Chương 89: Vào Rừng

Bên cạnh đống lửa, Lữ trạng nguyên giơ hai cái màn thầu hoa màu cười tủm tỉm đi tới.

“Tiểu đạo gia, ngài đang làm gì thế? Động tĩnh lớn quá.”

Một gậy lại đập xuống, rừng và bụi cây xung quanh đều bị đập tứ tung.

“Ha ha, không có gì đâu, to con như vậy mà chỉ để khiêng người nhấc hành lý ở đây thì có hơi lãng phí, cho hắn luyện tập một chút.”

“À, vậy thì tốt, vậy thì tốt.”

Lữ trạng nguyên vừa gật đầu vừa lui về.

Ánh mắt Lý Hỏa Vượng lại nhìn sang Đồ Đần ở trần, đang đổ mồ hôi ở trước mặt.

Đừng thấy đầu óc tên này không bình thường mà nhầm, cơ thể của hắn thật sự không tồi, Lý Hỏa Vượng nhìn cơ thể cao to lực lưỡng của hắn, thầm nghĩ trong lòng.

“Khổ người như vậy không đối phó được cái khác thì ít nhất cũng đủ để đối phó với giặc cướp thông thường.”

Đây chính là ý định của Lý Hỏa Vượng, tăng thực lực của những người này, chỉ dựa vào các dùng hai tác dụng phụ to lớn như Du lão gia và Đan Dương Tử là không được, dù không biết thần thần đạo đạo của thế giới này thế nào, hắn vẫn biết một cách nguyên thủy nhất.

Đừng quan tâm có dã man hay không, dù sao thì có cũng còn hơn không.

Chưa nói đến tương lai gặp kẻ địch kề bên trợ giúp, lúc mình đổ bệnh thì hắn còn có thể ở bên bảo vệ.

“Được rồi! Một trăm cái rồi, nghỉ ngơi đi.”

Nghe nói vậy, Đồ Đần đầu trọc ném cây gỗ trong tay, thở hổn hển bước nhanh đến bên cạnh đống lửa.

Đồ Đần không hề nghỉ ngơi, không nói câu nào đã bưng bát cơm cỡ lớn của hắn bắt đầu nhào vào ăn.

Không lâu sau, một cân mì đã xuống bụng, nhưng Đồ Đần vừa mới vận động xong lại cực kỳ đói, đi đến cạnh nồi đen bắt đầu dùng bát vớt mì.

Nhìn hắn lại ăn hết một cân, trong lòng Lý Hỏa Vượng hơi thổn thức, quả nhiên là nghèo văn giàu võ, cũng may bây giờ mình còn chút bạc, nếu không thì sẽ bị hắn ăn sạch mất.

Lúc này Lý Hỏa Vượng đột nhiên nghĩ tới gì đó, vươn tay lấy đạo linh của mình ra.

Nhìn đạo linh trong tay, trong đầu Lý Hỏa Vượng nhớ lại Du lão gia kia bị đập nát nhừ.

“Cái này còn dùng được nữa không nhỉ?”

Trong lòng Lý Hỏa Vượng có một dấu chấm hỏi to đùng.

Ở thế giới kỳ lạ này, có thứ này hay không là một chuyện lớn.

“Đi, dìu ta vào rừng đi.”

Lý Hỏa Vượng nói với Bạch Linh Miểu.

Đi xa thiệt xa, sau khi không còn nghe thấy âm thanh bên chỗ đống lửa nữa, lúc này Lý Hỏa Vượng mới dừng lại.

“Ngươi đi về trước đi.”

“Ngươi tiểu đi, ta quay mặt đi là được rồi…”

Đối phương làm cho Lý Hỏa Vượng có chút dở khóc dở cười:

“Không phải là ta muốn tiểu, ngươi về trước đi, một khắc sau quay lại.”

Chờ đến khi trong rừng chỉ còn một mình mình, Lý Hỏa Vượng dựa lưng vào một cái cây Bạch Hoa, dùng tay đè lên trán, bắt đầu muốn lay động đạo linh.

Hoàn toàn không có gì bất ngờ, bốn phía bắt đầu vặn vẹo nhưng đường nét tán loạn xung quanh cũng không biến thành Du lão gia.

Lý Hỏa Vượng có hơi không cam lòng dùng sức lay động:

“Chẳng lẽ thứ này phế thật rồi ư?”

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, đường cong bốn phía hợp lại lần nữa.

Nhưng mà đối mặt với câu hỏi nghi hoặc của Lý Hỏa Vượng, trong ngôn ngữ kỳ lạ của Du lão gia kia vẫn không có bất kỳ gợn sóng nào, giống như thứ lúc trước bị Phật Thích Ca vỗ chết không phải là nó vậy.

Lý Hỏa Vượng chịu đựng cơn choáng váng, nhanh chóng trò chuyện với Du lão gia, kết quả biết được một chút tin tức ngoài ý muốn.

Đầu tiên là Du lão gia có tên, chỉ là tên của nó không phát âm ra được từ miệng của con người mà thôi.

Cũng không biết người đầu tiên nhìn thấy nó đã trải qua chuyện gì, tại sao phải đặt tên cho nó là Du lão gia.

Tiếp theo là thứ như Du lão gia không hề có khái niệm về cái chết, hoặc là nói bản thân nó không phải là vật sống.

Đối với bản thân chúng, ngoài không có khái niệm tử vong ra thì nó còn không có khái niệm về số lượng nữa.

“Không có khái niệm về số lượng ư?”

Lý Hỏa Vượng nghĩ tới gì đó, cố gắng lắc đầu, đầu vốn đã choáng nay lại càng choáng hơn.

Bây giờ hắn nhìn cái gì cũng đều là bóng chồng, bao gồm cả Du lão gia.

Nhìn hai bóng Du lão gia trước mặt, dường như Lý Hỏa Vượng đã hiểu ra gì đó, tăng cường độ lắc lần nữa.

Đầu hắn càng lắc, Du lão gia cũng càng nhiều, cuối cùng Lý Hỏa Vượng hoa mắt ù tai nhìn thấy gần ba mươi Du lão gia trước mặt.

“Oẹ~”

Cuối cùng Lý Hỏa Vượng không nhịn được cơn chóng mặt kia, cuối cùng khom lưng nôn mửa dữ dội.

Tiếng chuông biến mất, bốn phía khôi phục lại bình thường, những Du lão gia kia cũng nhanh chóng biến mất.

Sau khi nôn hết cơm trưa vừa mới ăn xong, Lý Hỏa Vượng bắt đầu nôn ra nước.

Hắn nôn đến nổi không thể nôn nữa, đã sắp nôn ra mật luôn rồi, lúc này hắn mới ngừng lại.

Lý Hỏa Vượng chống người dùng mu bàn lau nước miếng, há miệng thở dốc nâng đạo linh kia đến trước mặt mình.