Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 90: Cò Kè Mặc Cả

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Nếu lúc trước ta biết được một màn này thì có phải ta cũng không cần tự mình hại mình mời Đan Dương Tử đến rồi không?”

Sau khi nghĩ xong, Lý Hỏa Vượng cất đạo linh vào.

“Không được, mời Du lão gia cũng tốn tuổi thọ, mời một lần là ba tháng, nhiều Du lão gia xuất hiện như vậy, e là mời một lần đã phải giảm thọ mười năm rồi.”

Lý Hỏa Vượng chống thân cây, hơi lảo đảo về đường cũ.

Mới vừa đi đến ven đường đã thấy đám người kia và đám Lữ trạng nguyên đang tụ tập lại.

“Các vị, các vị nhìn thử đi, đây đều là những món đồ tốt nhất đó, nếu đồ bên trong mà tệ hay hỏng thì Chu Đức Hỉ ta sẽ chết không yên lành! Tổ tổng mười tám đời đều là súc sinh!”

Lý Hỏa Vượng đi qua xem thử mới phát hiện là người bán hàng rong đang nắm con lừa kéo xe, người nọ đang nói luyên thuyên, chào hàng với những người khác.

Bạch Linh Miểu đứng cạnh xe với nữ lông dài kia, do dự cầm một cái kim khâu.

“Thói đời ngày nay loạn như vậy, ngươi còn dám ra bán đồ à? Không sợ bị bọn cướp cướp hết ư?”

Đối với câu hỏi của Lý Hỏa Vượng, thanh niên có nốt ruồi lông trên khóe miệng cười ha hả, không giải thích gì cả.

“Đạo gia, có muốn mua chu sa không? Ta có hết đó.”

Lữ trạng nguyên đang đứng một bên xem trò vui đi đến, nhỏ giọng xem thường giải thích bên tai Lý Hỏa Vượng:

“Sao mà bọn cướp đường lại cướp của hắn được, đám chúng cũng giống với đám cướp đường đáng chết kia thôi, bọn cướp đường phụ trách cướp, còn loại người như hắn thì phụ trách thu lại bán ra.”

“Thì ra là thế…”

Lý Hỏa Vượng hiểu rõ khẽ gật đầu, cũng đúng, trại thổ phỉ trong núi sâu cũng cần phải lưu thông hàng hóa, loại người bán hàng rải rác này là bí ẩn nhất.

“Đạo gia, không cần chu sa, vậy có muốn xem mấy thứ khác không? Đồ của ta.”

Chu Đức Hỉ không hề để ý đến ánh mắt của người khác, tiếp tục luyên thuyên chào hàng.

Lý Hỏa Vượng nghĩ ngợi, lên tiếng hỏi:

“Đồ vật rất đa dạng à? Vậy có thứ dùng để gϊếŧ người không?”

Vừa dứt câu, mọi người xung quanh đồng loạt nhìn qua.

Chu Đức Hỉ vui vẻ vỗ tay, bắt đầu lục lọi trên xe kéo con lừa của mình.

“Có! Có có có!”



“Đây đây đây, ngươi xem thử đi, Đạo gia có hài lòng với mấy thứ này không?”

Chu Đức Hỉ hùng tay chỉ vào mấy thứ trên đất.

Một đống đồ hỗn loạn trải đầy ra trước mặt Lý Hỏa Vượng, đa số đều là đao kiếm rỉ sét, bên cạnh là một vài bình lọ gì đó.

“Mấy thứ này của ngươi là sao đây, rỉ sét hết cả rồi, như đống sắt vụn đồng nát vậy.”

Cẩu Oa ngồi xổm xuống bắt đầu cò kè mặc cả.

“Đừng thấy nó rỉ mà chê, mài mài một tí là có thể dùng rồi, nếu thật sự có món thần binh lợi khí gì đó thì cũng chưa tới lượt ta đâu, ngài nói xem phải không?”

Mục tiêu của Lý Hỏa Vượng không nằm trên những đao kiếm kia mà tập trung sự chú ý trên đống bình lọ.

Hắn ngồi xổm xuống, cầm từng cái lên xem thử, phát hiện ra trên này cũng không có viết bất kỳ chữ gì.

“Vị đạo gia này là người biết nhìn hàng, vừa liếc mắt đã thấy đồ tốt.”

Chu Đức Hỉ vừa ngồi xổm xuống bên cạnh hắn đã bị mùi máu tươi trên quần áo Lý Hỏa Vượng làm cho phải lùi lại hai bước.

Nhưng mà hắn cũng không sợ, trái lại càng ân cần hơn.

“Đạo gia, thứ trong tay ngài chính là đồ tốt, thuốc này gọi là nửa bước ngã, ngươi chỉ cần đổ vào trong nước một chút xíu, tuyệt đối sẽ khiến người ta đi được nửa bước là ngã. Không đắt đâu, một bình có ba lượng bạc thôi.”

“Đây, có mắt nhìn đấy, bình này cũng là bảo bối nè. Nó là Hạc Đỉnh Hồng, chỉ cần đổ một lượng chừng đầu ngón tay là có thể tiễn người đó xuống thẳng Địa Phủ. Một bình năm lượng.”

“Đúng đúng đúng, đây cũng là bảo bối này, Kim Thương không gục, nuốt hết một viên là đảm bảo một đêm hai con đàn bà cũng chịu đựng được. Đây là thứ mà Lưu Nhị Gia ở núi Lang Đầu đã đặt hàng, nếu ngươi muốn thì đưa ngươi trước cũng được, nhưng mà phải trả thêm tiền.”

Lý Hỏa Vượng hơi mất kiễn nhẫn đứng dậy:

“Sao ngươi nói gì cũng là bảo bối thế, thôi được rồi, ta lấy hai loại đầu tiên. Cẩu Oa, lên xe lấy tiền đi.”

“Đạo gia phóng khoáng!”

Chu Đức Hỉ cười đến mức tít mắt lại.

“Ngài không muốn mua Kim Thương không gục à? Coi như ta tính rẻ cho ngài một tí nhé? Bây giờ tuổi trẻ không dùng tới thì chưa chắc về già không dùng được, đồ tốt thế này e là không nhiều, dù sao cũng có thể nối dõi tông đường.”

Lý Hỏa Vượng không thèm quan tâm đến hắn, quay lại nhìn những người khác:

“Các ngươi đều chọn một món binh khí cầm tay đi, dù sao có thì cũng tốt hơn không.”

Nghe nói vậy, trừ hai nữ nhân là Bạch Linh Miểu và Tiểu Mãn ra thì những nam nhân khác đã sớm kích động ồn ào tiến lên phía trước.

Lý Hỏa Vượng cầm hai bình thuốc trong tay bỏ vào ngực, nói với Lữ trạng nguyên đang đứng xem trò vui:

“Lữ chủ gánh, ngươi không mua ít đồ phòng thân à?”
« Chương TrướcChương Tiếp »