạch.”

“Nha!” Sở Mộng Sanh giật mình sửng sốt trong chốc lát, chợt lung lay đứng dậy, duyên dáng gọi to nói: “Ta bảo bọn họ mang rượu tới.” Nói xong, cước bộ của nàng lảo đảo, cả người ngã hướng trên người Trường Tôn Kiệt.

Hắn lập tức đỡ lấy nàng! Ôm nàng tựa vào hắn.

Sở Mộng Sanh miễn cưỡng ngẩng đầu theo dõi hắn dần dần phát hiện nam nhân ở trước mắt biến thành hai, ba cái, bốn...... Nàng không thích, toàn bộ ánh mắt tìm kiếm, không vui chau lông mày, vươn một đôi tay nhỏ bé, bưng lấy mặt hắn nói “Đừng có biến thành nhiều cái như vậy, ta thấy không rõ lắm.”

“Nàng say.” Hắn ôn nhu nói.

Nàng chu miệng, một tay bắt lấy vạt áo của hắn, một tay chỉ vào chính mình ——

“Nói bậy, ta làm sao có thể uống rượu say, người say là ngươi mới đúng. Hiện tại ngươi hẳn là say đến bất tỉnh nhân sự, nằm ở trên giường thở to, không thể cùng ta động phòng hoa chúc......” Nàng vừa nói vừa đứng dậy, tha hắn hướng giường đi đến, lại ồn ào: “Ngươi say, tốt rồi nằm ở trên giường nghỉ ngơi.. ậc.... Nghỉ ngơi đi!”

Thật vất vả kéo hắn đi vào trước giường,bởi vì hắn thật sự quá nặng, kết quả là nàng ngã lên người hắn, đè hắn trên giường.

Trường Tôn Kiệt vừa thương tiếc vừa buồn cười nhìn nàng đỏ rừng rực, đôi mắt đẹp mê man.

“Nàng chán ghét ta như vậy? Cho nên mới muốn chuốc say ta, không cho ta và nàng động phòng.” Hắn đột nhiên mở miệng hỏi, tháo trâm gài tóc cho nàng, thả mái tóc rối tung xuống.

“Ách ——” nàng đem khửu tay tại đỡ trên ngực hắn, nâng cằm cằm, miễn cưỡng trợn to thủy mâu, nghiêm túc nhìn hắn.”Kỳ thật, cũng không phải chán ghét! Ta phát hiện ngươi thật sự nhìn rất được, lại thật hấp dẫn người, bất quá ta không thể với ngươi làm phu thê...... Ta còn phải gả cho người hơn ngươi......”

“Vì sao? Chẳng lẽ ta không đủ tư cách làm phu quân nàng?” Hắn có chút không vui hỏi, bàn tay lại cực kỳ ôn nhu lùa vào mái tóc mềm mại như tơ của nàng.

Sở Mộng Sanh nghiêng đầu nghĩ một lát, tiếp theo thở dài một hơi, nói: “Ai! Làm sao có thể đâu? Nói thực ra...... Ta thật sự đối với ngươi động tâm a! Ngươi là người đầu tiên dám thú ta...... Nhưng là...... Nhưng là ngươi thật hung dữ lại hảo phiền, thích ra lệnh cho ta này không cho nói, kia không được làm, muốn ta yên lặng trở thành tiểu thư khuê các, ta...... Thật sự làm không được......”

Lời nói khi say luôn là thật, Trường Tôn Kiệt nghe xong không khỏi giật mình, cách làm của hắn sai lầm rồi sao? Đối với nàng có yêu cầu, cũng là tốt cho nàng, hắn đối với nàng thật sự quá mức khắc nghiệt sao?

“Nàng là bởi vì cái này, cho nên không chịu cùng ta động phòng sao?” Hắn lại hỏi.

“Đúng nha!” Sở Mộng Sanh hì hì cười “Nếu quả thật cùng ngươi động phòng rồi, ta đây không thể có biện pháp bỏ chạy! Hơn nữa Trầm đại ca sẽ không lại muốn ta......”

Câu nói sau cùng của nàng chọc giận Trường Tôn Kiệt, hắn bỗng nhiên xoay người đem nàng đặt ở dưới thân, hai tròng mắt sáng ngời chặt chẽ nhìn thẳng nàng mắt say lờ đờ.

