Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 70: Không Dễ Kết Thúc

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vào thời hoàng kim, toàn bộ ngôi đền được bao phủ trong làn khói trắng, sương khói mờ ảo ngỡ như lạc vào Tiên Giới.

"Tiểu đạo gia, ta không đi cùng ngươi đâu, ngươi cứ việc đi thoải mái. Nhân tiện, Tây Kinh khác với Kiến Nghiệp, nơi đây có giờ giới nghiêm vào ban đêm. Nhớ quay lại trước khi trời tối."

Lý Hoả Vượng thở dài rồi hòa mình vào đám đông, bắt đầu bước trên những bậc thang đầu tiên.

Theo chân những người dâng hương, đi qua cổng chùa là trải dài những ngôi đền nghi ngút sương khói.

Lúc này, Lý Hoả Vượng đứng giữa dòng người như một pho tượng, lặng lẽ quan sát mọi thứ xung quanh.

Ngôi chùa đã được tìm thấy, nhưng vấn đề tiếp theo khiến hắn băn khoăn hơn cả là hắn nên đối diện với các cao tăng trong ngôi chùa này như thế nào?

Nói thẳng ra rằng bản thân là đồ đệ của Đan Dương Tử ư? Làm vậy e rằng họ sẽ đấm hắn chết mất!

Trước khi Lý Hoả Vượng nghĩ ra cách gì đó để ứng phó thì một vị sư từ chùa Chính Đức đã đứng trước mặt hắn rồi. Suy cho cùng, dù có hòa vào đám đông thế nào đi chăng nữa thì bộ y phục đạo sĩ của hắn cũng quá nổi bật, vị hòa thượng này nhận ra hắn cũng là lẽ thường tình.

Ngay khi đối phương vừa mở lời là cả một phong thái thuần khiết của đạo Phật không thể so sánh được với lão hòa thượng lúc trước.

“A Di Đà Phật, bần tăng Kiến Trang.”

Vị hoà thượng chắp hai tay lại hành lễ, Lý Hỏa Vượng lập tức hồi lễ.

"Đại sư phụ, rất hân hạnh được gặp người, tại hạ Huyền Dương. "

"Thí chủ là đệ tử của Huyền Môn, đến chùa này chắc hẳn không phải để lễ Phật đâu nhỉ? Mời đi bên đây."

Nhìn đám người náo nhiệt xung quanh, Lý Hỏa Vượng gật đầu rồi đi theo vào cửa hông bên cạnh.

Nhìn vết sẹo trên đầu vị hòa thượng trước mặt, Lý Hỏa Vượng bắt đầu suy nghĩ xem nên nói gì tiếp theo.

Hai người đi men giữa những ngôi đền uy nghiêm dài tít tắp, tiếng ồn ào của đám đông ở cửa dần dần bị bỏ lại phía sau. Cuối cùng, họ dừng lại trước vài bộ bàn ghế đá dưới gốc cây bạch quả vàng rực.

“Mời thí chủ.”

Sư thầy Kiến Trang ngồi xuống, hai tay chầm chậm lần chuỗi tràng Phật.

Hắn không hỏi Lý Hoả Vượng thuộc phái nào hay ở đâu, cũng không hỏi về Lý Hỏa Vượng, hắn đã thể hiện sự thanh tâm quả dục, tâm tịnh như nước của các đệ tử Phật giáo một cách hoàn hảo.

Sau khi suy nghĩ một chút, Lý Hỏa Vượng nhìn về phía vị sư trước mặt.

"Đan Dương Tử đã chết."

"Cạch" một tiếng, những hạt Phật màu nâu gỗ rơi vãi khắp nơi.

Nhìn vị sư mập mạp trước mặt mình đừng lên, Lý Hoả Vượng nhẹ nhàng gật đầu.

Không thể sai được, đám hoà thượng ở đây quả nhiên có liên quan tới Đan Dương Tử.

"Lão đạo sĩ mũi to ấy thật sự đã chết rồi sao? Chuyện này rất quan trọng, xin thí chủ hãy nói rõ. "

Nếu đã muốn biết câu trả lời, đương nhiên phải nói cho đối phương biết đủ thông tin.

Ngoài việc che giấu việc bản thân đã lấy đi quyển sách có tên Thiên Thư ra, Lý Hoả Vượng đã kể cho sư thầy trước mặt hắn mọi chuyện xảy ra ở Thanh Phong Quan.

"Đại sư phụ, Đan Dương Tử thật sự có thể thành tiên trong hoàn cảnh đó sao?"

Nói đến đây, Lý Hoả Vượng hơi nghiêng người về phía trước và tiếp tục hỏi với ngữ khí nghiêm trang:

“Hoặc hắn có thể đã biến thành một thứ khác?”

Một cơn gió thoảng qua, làm xào xạc những chiếc lá vàng của cây bạch quả bên cạnh.

“Thí chủ có thật là đã nghe thấy Đan Dương Tử nói chuyện bên tai không?”

Vẻ mặt không kém phần nghiêm nghị của vị đại sư đã ngầm xác nhận lại lần nữa những nghi hoặc trong lòng hắn.

"Đúng vậy, đó không chỉ không phải ảo giác mà còn có chuyện liên quan đến Hỉ Thần rất bất thường nữa.”

Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, ánh mắt Lý Hoả Vượng thoáng hơi cáu kỉnh.

"Cái vị Hỉ Thần mà không thể nhìn trực diện ấy cố gắng bổ nhào ra từ bóng tối để ăn thịt ta nhưng cơ thể bị ẩn trong bóng tối của hắn dường như bị thứ gì đó kéo đi."

“Tuy rằng không có căn cứ, nhưng ta cũng đoán được phần nào người kéo Thần Chết trong bóng tối chính là Đan Dương Tử, hơn nữa phải là Đan Dương Tử sau khi thành tiên.”

Sau khi trầm tư một hồi với vẻ mặt nghiêm trọng, Kiến Trang đứng lên.

“Thí chủ, xin chờ một chút, chuyện này kì thực hệ trọng.”

Nói xong, Kiến Trang chắp tay về phía Lý Hỏa Vượng rồi quay người vội vàng rời đi.

Dù bên kia không nói gì nhưng thái độ của hắn cũng đã thể hiện được phần nào.

Lý Hoả Vượng ngẩng đầu lên nhìn mây trên bầu trời.

“Chắc chắn rồi, chuyện của Đan Dương Tử không thể dễ dàng kết thúc như vậy.”

Kiến Trang trở lại nhanh hơn Lý Hoả Vượng tưởng tượng, nhiều nhất chỉ mất nửa nén hương, lần này hắn ta vội vàng trở lại với một chuỗi tràng Phật mới trên tay.

"Thí chủ Huyền Dương, xin mời, sư trụ trì muốn gặp trực tiếp ngươi."

Chùa Chính Đức rất lớn, sau khi Lý Hoả Vượng đi giữa các ngôi đền một lúc, cuối cùng hắn thấy mình đang đứng trước một đại sảnh tráng lệ.

Đi qua tám cánh cửa lớn của điện, trước mắt Lý Hỏa Vượng là năm bức tượng Phật dát vàng cao mười mấy trượng ngồi khoanh chân, mỗi bức tượng là một tư thế riêng biệt.
« Chương TrướcChương Tiếp »