Chương 87: Vây Công

“ Gϊếŧ!”

Tất cả các giáp sĩ đồng loạt quát.

"Gϊếŧ! Gϊếŧ đi! Gϊếŧ..."

Ba người làm một tổ, mỗi người đều cầm thuẫn đao trong tay, vây gϊếŧ những người Bí Linh giáo kia.

Miêu Thanh Thanh ẩn thân vào trong một bụi hoa, nhìn một màn này, trong lòng không khỏi kinh hãi, nàng cảm thấy nếu đổi lại là mình, chống lại ba giáp binh như vậy cũng phải đầu một nơi thân một nẻo.

Một tên tu sĩ thường hay dùng nhất là nhϊếp hồn đoạt niệm, cùng với loại pháp thuật huyễn hóa mê hoặc, đối với giáp binh hầu như là không có hiệu quả, tầng sát quang trên người bọn họ, cùng với đao pháp kia, làm cho một số pháp thuật căn bản là vô dụng, có chút giống như kiếm khí lúc Lâu Cận Thần vung kiếm.

Mà đao thuật của bọn họ cũng phi thường giản dị.

Đây chính là gốc rễ Càn Quốc lập quốc.

Miêu Thanh Thanh tỉnh ngộ ra, Càn quốc tuy nói vương sĩ cùng trị thiên hạ, nhưng mà trong vương thất vẫn còn có một bộ phương pháp luyện binh như vậy.

Mặc dù cả Giang Châu phủ cũng không có bao nhiêu giáp binh, nhưng trấn áp Bí lính giáo đã hiện thân như vậy lại rất dễ dàng, khó trách người Bí Linh giáo cần lén lén lút lút.

Miêu Thanh Thanh còn phát hiện những người Bí Linh giáo này đại khái là bởi vì vừa mới được ánh mắt quỷ nhãn tẩy lễ, nguyên một đám bộ dáng thực lực đại giảm, trong đó cũng có người quyền thuật cao minh, ở trước mặt binh giáp đao thuẫn ba người một tổ trái đỡ phải hở.

Trong bọn họ có người học xong một ít thần pháp, nếu cho bọn họ thời gian, để cho bọn họ từ chỗ tối đến đánh lén, khả năng có thể đắc thủ, nhưng lúc này bị giáp binh áp bách đến gần, lúc đao đao muốn mệnh, thì pháp thuật của bọn họ còn chưa kịp thấy công hiệu đã bị gϊếŧ.

Thế nhưng, trong đó cũng có người cường đại, nàng rõ ràng nhìn thấy, kỳ thật có một người trong miệng phát ra âm thanh quái dị, như là xà đang nói chuyện, ngón tay chỉ vào một tên binh giáp, tên binh giáp kia đúng là đột nhiên cứng ngắc ngã xuống đất, nhưng một trong hai giáp binh khác lập tức mang khiên đâm vào thân thể hắn, cả người hắn đều bị đυ.ng bay lên, tên giáp binh khác bay lên trước, không đợi hắn rơi xuống trên mặt đất, đã một đao gọt đầu hắn.

Những giáp binh này phối hợp cực kì ăn ý, đao thuẫn chi thuật cận chiến cực tốt, hơn nữa nhìn qua đao thuẫn cùng giáp y trong tay đều là bí chế, có thể phòng ngừa pháp thuật bình thường.

Lại nhìn thấy một người đao thuật tinh xảo, một thanh đao chém ra vài đường đao mang, vừa chiến vừa lui, trở người qua tường viện, hướng ra ngoài bỏ chạy.

Lại thấy một tên giáo đồ Bí Linh, quanh thân phiêu phù một cái quan tài đinh màu đen, tản ra ánh sáng quỷ dị, những người này thông qua tế thần mà đắc pháp, bên trong pháp niệm liền có một cỗ thần tính không thể nói rõ, tuy rằng rất yếu ớt, nhưng cũng rất dễ dàng là nhìn ra được, cực kỳ có tính xâm lược, am hiểu mê hoặc lòng người nhất, đương nhiên cũng sẽ mê hoặc chính mình.



