Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đạo Thiên

Chương 15: Âm Dương Cân Bằng. Ác Thiện Như Ý

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đi ra khỏi khu rừng đó, Đế Đạo Thiên trông thấy phía trước chính là thị trấn mà lúc trước hắn từng ở qua khi trên đường tới Thái Vân Tông. Tại đây cũng chính là nơi mà hắn bắt gặp đám người Diệp Vô Trần cùng với Vân Nhu, Ôn Thủy.

“Hiện tại đã khác lúc đó rất nhiều. Diệp Vô Trần tiếng tăm lừng lẫy, Vân Nhu cũng được Thái Vân Tông chú trọng, Ôn Thủy thì lại bị Diệp Vô Trần gϊếŧ chết, Hung Ngưu cũng đã thay đổi số phận trở thành tu sĩ. Mà ta cũng không có khác là bao, vốn dĩ ban đầu thân phận của ta cũng vô cùng thần bí.” Đế Đạo Thiên nhìn lại mà bỗng thấy cảm xúc khó tả, sau đó hắn tìm đến nhà trọ của gia đình mình.

Khi đến nơi, gặp mặt gã quản lí nơi này, hắn lập tức nhận ra Đế Đạo Thiên, lại nghe ngóng được hắn từ trên Thái Vân Tông quay trở về đã vội vã đi chuẩn bị gian phòng tốt nhất cùng thức ăn tới hầu hạ.

Có điều lúc này Đế Đạo Thiên cũng không ăn uống những thứ phàm thực như thế nữa. Hắn chỉ dọn vào phòng nghỉ ngơi, rồi lại dùng đan dược hấp thụ thay cho lương thực.

Hắn ngồi xếp bằng trên chiếc giường rộng, lúc này đế nguyên vận chuyển quanh thân cùng với Thái Cực đồ liên tục xoay tròn hấp thu lực lượng. Liên tục có đan dược nuốt vào cho hắn chuyển hóa thành lực lượng cơ thể, Đế Đạo Thiên có thể thấy được sức lực bản thân ngày một dồi dào hơn. Thậm chí không cần dùng tới đế nguyên cũng có sức mạnh tương đương Luyện khí cảnh.

Mà lúc này, một loại lực lượng khác tuy rất nhỏ yếu nhưng cũng đang được Thái Cực đồ hấp thu. Nó chỉ có một chút bám dính lên cơ thể của Đế Đạo Thiên mà thôi, chốc lát đã hoàn toàn bị luyện hóa thành lực lượng.

— QUẢNG CÁO —

Event

“Thứ này xuất hiện từ khi ta vừa gϊếŧ chết mấy tên lâm tặc đó, năng lượng lạnh lẽo tiêu cực khiến người ta đến gần với cái chết, chính là sát khí!” Đế Đạo Thiên cảm nhận, tuy mờ nhạt nhưng hắn cũng đoán ra được là thứ gì.

Sát khi sinh ra khi gϊếŧ chóc, tuy việc hắn gϊếŧ vài kẻ cũng không có gì to tát nếu phải đem so sánh với sinh tồn trong thế giới tu sĩ. Nếu là bình thường, Đế Đạo Thiên gϊếŧ vào người như vậy cũng chỉ bị sát khí nhỏ nhoi đeo bám trên cơ thể một thời gian ngắn rồi tan biến mất. Thế nhưng được Thái Cực đồ hấp thu nên nó đã biến mất nhanh hơn. Tu sĩ bên ngoài có tinh đến mấy cũng không thể nhận ra hắn vừa mới gϊếŧ người.

“Gϊếŧ người quá độ có thể sa vào ma đạo, trở thành ma đầu chỉ biết điên cuồng gϊếŧ chóc. Thế nhưng rốt cuộc định nghĩa ma là như thế nào? Cứ gϊếŧ chóc thì sẽ coi là ma sao? Bên trong Đế Kinh cũng có Sát Phạt Chi Thuật chuyên tu gϊếŧ người, vậy cũng có thể suy ra Đế Kinh là ma công? Tu luyện Đế vương chi khí lại trở thành ma đầu?”

“Nếu vậy thì chẳng khác nào nói tất cả mọi tu sĩ đều là ma đầu? Gϊếŧ chóc có lẽ không thể phân định ác thiện. Thế nhưng mục đích khi gϊếŧ chóc thì lại có thể. Ngươi vì cứu người mà gϊếŧ người, cũng có thể vì bản thân mà gϊếŧ người, hoặc đơn giản ngươi gϊếŧ người vì nó cần phải như thế. Có vô số lí do cho việc gϊếŧ người, thế nhưng lí do nào được cho là chính đáng? Vì cứu người sao? Nếu người mà ta cứu lại là kẻ đi gϊếŧ người khác thì sao? Rốt cuộc nó cũng chỉ là một cái vòng luẩn quẩn, giống như Âm Dương dù tách biệt nhưng cũng không thể tách biệt.”

