Chương 80: Nói Chuyện Một Lát

Kẽo kẹt một tiếng, vẻ mặt Lý Hỏa Vượng bình tĩnh rời khỏi nơi ở của mình, đi chung vị hòa thượng hắn gặp trên đường đi về phía phòng ăn.

Hiện tại hắn xuất hiện ở nơi này rất hợp tình hợp lý, những ngày trước đây hắn cũng sẽ đi ăn cơm giống như hôm nay.

So với nơi ở của họ, rõ ràng nhà ăn gần với chính điện nơi khách hành hương tụ tập hơn, nếu đối phương dùng thủ thuật che mắt vậy nhất định họ không muốn để cho người thường nhìn thấy mặt u tối đáng sợ của mình.

Trên đường đi, Lý Hỏa Vượng nhận thấy có không ít hòa thượng đang lén lút nhìn mình còn nhỏ giọng nói gì đó, dường như họ đang thảo luận chuyện đã xảy ra hồi chiều.

Ánh mắt họ mang theo sự trêu tức, địch ý cũng có sự tò mò.

Nhưng Lý Hỏa Vượng biết những thứ này đều là giả, những hòa thượng này đều đang làm bộ làm tịch.

"Họ đều cùng một phe với Tâm Tuệ, toàn bộ chùa Chính Đức không có người nào tốt, họ đều muốn hại ta!!"

Lý Hỏa Vượng khẳng định chắc nịch.

Thời gian không nhanh không chậm đi được nửa nén hương, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy khắp phòng ăn đều là đầu trọc. Hắn không trực tiếp chạy trốn mà đi vào theo dòng người .

Cầm bát gỗ xới cơm xong, Lý Hỏa Vượng bình tĩnh ngồi trên băng ghế sau đó ăn đồ chay trước mặt.

Các món ăn hôm nay là canh khoai sọ, đậu hũ xào ớt, cải xanh xào, khoai tây hầm bí đỏ.

Tuy không có miếng thịt nào nhưng mùi vị cũng không tệ.

Nhưng sau khi trải qua chuyện đó, bây giờ Lý Hỏa Vượng cũng không có khẩu vị.

Vì để đánh lừa họ, lúc này Lý Hỏa Vượng không dám làm ra bất kỳ hành động khác thường, tiếp tục ăn từng ngụm lớn.

Ba một bàn tay vỗ vai hắn khiến cho thân thể Lý Hỏa Vượng chợt run lên:

"Tiểu đạo sĩ, ngươi cũng ở đây sao? Này! Lúc trước ngươi chạy vội như vậy làm gì?"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, miệng Lý Hỏa Vượng đang phồng lên quay đầu lại nhìn, không ngoài dự đoán khi hắn nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ thiếu một chiếc răng cửa kia.

Đó là lão hòa thượng hắn gặp trên đường, nếu hôm nay không phải hắn kiên quyết kéo mình đi xem mấy pho tượng đá kia thì hiện giờ cũng sẽ không xảy ra tình huống này.

Lão hòa thượng bưng bát cơm của mình chen chúc đến ngồi bên cạnh Lý Hỏa Vượng:

"Chúng ta ăn cùng nhau nha.”

Lý Hỏa Vượng liếc nhìn những hòa thượng không có gì khác thường xung quanh, sau khi nhai xong thức ăn trong miệng lại tiếp tục vùi đầu ăn cơm:

“Tùy ngươi.”

"Đạo sĩ, những người trước đây đi cùng ngươi đâu rồi? Nói họ đừng ở nhà trọ nữa, đến ăn chung đi, ta nói cho ngươi biết, chỗ này ăn cơm không tính tiền đâu!"

Lão hòa thượng không biết gì cả, tính cách vẫn tùy tiện như vậy.

Nhưng lần này, Lý Hỏa Vượng nóng lòng muốn thoát thân nên lười để ý tới hắn.

Dùng tốc độ như thường ngày ăn xong bữa cơm, Lý Hỏa Vượng ợ một cái sau đó đi ra khỏi phòng ăn.

Hắn lần nữa lại đi lên con đường lát đá bên ngoài, nhưng lão hòa thượng lại đi theo sau:

"Đừng đi, chúng ta nói chuyện một lát nữa đi, hòa thượng ở chỗ này khó chịu muốn chết."

Lý Hỏa Vượng dùng lưỡi liếʍ thức ăn còn dư trên hàm răng của hắn, vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn hắn:

"Đừng đi theo ta nữa, đi về ngủ đi."

"Ngủ cái gì mà ngủ, bây giờ mới mấy giờ chứ, để ta nói với ngươi một chuyện…"

Lão hòa thượng vừa nói được một nửa thì thấy sắc mặt của tiểu đạo sĩ vừa rồi còn tốt đã trở nên vô cùng khó coi.

Ngay sau đó, Lý Hỏa Vượng thấp giọng nói với lão hòa thượng:

"Mau đi đi! Càng sớm càng tốt! Ngôi chùa này rất nguy hiểm!"

Một giây tiếp theo, hai chân Lý Hỏa Vượng đạp mạnh xuống đất, sau đó dùng hết sức chạy về phía chính điện.

Hắn vừa chạy thì ngay lập tức thu hút sự chú ý của các hòa thượng khác, các hòa thượng xung quanh lập tức nhìn qua, nhưng hắn cũng không để ý đến mà bắt đầu chạy như điên.

Nhịp tim của Lý Hỏa Vượng đập rất nhanh, tinh thần cũng vô cùng căng thẳng, hắn luôn quan sát những nơi xung quanh có khả năng lão hòa thượng Tâm Tuệ sẽ xuất hiện.

Mười trượng! Năm trượng! Một trượng! !

Khi Lý Hỏa Vượng đột nhiên lao ra từ cửa hông, tiếng nổ ầm ầm, tiếng bước chân, tiếng nói chuyện, tiếng gõ mõ xung quanh lập tức truyền vào tai hắn.

Lúc này, hắn đã quay trở lại chính điện hương khói hưng thịnh, những bình dân bách tính đến tế bái liên tục đυ.ng chạm vào hắn.

Đứng giữa trung tâm tiếng người ồn ào,Lý Hỏa Vượng ngẩn người một lúc, những khuôn mặt với biểu cảm tự nhiên xung quanh dường như đang âm thầm nói với hắn điều gì đó.

Lý Hỏa Vượng hơi thở dốc đột nhiên nghĩ tới cái gì, hắn quay đầu nhìn về phía cửa hông phía trước.

Nơi đó trống trơn, không có bất kỳ người nào truy đuổi.

Phía xa cho dù là hòa thượng đang tiếp đón khách, hay là hòa thượng đang giải xăm cũng không nhìn về bên này.

Theo Lý Hỏa Vượng, mọi thứ đều bình thường như vậy, bình thường... có chút không bình thường nữa rồi.