Cái đinh đen kia như một đạo hắc mang, mang theo tiếng rít, xuyên thấu hư không trong một chớp mắt, xuyên thấu con mắt của một giáp binh trong đó, từ sau đầu mà ra, máu tươi phun trào.

Hắc mang vẽ ra một vòng lớn trên không trung, quay lại, lại xuyên thấu gãy một tên giáp binh, từ trán xuyên ra.

Lúc hắc mang còn muốn gϊếŧ thêm người thứ ba, đã bị một tấm chắn bài chặn.

“ Đương! ”

Tấm chắn xuất hiện một cái động, nhưng không có hoàn toàn xuyên thủng, ngược lại là bị kẹt lại, một người xông lên, một đao chém hạ xuống đầu, người nọ sợ hãi hô to một tiếng, người hướng bên cạnh bổ nhào về phía trước, mạo hiểm né tránh một đao kia, lại bị người vượt qua hai bước, một cước đá vào trên đầu, cả người bay ngang ra ngoài, lại bị vượt qua một bước, một đao chặt đầu.

Những hỗn chiến này, đều bị Miêu Thanh Thanh nhìn thấy, nàng càng thêm kiên định ý nghĩ muốn học tập một ít kiếm thuật, pháp thuật có đôi khi sẽ bị người khác khắc chế, đến lúc đó sẽ không có lực hoàn thủ, mà kiếm thuật, thì tương đối mà nói có tính phổ biến cực lớn, đương nhiên, nếu có thể luyện được một hai kiện pháp bảo, đó là tốt nhất, một kiện pháp bảo có thể làm cho năng lực sinh tồn của một tu sĩ tăng nhiều.

Bên này còn đang hỗn chiến, hơn trăm vị giáp binh vây gϊếŧ những giáo đồ Bí lính giáo này, mà một bên Quý phu tử kia, cả người huyện quân cũng uể oải, hắn há miệng, nhưng không có thanh âm phát ra, như là cổ họng đều đã khô khốc, con mắt trên người hắn vốn tràn đầy thần quang, lúc này cũng không còn thần thái.

Huyện quân đột nhiên bốc cháy, như là củi khô, bừng bừng ở trong ngọn lửa.

Trong toàn bộ huyện nha, những con mắt vẽ lên kia, đang lẳng lặng bốc cháy, không còn đáng sợ nữa, chỉ có Lâu Cận Thần còn đứng ở nơi đó.

Hắn ở đây luyện hóa con mắt bên trong thể xác và tinh thần, dùng phương thức khí hành trăm mạch luyện thân khiếu, luyện hóa con mắt trong người hết lần này đến lần khác.

Quý phu tử nhìn thấy một màn này, hắn cũng không dùng Bảo Kính trong tay giúp Lâu Cận Thần, bởi vì làm vậy thì ngay cả Lâu Cận Thần cũng sẽ bị gϊếŧ chết, hắn biết rõ, muốn trợ giúp Lâu Cận Thần, thì cần phải tìm đến một tượng thần khác tiếp dẫn "Quỷ Nhãn".

Đúng lúc này, một tôn tượng thần phá vỡ mật thất, xông lên bầu trời Thành Tù Thủy, con mắt trên thân tượng thần này tản ra quỷ quang, bên trong quỷ quang phảng phất có thanh âm đang truyền bá, truyền bá như là một loại ngôn ngữ mới nào đó, lại như tin tức nào đó.

Người Quý phu tử đứng ở nơi đó, âm hồn đã lên thiên không, điều khiển bảo kính, một mảnh quang mang lập tức đem thần tượng kia bọc lại, làm cho thần tượng không cách nào nhúc nhích.

Phía trên thần tượng hắc quang giống như xúc tu điên cuồng vặn vẹo, muốn hướng phía trên người Quý phu tử xoắn tới, trên người Quý phu tử bay ra ba thanh kiếm giấy, kiếm giấy này dùng giấy tràn ngập văn chương kinh điển Nho gia gấp thành, pháp quang trên kiếm như mang, đem những hắc quang giãy dụa kia phá tan.

