Chương 76: Lỡn Đúng Không?

Lúc này đoàn đay rối trong đầu Lý Hỏa Vượng kêu lên ong ong.

Bỗng nhiên, một bàn tay của lão hòa thượng vươn tới, túm lấy hắn đi nhanh vài bước, tiến vào trong một gian đại điện trống trải.

Cổ Lý Hỏa Vượng cứng ngắc nhìn về phía điện, theo đầu hắn càng ngửa càng cao, đồng tử trong mắt cũng càng co càng nhỏ.

"Nhìn xem!"

Lão hòa thượng chỉ tay lên trên, trên mặt lộ ra nụ cười giống như hài đồng, trong giọng nói mang theo cảm khái nói:

"Một pho tượng Phật tổ lớn biết bao."



"Phật tổ?"

Lý Hỏa Vượng ngửa đầu, trợn mắt há hốc mồm nhìn sinh vật cao ít nhất hai mươi mấy mét trước mắt.

Bất kể Phật tổ trong mắt lão hòa thượng có hình dáng thế nào, ở trước mắt Lý Hỏa Vượng thì Phật tổ chính là núi thịt màu hồng dị dạng ngọ nguậy, trên da dính đầy máu sền sệt như lưng của con cóc.

Các bộ phận sinh d** có hình thù quái dị bọc lấy máu mà nhô ra khỏi da, không ngừng vặn vẹo theo sự nhúc nhích của cơ thể nó.

Giờ khắc này khắp cả người thứ quái dị và ghê tởm như vậy lại mọc đầy hòa thượng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cũng đang lúc nhúc.

Những hòa thượng này không ngừng hút lấy luồng khí màu hồng sinh ra từ trong cơ thể thứ này. Họ mang vẻ mặt phấn khởi, liên tục hít thở, dùng máu thịt của mình để lấp hết những khe hở trên người "Phật tổ", thân thể cũng vặn vẹo theo tiết tấu nhúc nhích của thứ này.

Phụ nữ, đồng loại, súc sinh cho đến thứ trước mắt, dường như các hòa thượng của Chính Đức tự đang lần lượt khiêu chiến cực hạn thân thể mình.

"Sao hả! Lớn đúng không! Tượng Phật tổ bằng đá này là tượng lớn nhất ta từng thấy đấy!"

Lão hòa thượng không biết gì cả đứng bên cạnh mở lời tán thưởng.

Thân thể Lý Hỏa Vượng cứng lại. Trước kia hắn luôn cho rằng người xấu như Đan Dương Tử là tà phái, bị chủ lưu bài xích ở thế giới này.

Nếu hòa thượng của Chính Đức tự và Đan Dương Tử có thù với nhau, vậy những hòa thượng này không chính phái đến mấy thì ít nhất cũng tuân theo quy tắc.

Nhưng về cơ bản thì giả thiết của hắn đã sai! Chẳng có gì gọi là chính phái tà phái cả! Có khi những cách tu luyện khác trên cả thế giới này đều quái đản như thế!

Đan Dương Tử và hòa thượng này kết thù với nhau, có lẽ cũng chẳng vì chính tà không thể cùng tồn tại! Vốn chỉ là hai thế lực tranh địa bàn!

Mặc kệ tại sao họ lại làm như thế, nhưng điều có thể khẳng định là lời của lão phương trượng nói trước đó đều là giả dối! Hắn bị họ lừa rồi!

"Cái gì mà phổ độ đại trai chứ! Chắc chắn lão hòa thượng kia đã nói láo! Không được, ta nhất định phải mau chóng rời khỏi cái nơi quỷ quái này!"

Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn về phía lão hòa thượng chưa hề phát hiện điều gì khác thường. Tuy rằng không biết tại sao chướng nhãn pháp của hòa thượng không có hiệu quả gì với hắn, nhưng có thể khẳng định là bây giờ hắn vẫn chưa bị họ phát hiện. Hắn muốn thoát vây thì nhất định phải lợi dụng tốt điểm này.

Lý Hỏa Vượng ép mình nhịn xuống, không để bản thân để lộ bất kỳ cử chỉ hành động dị thường nào. Hắn điều chỉnh nét mặt, xoay người:

"Tạm được, cũng chỉ có vậy. Ta về trước."

Nói xong, Lý Hỏa Vượng nhanh chân đi ra bước ra đại điện, đi ra sân điêu khắc khiến người ta buồn nôn kia.

Núi thịt ở xung quanh vẫn đang ngọ nguậy liên tục, nhưng hắn coi như không nhìn thấy mà đi thẳng về phía trước.

"Ôi! Đạo sĩ, đừng đi mà, vất vả lắm mới đến đây, ngươi gấp gáp làm gì?"

Lão hòa thượng vừa nói vừa ra khỏi điện, vội vã đi theo hắn:

"Thức ăn nơi này không tệ, không thì chúng ta cùng đi ăn một bữa? Đậu hũ chiên ở đây còn ngon hơn thịt."

Trên mặt Lý Hỏa Vượng ra vẻ không kiên nhẫn, chân thì bắt đầu bước nhanh hơn. Lão hòa thượng tiếp tục lải nhải ở bên cạnh.

Lúc Lý Hỏa Vượng sắp ra khỏi núi thịt, một bóng người cao lớn chặn đứng đường đi của hắn.

Đó là một hòa thượng có thân hình cao lớn, vẻ mặt nghiêm túc, cao hơn Lý Hỏa Vượng cả một cái đầu. Hắn nhìn chằm chằm Lý Hỏa Vượng, không nói một lời.

"Vị đại sư phụ này, có chuyện gì không?"

Lý Hỏa Vượng lạnh lùng hỏi, trái tim lại căng chặt.

Thân thể của hòa thượng cao từ từ nghiêng về phía trước, cẩn thận quan sát Lý Hỏa Vượng.

Ngay sau đó, cảnh tượng khiến Lý Hỏa Vượng cảm thấy run sợ đã xảy ra. Chỉ thấy một cái xúc tu màu đen có giác hút rất mềm mại và linh hoạt nhô ra từ ba dấu sẹo tròn trên đầu hắn, càng lúc càng dài.

Xúc tu quái dị kia giống như một con rắn biển đang bơi lội trên không, bắt đầu vặn vẹo chầm chậm quanh đầu Lý Hỏa Vượng, phảng phất như đang cảm giác điều gì đó.

"A di đà Phật, thiện tai thiện tai. Thí chủ, tâm ngươi không sạch."

Câu này vừa thốt ra, núi thịt đang vặn vẹo xung quanh bỗng nhiên ngừng lại. Những hòa thượng đang làm chuyện xấu xa đồng loạt nhìn chăm chú vào Lý Hỏa Vượng.

"Hắn biết ta nhìn thấu chướng nhãn pháp! Liều mạng!"

Mắt thấy tình huống phát triển theo chiều hướng xấu, Lý Hỏa Vượng hạ quyết tâm, một tay giơ ra sau để rút kiếm, ra sức chém về phía hòa thượng cao ở trước mặt.