“Nàng thật yêu Trầm Thuộc Vũ như vậy sao?” Tiếng nói trầm thấp hơi hơi toát ra một cỗ ảo não tức giận.

Sở Mộng Sanh hoang mang quay đầu nghĩ một lát mới trả lời: “Ta không biết...... Ta chỉ biết, ta không sợ Trầm đại ca, nhưng rất sợ ngươi, ta đương nhiên phải gả cho người ta không sợ a!”

“Ta sẽ không để nàng gả cho hắn!” Trường Tôn Kiệt thiếu kiên nhẫn gầm nhẹ: “Nàng đã muốn gả cho ta, không được suy nghĩ đến nam nhân khác!” Nàng là của hắn, ai cũng đừng nghĩ đoạt nàng khỏi tay hắn, tên Trầm Thuộc Vũ kia càng đừng muốn đến gần nàng một bước.

Giờ phút này, hắn mới hiểu chính mình đối với nàng tham muốn giữ lấy là mãnh liệt như thế, hắn tự nhận không phải người lòng dạ hẹp hòi, nhưng nghe nàng nói đến nam nhân khác, ghen tị của hắn liền như bão táp không thể khống chế.

“Chúng ta đã thành thân rồi, nàng là thê tử của ta, ta có quyền cùng nàng động phòng.” Hắn mất tiếng nói.

Sở Mộng Sanh cảm thấy lẫn lộn nhìn hắn, mồm miệng không rõ nói: “Ngươi...... Đã say, như thế nào còn có thể theo ta động phòng?”

Trường Tôn Kiệt bỗng dưng nhếch miệng cười, tà tà nhìn nàng kiều nhan đỏ hồng.

“Nàng muốn hay không cùng ta đánh cuộc, xem ta đây say khướt có thể hay không động phòng với nàng?”

“A?” Sở Mộng Sanh trong đầu một mảnh hỗn độn, nhưng vừa nghe đến hai chữ”Đánh đố”, vội vàng gật đầu hỏi: “Đánh cuộc như thế nào?”( S: =.= ham chơi)(TN: Tắng tắng tắng tằng, tỉ bị dụ lần hai)

Trường Tôn Kiệt híp mắt, gợi lên một chút tà mị giả tạo cười, “Ta cá là ta vẫn có thể cùng nàng động phòng, nàng tin không?”

“Không tin!” Sở Mộng Sanh ha ha ngây ngô cười, làm sao có thể!”Ta cá là ngươi căn bản không làm được!” Người say bất tỉnh nhân sự như thế nào cùng nàng động phòng.

“Hảo, hiện tại để cho chúng ta thử một lần đi, ” hắn nhịn không được khẽ hôn miệng nhỏ của nàng.

Trong lòng hắn rất rõ ràng, chỉ có làm nàng hoàn toàn thành người của hắn, nàng mới có thể hết hy vọng với Trầm Thuộc Vũ, đêm nay, hắn nhất định có được nàng!

“Ngươi nghĩ như thế nào thử nha?” Nàng vươn tay bưng lấy mặt của hắn, hơi hơi đẩy ra, hắn tới gần khiến cả người nàng khô nóng không thoải mái.

Trường Tôn Kiệt cười khẽ một tiếng, kéo tay nhỏ bé đem nó đặt phía trên đỉnh đầu của nàng, “Như thế nào thử? Lời này hỏi rất hay, như thế này nàng sẽ biết, hiện tại nàng chỉ cần ngoan ngoãn nằm, không nên lộn xộn, biết không?”

Sở Mộng Sanh mơ hồ gật đầu.

Thấy bộ dáng nàng hiếm khi ngoan thuần như vậy, con ngươi đen của hắn không khỏi hiện lên tia yêu thương, hắn nhịn không nổi liền cúi đầu chiếm lấy môi anh đào hồng nộn......

Môi nàng và môi hắn dính sát vào nhau, thừa dịp nàng khó chịu thở gấp,cái lưỡi trơn trợt thuận thế xông thẳng trong miệng của nàng, hấp thu ngọt ngào trong cái miệng nhỏ.

