Chương 53: Đường Hồ Gia

Chiếc kìm lớn rất dài, dễ dàng chạm tới hai bên móp méo của chiếc chuông đồng, hai người cắn răng dùng sức nhưng chuông đồng vẫn không chút sứt mẻ, kết quả này không nằm ngoài dự đoán lại hợp tình hợp lý.

"Ơ~! Thật kỳ quái, thứ đồ chơi này làm bằng đồng gì mà tại sao lại cứng như vậy?"

Người thợ rèn tò mò uốn cong đốt ngón tay định gõ vào chuông đồng nhưng lại bị Lý Hỏa Vượng ngăn lại.

Thấy hai chiếc kìm giữ lấy chuông đồng, Lý Hỏa Vượng suy nghĩ một hồi, hắn lấy hồ lô nhỏ to bằng nắm tay từ bên hông ra sau đó đổ ra một viên đan dược ra rồi nhét vào miệng của mình.

Đây là viên đan dược mà lúc đầu Đan Dương Tử ban thưởng cho hắn, lần trước khi hắn cứu Dương Na trong viện tâm thần đã ăn một viên, hôm nay lại ăn thêm một viên nữa, vậy chỉ còn lại ba viên.

Vù, một luồng khí nóng lập tức nổ tung từ huyệt đan điền, dâng trào khắp cơ thể Lý Hỏa Vượng.

Hắn hít một hơi thật sâu, nắm lấy một bên kìm kéo mạnh một phát:

“Cả hai người chúng ta còn không thể gỡ ra được, một mình ngươi còn muốn…”

Người thợ rèn vừa mới nói được một nửa thì nghe thấy tiếng két vang lên, chiếc chuông đồng móp mép kia cứ thế lại được nâng lên vững vàng.

Khi người thợ rèn mở to miệng thì chiếc chuông đồng cũng được khôi phục lại trạng thái ban đầu.

“Này, cái này có là gì, để ta nói cho ngươi biết, đạo hạnh của tiểu đạo gia rất cao thâm đó nha.”

Lữ Trạng Nguyên đắc ý khoe khoang với người thợ rèn, tựa như trong lòng ông ấy Lý Hỏa Vượng không gì là không thể, hắn có làm chuyện gì cũng không khiến ông ấy bất ngờ.

Lý Hỏa Vượng rời khỏi thôn, một thân một mình đi vào cánh rừng bên ngoài.

Nhìn chiếc chuông đồng trong tay, trong lòng hắn mang theo một phần mong đợi.

Cảm giác trời đất u ám, đầu óc quay cuồng lập tức xuất hiện theo từng tiếng vang của chuông đồng, lần này Lý Hỏa Vượng không dừng lại, ngược lại hắn còn nghiến răng lắc mạnh hơn.

Hắn cảm thấy mọi thứ xung quanh mình đều quay cuồng, đường cong của những cành cây xung quanh bắt đầu vặn vẹo, rời khỏi vị trí ban đầu, dần dần bắt đầu ngưng tụ lại thành hình.

“Có hy vọng!”

Lúc này tim Lý Hỏa Vượng đập rất nhanh.

Tiếng chuông chói tai vang lên nhưng hồi lâu cũng không thấy Du lão gia xuất hiện trước mặt hắn, chẳng qua là lần này chỉ có một thứ xuất hiện trước mặt hắn.

Du lão gia trông giống như một nhóm những thứ có tần số cao run giật được ghép lại từ những đường cong vặn vẹo, cơ thể bọn chúng hoàn toàn không thể định hình được.

Lý Hỏa Vượng không thể nhìn chằm chằm vào nó quá lâu, hắn cảm thấy nếu mình nhìn chằm chằm quá lâu sẽ khiến nó bị tan ra.

Hắn vừa định mở miệng nói chuyện thì đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, hắn khom người đào một nắm bùn ướt dưới đất lên nhét vào trong miệng.

Vị của bùn rất khó chịu, nhưng hắn vẫn miễn cưỡng mở miệng nói.

"Trước đây ngươi có biết Nhuy Mâu Tà không?"

Hắn muốn hỏi Du lão gia này xem nó có thể hiểu lời hắn nói không, kết quả là cho dù hắn nói cái gì thì sau khi xử lý trong môi trường méo mó này đều biến thành một nhịp điệu vô cùng kỳ lạ.

Bất kể Lý Hỏa Vượng nói gì thì Du lão gia đều đáp lại:

"Điệt Đà Chi."

Điều này khiến cho Lý Hỏa Vượng mừng như điên, có sự giúp đỡ của Du lão gia, sức mạnh của bản thân sẽ tăng lên rất nhiều!

“Ai có thể sống thì nhất định phải được chữa lành?”

Lý Hỏa Vượng nghiêng người về phía trước, hỏi ra vấn đề quan trọng nhất.

Du lão gia không kiêu không vội dừng lại tại chỗ, trả lời chậm rãi mà kiên định: "Miên di, thọ hỗ, bang."

Lông mày Lý Hỏa Vượng từ từ nhíu lại:

"Đập vỡ, nghiệt."

"Miên di, thọ hỗ, bang."

Khi thấy Du lão gia nhắc lại câu nói vừa rồi, Lý Hỏa Vượng khẽ thở dài trong lòng, quả nhiên không có miếng bánh nào từ trên trời rơi xuống, người nào ép buộc Du lão gia thì phải trả giá.

Hơn nữa cái giá này không phải cái gì khác mà chính là tuổi thọ của con người, một lần ép buộc thì đổi bằng ba tháng tuổi thọ.

Lý Hỏa Vượng hỏi lại đối phương xem có phải ban đầu Đan Dương Tử cũng trao đổi như vậy không, thế nhưng Du lão gia lại không nói chuyện.

Tiếng chuông dần dần lắng xuống, Lý Hỏa Vượng ôm lấy cái đầu đau như sắp nứt của mình một hồi lâu, sau đó quay trở về Ngũ Lý Cương.

"Tiểu đạo gia, ngươi đây là..."

Lữ Trạng Nguyên nhìn hắn miệng đầy bùn đất muốn nói lại thôi:

“Về chuyện làm ăn mà vừa nãy ngươi đã nói với ta, ta đồng ý.”

Lý Hỏa Vượng siết chặt chiếc chuông đồng trong tay, nói:

"Ôi chao! Vậy thì tốt quá rồi! Ta sẽ đi nói lại với Hồ lão gia ngay!"

Lữ Trạng Nguyên vô cùng vui vẻ khi nghe thấy hắn nói lời này.



Kẻ mời được người hát hí khúc cho quỷ nghe cũng không phải là nhà bình thường gì, nhà họ Hồ ở Ngũ Lý Cương cũng coi như là họ lớn, cả thôn không sai biệt lắm có một phần ba là người họ Hồ.

Lý Hỏa Vượng cũng từ chỗ của Lữ Trạng Nguyên biết được, người bỏ tiền ra mời hát chính là địa chủ giàu có nhất Ngũ Lý Cương, cũng là người có bối phận cao nhất, Hồ Thanh Hà.

Lúc này, hắn đang cùng đám Lữ Trạng Nguyên chạy tới từ đường Hồ gia.