Ba thanh kiếm vận chuyển trước người, đúng là có một loại mỹ cảm cùng quy luật đặc biệt, như là mỏ nhọn của bạch hạc, lần lượt đâm xuống chính xác bắt cá trong nước.

Đúng lúc này, xa xa một đạo ô mang xuyên không mà đến, lập tức đã rơi vào phía trên thần tượng.



Thần tượng chấn động, thần ảnh trên đó lập tức suy yếu vài phần, thần quang đen nhánh chấn động, bên trong mơ hồ nghe được thống khổ gầm rú.

Một mũi tên này là tổng bộ đầu Thi Vô Tà bắn ra.

Trên mặt đất, người mất đi ánh mắt nhận lấy thần tượng ảnh hưởng, ở giờ khắc này đều xao động, hướng phía dưới hội tụ dưới tượng thần, hơn nữa hướng phía những giáp binh kia vây công.

Bọn họ dũng mãnh không sợ chết, hơn nữa trong lúc nhất thời cũng gϊếŧ không chết.

Cung trong tay Thi tổng bộ đầu liên tục bắn ra sát tiễn, hắn rất biết rõ, chỉ có gϊếŧ chết quỷ nhãn phân thần hàng lâm trong thần tượng này, mới có thể giải được khốn cục hiện tại.

Trong Đặng phủ, một tia lửa như sợi chỉ tung bay, trong nháy mắt đã đâm vào trên người thần tượng, hỏa quang đâm chính là con mắt lớn nhất trên mặt nó.

Đây là tâm quỷ của quan chủ, chỉ một cái đâm này, hắn lập tức cảm giác đầu đau như muốn nứt ra, trong tai lập tức xuất hiện tạp âm như nổ vang, trong đó có thét chói tai, lại có tiếng nói điên cuồng, những thanh âm này thiếu chút nữa lại để cho tâm quỷ của hắn cũng tản đi, vội vàng thu tâm quỷ lại, tâm quỷ hóa thành hỏa tuyến xoay ở xung quanh, lại hóa thành một cái roi lửa quất lên phía trên tượng thần, hỏa quang văng khắp nơi.

Cảm giác của quan chủ đã khá hơn nhiều, loại phương thức công kích này, không hề giống như sợi chỉ toàn bộ đâm vào trong đó như vừa rồi, mà là lưu lại một bộ phận hoạt động ở bên ngoài, cũng có chỗ kỳ diệu.

Kiếm giấy Quý phu tử mang theo kinh văn pháp vận nho gia, hóa thành đạo đạo bạch quang đâm xuống.

Thế nhưng thần tượng vẫn chấn động nổi lên từng trận quỷ quang, phát ra thanh âm ảnh hưởng đến tâm trí mọi người, ảnh hưởng đến người trong thành, để cho người hướng chỗ nó vây quanh.

Đúng lúc này, xa xa lại có ba đạo hào quang từ xa bắn tới.

Trong lòng Quý phu tử vui vẻ, cái này đúng là người của Ngũ Tạng thần giáo chạy đến.

"Tà Thần ngoại đạo, ai cũng có thể gϊếŧ, xem pháp thuật Ngũ Tạng Thần Giáo ta."

Trong ba người, có một người trong tay cầm đèn l*иg, một người cầm hồ lô bạch kim, và có một người tay không.

Chỉ thấy người tay không trong đó, há miệng phun, một mạt hơi nước màu vàng đυ.c ngầu hướng tượng thần bay đến, rơi vào phía trên tượng thần, tượng thần rung rung, nhưng mà hơi nước màu vàng kia lại lập tức bay trở về, bị nuốt vào trong miệng, sắc mặt hắn nhất thời trở nên khó coi.

Lại có một người cầm đèn l*иg trong tay, cẩn thận hướng phía đèn trong tay nhoáng lên một cái, ánh lửa trên đèn, cũng hóa roi quật.