Chương 27: Lên Núi

Xe dừng ở dưới chân núi Lăng Sơn, Thư Nhã xuống xe, từ cốp xe ở phía sau lấy ra một chiếc gậy leo núi cùng mũ che nắng.

" Tỷ tỷ, ở trên ngọn núi này có đạo quan thật à ? Đệ không thấy ngọn núi rách nát này hiển thị ở trên bản đồ." Thư Tử Ninh đội mũ lưỡi trai, đeo kính đen, nhìn ngọn núi trước mặt biểu hiện vẻ ghét bỏ.

Thư Nhã đáp: "Ta đi lên trước, ngươi cứ ở đây mà buồn bực một mình đi."

"Thật sự muốn leo lên ngọn núi này à ? Ngọn núi này cũng không phải thấp, leo lên không phải mệt chết ? Không biết mẹ rốt cuộc nghĩ gì nữa ?"

"Đừng có mà nói nhảm, ngươi chờ ở đây, ta đi lên trước."

"Aizz, A Nhã !! Chờ ta một chút." Quách Húc từ trên xe bước xuống, từ từ đi tới, nói: "Ta và ngươi cùng nhau đi lên."

Thư Nhã nhìn trên người hắn mặc một bộ trang phục leo núi, ừ một tiếng, cũng không nói thêm gì, quay người hướng trên núi đi lên.

Quách Húc nhìn về phía Thư Tử Ninh dựng thẳng ngón tay cái, sau đó đi theo phía sau Thư Nhã.

"Ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây, vả lại dù có giúp nữa, ngươi cũng không đuổi kịp được tỷ tỷ của ta."

"Cũng để cho ngươi im lặng một chút, theo đuổi ai không theo, lại cứ bắt buộc phải theo đuổi tỷ tỷ của ta, cứ thích làm chó chạy theo như vậy sao?"

Thư Tử Ninh thấp giọng nói thầm, dựa vào đầu xe đốt một điếu thuốc lá.

Nhìn ngọn núi trước mặt, vừa nghĩ tới lát nữa chính bản thân mình cũng phải trèo lên, liền không nhịn được mắng:

"Đám đạo sĩ này đầu óc đúng là có bệnh, tại sao cứ phải xây dựng đạo quan ở trên núi, nếu xi măng mà chịu được các ngươi dày vò, chẳng lẽ các ngươi cũng muốn lên trời xây a?"

Hút xong một điếu thuốc, đợi thêm nửa giờ thì có mấy chiếc xe chạy tới.

Thư Tử Ninh nhanh chóng ăn viên kẹo cao su, mới tiến lên nghênh đón.

"Mẹ, mẹ đã đến rồi, mẹ xem ngọn núi cao như vậy, hay chúng ta đừng leo lên nữa được không ?"

"Nếu ngươi không muốn lên thì ở dưới chân núi chờ đi."

Người phụ nữ trung niên ăn mặc đơn giản, nhưng khí trường rất lớn, nàng mang mắt kính, nhìn lên hướng đỉnh núi, nói với đám người đi theo đằng sau: "Đi thôi, lên núi."

Những người này đều do chồng của nàng bố trí, sợ lúc nàng leo núi gặp phải mãnh thú độc trùng.

"Con ngoài miệng chỉ nói một chút như thế thôi, chứ con thích nhất là vận động, mẹ cứ để cho con giúp người cầm túi xách."

Thư Tử Ninh giống như làm sai vặt, đem túi xách ở trên tay mẹ cầm lấy, người phụ nữ lắc đầu cười.

Đám người đi hơn một giờ, mặt Thư Tử Ninh vốn đã trắng, lúc này vì mệt mỏi mà mặt càng trắng bệch hơn.

Nhìn qua người phụ nữ, mặt không đỏ hơi thở không hề gấp gáp.

"Ngọn núi rách nát này. . . con mẹ nó là ai suy nghĩ sẽ đến đây dâng hương a?" Thư Tử Ninh mắng.