Mà một tay của hắn lúc này cũng chiếm hữu vạt áo của nàng, ngón tay thon dài hữu lực lặng lẽ cởi bỏ hỉ phục tân nương.

Sở Mộng Sanh bị hôn đến cơ hồ không thể hô hấp, lại thêm cảm giác say, nàng cả người xụi lơ như bông, lại khô nóng như lửa, căn bản vô lực kháng cự hắn.

Nàng thử đong đưa trán, muốn tránh đi công kích của hắn, nhưng bất luận nàng tránh né thế nào đôi môi nhiệt năng cũng không buông tha nàng, thủy chung gắt gao dính chặt.

Mà cái lưỡi nóng ướŧ áŧ ở trong miệng nàng không ngừng gây xích mích,đem toàn bộ thanh tỉnh còn sót lại của nàng thiêu sạch.

Sau khi kết thúc nụ hôn cuồng nhiệt, hắn hô hấp không xong ngẩng đầu nhìn Sở Mộng Sanh, dục hỏa trong mắt càng mãnh liệt.

Hắn thật sâu dừng ở nàng, môi cực nóng dời đi mục tiêu, dọc theo gáy ngọc một đường hôn xuống, vẫn không quên nhẹ nhàng cắи ʍút̼.

“Hì hì.........” Sở Mộng Sanh đột nhiên cười khẽ một tiếng, ngây thơ kêu: “Rất ngứa nha...... Ta sợ ngứa.” Tiếp theo nhịn không được lại phát ra một chuỗi tiếng cười dễ nghe như chuông bạc.

Trường Tôn Kiệt yêu thương khẽ vuốt lúm đồng tiền ngọt ngào, tiếp theo lại cúi người, môi hắn tìm kiếm sợi dây của áo yếm, cắn một sợi dây kéo dài, dây chun lập tức buông lỏng rồi rời ra, cảnh xuân lập tức hiển lộ.

Sở Mộng Sanh chỉ cảm thấy lạnh ngực, liền kinh hô: “Ta chưa nói muốn cởϊ qυầи áo, ngươi đừng thoát y phục của ta nha!” Nàng bắt đầu giãy dụa, lại phát hiện chính mình nửa điểm cũng không có lực, hoa mắt choáng đầu thật sự lợi hại.

“Nàng toàn thân bỏng đến lợi hại, không cởϊ qυầи áo sẽ bị phá hư vì nóng.” Hắn ôn nhu lừa gạt, đơn giản đem nàng lột sạch, nhất thời, thân thể ngọc ngà không tỳ vết hiện ra.

Con ngươi đen của hắn toát ra du͙© vọиɠ bừng bừng, ngực phập phồng, gầm nhẹ một tiếng, hắn rất nhanh bỏ quần áo trên người mình cùng nàng lõα ɭồ, khẩn cấp cúi người, làm cho thân hình khoẻ mạnh chụp lên nữ thể mềm mại bên dưới.

“Ngô!” Sở Mộng Sanh thấp kêu một tiếng, không biết làm gì đành cắn môi dưới. Nàng không biết mình đến tột cùng là làm sao, trong đầu rối loạn,không biết nói cái gì. Trường Tôn Kiệt lần nữa chụp lên nàng,thân thể của hắn đột nhiên run lên, cảm nhận được từng đợt ngọn lửa từ tay hắn cùng môi mang đến, này hỏa diễm chảy vào trong cơ thể nàng, cháy sạch nàng càng thêm khó chịu, nhịn không được hơi hơi vặn vẹo.

“Ta như thế nào...... Càng lúc càng nóng......” Nàng lầm bầm.

“Đây là bình thường, như thế này sẽ không nóng.” Thanh âm của hắn hàm hồ.

“Còn...... Còn lâu không, ta khó chịu?” Thanh âm của nàng phi thường hoang mang, nhưng đã đình chỉ giãy dụa.

“Cũng sắp...... nàng nhịn nữa một chút nhi.” Hắn trấn an nàng.

Tiếp theo, không cho nàng lại có cơ hội đặt câu hỏi, hắn lại lần nữa hôn lên môi của nàng, sau đó chậm rãi đi xuống.