Chương 57: Rời Khỏi Nơi Này Ngay

Lý Hỏa Vượng nắm lấy chuôi kiếm cắm ngược ra sau lưng. Sau đó nhìn thấy Lữ Trạng Nguyên tươi cười lấy lòng nói với mình.

"Hìhì, ngươi nói xem, ta giống người hay là giống thần?"

Lý Hỏa Vượng trong lòng chấn động, không đúng! Tiếng hát vẫn chưa dừng lại! Lữ Trạng Nguyên này là giả!

Ngay khi hắn kịp phản ứng thì Lữ Trạng Nguyên trước mắt đã nhào tới, hai tay trắng bệch trực tiếp xuyên qua thân thể Lý Hỏa Vượng.

Trong phút chốc, hắn cảm thấy cư thể lạnh thấu xương, tâm tình bắt đầu không ngừng sa sút, tất cả mọi thứ xung quanh đều rơi vào trong bóng tối.



Ngay khi Lý Hỏa Vượng cảm giác mình sắp mất đi tri giác thì hắn đưa tay sang bên hông rồi giật một cái, một tiếng chuông cực kỳ chói tai lập tức vang lên, cảm giác khó chịu cũng nhanh chóng lui đi.

Rầm một tiếng, cái ót của Lý Hỏa Vượng đập mạnh xuống đất, khiến cho đầu óc hắn kêu lên ong ong.

Không để ý đến đau đớn ở đầu, Lý Hỏa Vượng cắn răng dùng sức tiếp tục lắc chuông đồng trong tay, thiếu chút nữa là bị tên này chơi xấu rồi.

Mép bàn bát tiên, cây trúc dựng sân khấu, thậm chí là phần mép bài vị của tổ tông Hồ gia bắt đầu xuất hiện những đường nét vặn vẹo, ngay sau đó lại nhanh chóng ngưng tụ thành một hình hài quái dị.

Theo cái chỉ tay của Lý Hỏa Vượng đang đau đầu muốn chết, Du lão gia lập tức nhào về phía Lữ Trạng Nguyên giả đang muốn rút lui.

Thấy đối phương có người giúp đỡ, thứ kia muốn chạy trốn nhưng đã muộn, Du lão gia đã đi tới bên cạnh nó.

Nhưng nó cũng không tới gần thân thể Lữ Trạng Nguyên giả, ngược lại trực tiếp chui vào cái bóng bị l*иg đèn chiếu ra trên mặt đất.

Đường nét trên người của Du lão gia giống như đao nhọn, cắt cái bóng của nữ nhân chân nhỏ thành nhiều mảnh vụn, vật kia rít lên như dã thú, té trên mặt đất liều mạng giãy dụa.

"Thì ra bản thể của thứ này chính là cái bóng trên mặt đất? Khó trách mình cắt thân thể nó thành hai nửa đều vô dụng."

Suy nghĩ này đột nhiên thoáng qua đầu của Lý Hỏa Vượng.

Dưới sự công kích của Du lão gia, cơ thể của Lữ Trạng Nguyên giả do thứ kia biến thành nhanh chóng xẹp xuống như một cái túi khí bị rò rỉ, cái bóng hình người trên mặt đất nhanh chóng khuếch tán, cuối cùng biến thành một chất lỏng màu đen tanh hôi đặc quánh.

Ngay khi Lý Hỏa Vượng cho rằng mọi chuyện đã kết thúc thì vèo một tiếng, Du lão gia lại bay về, vây quanh hắn nhanh chóng xoay tròn.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ còn nữa sao?"

Lý Hỏa Vượng vừa mới chuẩn bị rung chuông chậm lại thì bị cảnh tượng này làm cho bất ngờ, hắn vội vàng tiếp tục rung nhanh, sau đó cảnh giác nhìn thế giới vặn vẹo xung quanh.

Thấy việc lẩn trốn đã không còn tác dụng, nữ nhân chân nhỏ vọt ra từ một đường cong vặn vẹo ở đằng xa, sau đó đứng ở bên kia âm trầm nhìn chằm chằm bên này.

"Vừa mới biến thành Lữ Trạng Nguyên không phải là con này, nó có hai con."

Ngay khi Lý Hỏa Vượng nghĩ như vậy thì lại có một nữ nhân chân nhỏ bị tách ra, chúng tách ra càng lúc càng nhiều, hơn nữa kích thước cũng càng ngày càng nhỏ.

Lý Hỏa Vượng chỉ tay một cái, Du lão gia xông lên, bắt đầu công kích nữ nhân chân nhỏ chỉ to bằng bàn tay ở bốn phía.

Nhưng đòn tấn công có nhanh đến đâu cũng không nhanh bằng tốc độ phân liệt của bọn chúng, đám nữ nhân chân nhỏ giống nhau như đúc lúc này đã vây quanh Lý Hỏa Vượng. Vừa phân liệt vừa mở môi đào như máu, bắt đầu vặn vẹo thân thể quái dị rồi dùng giọng nói cực nhỏ bắt đầu hát một bài ca dao.

"Hỉ thần vui, Hỉ thần cười, y quan thi lễ hòa nhã hôn."

"Hỉ thần nhảy, Hỉ thần nháo, cửa dán giấy đỏ màu mực mới."

"Hỉ thần giận, Hỉ thần buồn, đèn l*иg đầu lâu sáng như biển."

"Hỉ thần đói, Hỉ thần đói, tay trái là gan tay phải ruột, mau ra đầu thôn đón Hỉ thần!"

Các nàng hát xong, toàn bộ thân thể lập tức nổ tung, vật chất màu đen nào đó từ trong cơ thể bắn ra, đem tất cả không gian vặn vẹo xung quanh nhuộm thành một màu đen.

Tuy rằng không biết đối phương đang làm cái gì, nhưng Lý Hỏa Vượng lúc này cũng đã nhận ra một tia không thích hợp, hắn dừng việc lắc chuông, định chuẩn bị lui lại trước.

Hưng một giây sau, chân hắn giống như bị đóng đinh tại chỗ. Một chỉ dẫn mông lung, yếu ớt, không biết đến từ phương nào khiến Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu lên, nhìn về phía bầu trời.

Nơi đó chỉ có một màu đen, cái gì cũng không có, nhưng Lý Hỏa Vượng nhận ra cái gì, trong bóng tối khẳng định có thứ gì đó phi thường hoành tráng đang di chuyển.

"Hỉ thần?"

Ý niệm này vừa xuất hiện, Lý Hỏa Vượng liền nhìn thấy trong bóng tối có đường nét lớn nhỏ bắt đầu hiện lên.

"Không đúng, thứ kia cảm giác được suy nghĩ của ta! Ta nhất định phải rời khỏi nơi này ngay lập tức."

Lý Hỏa Vượng nghĩ như vậy, nhưng cơ thể lại không thể làm theo. Cơ thể hắn bắt đầu trở nên kích động, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập, gân xanh trên mặt bùng lên, hai tay kéo đạo bào trên người ra, hai tay giơ cao lên nghênh đón thứ trong bóng tối kia.