Người phụ nữ trừng mắt liếc hắn một cái, Thư Tử Ninh nhanh chóng ngậm miệng, một câu mắng chửi này đều tính cả bọn hắn vào a.

Ngay lúc đó,ở phía sau lưng bọn họ bỗng nhiên vang lên thanh âm của một người nam nhân.

"Tiểu Nhị, cố gắng lên, sắp đến nơi rồi, nếu như ngươi leo lên được đến đỉnh núi, lúc trở về cha sẽ mua vé xem idol ca nhạc mà ngươi thích cho ngươi ."

"Không được, cha ơi, con thật không đi nổi nữa!"



"Hãy nghĩ về idol của ngươi, ngươi sẽ bỏ qua cơ hội như vậy sao? Leo lên đi, cha cho ngươi chụp ảnh chung cùng với idol mà ngươi thích!"

"Thật?"

"Thật, cha của ngươi có tiền, chút chuyện nhỏ này không đáng vào đâu."

Thư Tử Ninh quay đầu lại nhìn phía sau, thấy một nhà ba người từ phía sau đang leo lên theo.

Đi ở đằng trước là một tiểu cô nương khoảng mười mấy tuổi, đang đi rất nhanh, cơ hồ dùng toàn bộ khí lực cả tay lẫn chân, chỉ trong chốc lát liền đuổi kịp bọn họ.

Lúc đi ngang qua, cô nàng nhìn Thư Tử Ninh một cái, trong miệng thì thầm một câu: "Ta cho là chỉ một mình ta bị lừa gạt, nguyên lai còn có tên đần độn khác nữa a."

Thư Tử Ninh: ". . ."

Ba người này, chính là gia đình của Trương Quân.

Trương Quân nhìn thấy ở phía trước có người, cũng có chút ngoài ý muốn.

Hắn là người hay nói, vừa nhìn con gái, vừa bắt chuyện với đám người đi trước.

"Các ngươi cũng đi lên đạo quan à ?"

Người phụ nữ mỉm cười: "Đúng vậy."

"Ta nói với các ngươi, vị đạo trưởng của đạo quan này thật sự rất lợi hại, các ngươi có việc thì đi tìm hắn, chắc chắn không sai đâu."

"Há, đúng rồi, ta tên là Trương Quân, không biết phải xưng hô với ngươi như thế nào?"

Người phụ nữ đáp: "Ta tên là Thư Niệm Huân, đây là con trai của ta, Thư Tử Ninh."

Ánh mắt của Trương Quân hơi nghi hoặc một chút, nhưng dù sao cũng là một người tinh ý, cũng không có hỏi tại sao lại theo họ mẹ, chuyện này ở trong xã hội hiện đại cũng là bình thường.

Người phụ nữ nhìn ra sự nghi ngờ của hắn, mỉm cười nói: "Chồng của ta cũng họ Thư, Thư Tòng Văn."

"Ồ?" Trương Quân có chút ngoài ý muốn, Thư Tòng Văn, hắn có nghe nói qua về người này.

Vòng tròn thương nghiệp của Lăng Sơn, nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn.

Hơn nữa người tên Thư Tòng Văn này, có mạng lưới quan hệ rất lớn, đa phần những người có chút thân phận, trên cơ bản đều nghe qua tên của hắn.

Thư Niệm Huân thuận miệng hỏi "Trương Tiên Sinh thường xuyên đến nơi này?"

" Ừ, đoạn thời gian trước ta có đấu giá một mảnh đất, nhờ bạn bè mới tìm được đạo quan này, vị trụ trì kia giúp ta làm pháp sự, hiệu quả rất tốt."

Thư Tử Ninh xen miệng nói: "Trụ Trì? Không phải là ở chùa miếu mới gọi như vậy sao? Như thế nào ở đạo quan cũng gọi là Trụ Trì? Đại thúc, ngươi đây là không thành tâm a, ngay cả điều này cũng không hiểu rõ mà dám đến à ?."

Trương Quân cười cười, cũng không phổ cập cho hắn những thứ này.

