Chương 86: Án Ma Ni Bát Mi Hồng

Lúc này, ngoại trừ những bộ phận riêng của hắn, trên cơ thể căng phồng còn có một số cơ quan khác hoàn toàn không giống con người.

Thân thể đen bóng như cơn ác mộng, đôi đồng tử dường như có mủ, nội tạng bẩn thỉu, ô uế, những xúc tu quỷ dị vướng víu xung quanh, những thứ hỗn độn này đều được bao bọc bởi một chiếc áo choàng lụa trắng bay lơ lửng trên không trung.

Hơn nữa những thứ khiến người ta cảm thấy buồn nôn này cũng không hề tĩnh tại, chúng mỗi thời mỗi khắc đều đang biến đổi, biến thành một thứ gì đó rùng rợn hơn.

Chưa nhìn được bao lâu, hai mắt Lý Hoả Vượng đã trở nên đỏ ngầu, trán nổi chi chít gân xanh, cả cái đầu cũng bắt đầu sưng to như đầu của cụ già.

“Không được, không thể nhìn tiếp được…”

Lý Hoả Vượng vốn đã vô cùng yếu ớt, nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác, liền cảm thấy khá hơn một chút.

Nhưng như vậy cũng chẳng khá hơn là bao, máu chảy liên tục cũng có thể khiến hắn mất mạng.

Hắn đưa bàn tay run rẩy của mình xuống thắt lưng, lấy ra mấy viên thuốc cầm máu, ném vào trong miệng rồi nuốt ực xuống.

Lưu lượng máu trong cơ thể hắn bắt đầu chậm lại, lượng máu chảy ra cũng giảm đi rõ rệt.

Nhưng như thế cũng chưa đủ, Lý Hoả Vượng lại lấy ra một ít tiên dược mà hắn đã tinh chế trong Thanh Phong và đưa vào miệng.

“Xẹt xẹt…”

Tiếng xé da xé thịt đột ngột khiến Lý Hoả Vượng phải di chuyển hướng nhìn.

Hắn thấy sư phụ của mình đã bắt đầu hành động, lúc này, Đan Dương Tử quỷ dị đang nằm trên đầu của Phật Đà khổng lồ như một con thằn lằn, há ba cái miệng lớn, xé rách một lỗ tai phúc hậu một cách dễ dàng.

Tiếng gào thét vang lên, sau đó bàn tay sau lưng Phật Đà nhanh chóng uốn thành móng vuốt, chộp lấy Đan Dương Tử.

Nhưng ai biết rằng, trên cơ thể Đan Dương Tử, đủ loại nội tạng dị dạng và quái dị đột nhiên phình to ra, mãnh liệt xé rách hết cả bàn tay máu thịt.

Ngay sau đó, ba cái miệng lớn của Đan Dương Tử túm lấy mép vết thương ra sức xé, một cái miệng thật lớn liên tục phun ra máu được tạo thành, ngay sau đó, ba cái đầu hướng thẳng bên trong, cứ như thế hắn đột ngột chui vào trong cơ thể của Phật Đà khổng lồ.

“A!!”

Phật Đà hét lên thảm thiết trong tuyệt vọng, bàn tay to lớn điên cuồng xé rách làn da của mình, cố gắng bắt lấy Đan Dương Tử đang ở bên trong, song đều vô ích, thân thể phúc hậu của hắn bắt đầu khô quắp lại.

Sau một vài nhịp thở, rất nhiều máu chảy ra từ bảy lỗ ngũ quan trên mặt, cái bụng to tròn phúc hậu của hắn giống như muôn hoa nở rộ, máu bắn tung toé khắp nơi, Đan Dương Tử ngậm trong miệng khúc ruột, từ bên trong xuyên qua, giống như một con dã thú phóng đến chỗ Kiên Độn đang đứng cách đó không xa.

Đối mặt với Đan Dương Tử với sức mạnh khôn lường như thế, Kiên Độn vẻ mặt cứng đờ, không dám chủ quan, trực tiếp lấy ra một quyển kinh Phật làm bằng da người.

“Án! Ma! Ni! Bát! Mi! Hồng!”

Kiên Độn ngồi xếp bằng, niệm Lục Tự Chân Ngôn, dòng chữ màu đỏ máu trên kinh Phật rất nhanh liền biến mất, thay vào đó xuất hiện trên người của Đan Dương Tử.

Nội tạng trên người Đan Dương Tử bị bao phủ bởi kinh văn bắt đầu không tự chủ được run lên, đồng thời bắt đầu sinh sôi nảy nở.

Sinh sôi một lúc lại nhanh chóng co rút lại, co rút càng lúc càng nhanh, cuối cùng Đan Dương Tử hoàn toàn biến mất.

Trên mặt Kiên Độn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thấy cảnh này hắn thở phào, an tâm hơn một chút.

May mà bản thân hắn đã chuẩn bị sẵn hậu thủ, nếu không sẽ thực sự rất phiền phức.

Ngay sau đó, hắn lại bắt đầu niệm Lục Tự Chân Ngôn, quyển kinh da người hắn cầm trên tay bắt đầu xuất hiện kinh văn trở lại.

Thấy đã có nhiều chữ, Kiên Độn đang định đóng sách lại thì cả cuốn sách đột nhiên nổ tung, kinh văn trên sách vương vãi khắp nơi, Đan Dương Tử khiến người ta khϊếp sợ thế mà từ bên trong chui ra.

Không ai nghĩ đến cảnh tượng này, khi miệng Kiên Độn vô thức mở to, ba đầu của Đan Dương Tử giống như mũi khoan, chui thẳng vào cổ họng hắn.

m thanh xé rách vang lên, cổ của Kiên Độn ngay lập tức phình to bằng cái đầu.

Đang cảm thấy đau đớn tột cùng, Kiên Độn tuyệt vọng nghe thấy tiếng nhai nuốt phát ra từ trong cơ thể mình, Đang Dương Tử đang ăn thịt mình!!

“Không!!”

Nương theo tiếng thét đầy tức tối của Kiên Độn, Đan Dương Tử phá vỡ l*иg ngực của hắn xuyên ra ngoài, ba cái miệng rộng đồng tâm hiệp lực xé, phân chia đồ ăn ngon.

Ba vị Phật còn lại giãy dụa, nhưng đều vô ích, chưa kêu được bao nhiêu tiếng đã bị thay thế bằng tiếng đứt gãy của xương, âm thanh xé rách da thịt.

Bảy vị Phật Đà biến mất, trên mặt đất chồng chất nội tạng và da thịt bốc nghi ngút hơi nóng.

Ngay khi Lý Hoả Vượng nhìn Đan Dương Tử đẫm máu, Đan Dương Tử quay mặt lại, ba khuôn mặt lần lượt nở nụ cười ý vị nhưng đầy đáng sợ:

“Bé con à…”

“Bụp!”

Một tiếng động khẽ vang lên, thân thể Đan Dương Tử tan biến như mây khói.