"Chính bản thân mình tự đi tìm hiểu rõ ràng đi rồi hẵng nói, đi lên núi của người khác đừng có xen miệng vào nói lung tung." Thư Niệm Huân hừ một tiếng, đối với Trương Quân cười cười xin lỗi.

Nàng từ trong câu nói của Trương Quân nghe được không ít thứ.

Làm pháp sự, hơn nữa hiệu quả rất tốt.

Hiệu quả rất tốt có nghĩa là ở trong công trường đã phát sinh sự tình không tầm thường.

Nàng đối với toà đạo quan này càng ngày càng hiếu kỳ.



. . .

"Hô! xem như đã đến nơi."

Quách Húc ngồi bệt xuống ở dưới cây ngân hạnh vừa xoa chân, vừa thở hồng hộc.

"A Nhã, ngươi có mệt không? Có khát nước không?"

Thư Nhã lắc đầu, nhìn đạo quan ở trước mặt có chút kinh diễm.

Đạo quan so với trong tưởng tượng của nàng không hề giống nhau, nàng cho rằng đạo quan hẳn rất cũ nát.

Không nghĩ lại mới như vậy, hơn nữa có một loại cảm giác không nhiễm bụi trần.

Chỉ cần nhìn thôi cũng đã làm cho lòng người trở nên nhẹ nhàng, sự mệt mỏi do leo núi cũng bị quét sạch sành sanh.

"Đạo quan này thật xinh đẹp."

Quách Húc chỉ đại môn, nói: "A Nhã ngươi nhìn cánh cửa kia mà xem, biết cái này gọi là gì không? Cửa này là bắt chước, xây theo kiểu khuyết môn, ngươi có biết khuyết môn không ? Chính là hai bên có hai cây cột, phía trên dựng một xà ngang lớn, giống như kiểu Nam Thiên Môn."

"Ta biết." Thư Nhã nhàn nhạt nói, hướng đạo quan đi tới.

Nàng đang muốn giơ tay lên gõ cửa, bỗng nhiên cửa từ bên trong mở ra.

Trần Dương thân mặc đạo phục, đứng ở bên trong cửa mỉm cười nhìn hai người Thư Nhã.

Thính lực của hắn rất nhạy bén, lúc hai người vừa mới đến nơi thì hắn đã nghe thấy rồi.

"Đạo trưởng." Thư Nhã khẽ gật đầu, nói: "Ta là đến dâng hương."

"Mời thí chủ vào."

Trần Dương nghiêng người sang, dẫn hai người đi vào.

Quách Húc giọng như chỉ giáo, nói: "Tiểu đạo sĩ, đạo quan này của ngươi sao không đổi sang nơi khác? Núi cao như vậy, bình thường làm gì có ai đến?"

Thư Nhã nhíu mày, nhưng cũng không nói gì.

Chỉ là hành động vênh mặt hất hàm sai khiến của Quách Húc, để cho nàng cảm thấy không thoải mái.

Làm công tử ca đã quen, những khuyết điểm này đúng là khiến cho người khác vô cùng chán ghét.

Trần Dương chân mày nhíu lại một chút, không mặn không nhạt nói: "Thí chủ không phải là người ư?"

"Tên tiểu đạo sĩ này, ý ngươi là ra làm sao ? Ta là đưa ra ý kiến cho ngươi, ngươi sao lại làm người tavbực bội như vậy?"

"Hảo ý của thí chủ bần đạo xin tâm lĩnh, đạo quan xây ở nơi nào không cần thí chủ phải bận tâm. Đã là đến dâng hương, xin mời vào đại điện."

Trần Dương xoay người hướng đại điện đi tới.

Quách Húc nhìn bóng lưng của hắn, trong lòng chợt dâng lên một cỗ tức giận.

Lúc đi qua sân, ngẩng đầu lên, nhìn thấy ba chữ Tử Tiêu Cung, khoé miệng của hắn nhếch lên một tia cười xấu xa.

Ngươi dám mắng ta?