Nghĩ đến đấy, hắn giống như chợt hiểu ra điều gì đó khiến cho đế nguyên bên trong cơ thể sôi trào. Đế nguyên lại khởi động ra vòng tròn ngũ hành tương sinh, sau đó dựa theo ý niệm của hắn, ngũ hành tương sinh lập tức đảo ngược, tạo ra ngũ hành tương khắc. Quá trình lần này diễn ra thuận lợi vô cùng, không có chút cảm giác đau đớn trở ngại nào.

Mà khi vòng tròn ngũ hành có thể diễn hóa đủ cả tương sinh tương khắc, lúc này hắn điều khiển cho năm loại lực lượng dần dần hội tụ dung hợp với nhau. Tương sinh tương khắc đồng thời diễn ra khiến cho năm nguyên tố dần dần dung hòa. Cái nào thiếu thì được bổ, cái trước khắc cái sau, cái sau lại bổ cái trước. Cứ thế, dần dần năm loại màu sắc hội tụ chỉ còn hai màu đen trắng, tạo nên một Thái cực đồ án khác chất chứa Âm Dương nhị khí thay nhau cân bằng.



— QUẢNG CÁO —

Event

“Vạn vật sinh linh cũng đều cần có Âm Dương câng bằng. Mà bản thân ta tu luyện cũng giống như thế. Đế vương chi khí là chính đạo chi khí, thuộc về lực lượng thuần chính cương trực. Muốn có Âm Dương cân bằng, phải chăng ta nên có thêm ma đạo chi khí, lực lượng tăm tối tà ác. Hai thứ đối lập nhưng lại có một điểm chung, chính là bá đạo vô song, thể hiện ra tâm thái hoành hành ngang dọc, tùy tâm tùy ý, chưởng khống sinh diệt trong thiên hạ.”

“Đế vương vì thiên hạ thái bình mà diệt đi cái ác, thành lập quy tắc trật tự. Ma đầu lại vì muốn được tự do tiêu sái, thuận theo ý mình mà đồ diệt hết thảy những chướng ngại cản đường. Đó có thể chính là sự cân bằng mà Đế Đạo Thiên ta muốn, nắm trong tay cả quyền lực lẫn tiêu dao tự tại.”

“Ta tự thấy có xuất thân không tầm thường, lại vì nguyên do nào đó mà lưu lạc đến chốn phàm tục này sinh sống. Mà nguyên do đó cũng rất có thể là bởi vì có kẻ địch mạnh mẽ muốn nhắm vào ta vì những bí mật trên người, hoặc cũng có thể do không ai nhận ra được bí mật của ta, cho rằng ta là kẻ vô dụng mà vứt bỏ. Dù thế nào, thì gốc rễ của mọi chuyện cũng là do ta lúc đó không thể làm được chuyện gì.”

Sau một hồi suy tư cùng nhìn vào đồ án Thái Cực mới hình thành bên trong đan điền, nó lại đang liên tục hấp thu lấy Đế nguyên của hắn, khiến cho một nửa màu trắng tiếp tục ánh lên kim sắc chi quang.

“Thái cực đang dần dần mất đi cần bằng, Dương cực hấp thu Đế nguyên là Đế vương chi lực, vậy Âm cực nhất định cần có Ma đạo chi lực để cân xứng. Nhưng nếu muốn như vậy, chẳng lẽ nói ta cần phải tu luyện công pháp ma đạo sao? Vốn dĩ chưa từng nghe được ai đồng thời tu luyện hai loại công pháp đối lập một lúc, nếu chọn loại này thì phải bỏ loại kia. Đó là còn chưa tính đến chuyện Linh mạch chỉ có một, dù là Linh mạch nhiều thuộc tính đi nữa cũng chỉ là một mà thôi. Nhưng…” Nghĩ tới đây, Đế Đạo Thiên đột nhiên dừng lại, trong đầu giống như lóe lên điểm sáng, hắn lại tiếp tục:

— QUẢNG CÁO —

Event

“Nhưng mà ban đầu vốn dĩ ta không có Linh mạch, chỉ sau khi tu luyện Đế Kinh mới sinh ra Đế mạch như lúc này. Vậy nên cũng không có gì chứng minh cho việc ta không thể tạo ra thêm một Linh mạch nữa. Cơ thể này vốn dĩ đã rất đặc biệt, có lẽ là một loại thể chất nào đó mà ta chưa nghe qua. Toàn thân giống như một mảnh đất sơ khai đang chờ đợi ta đến khai thác theo ý muốn.”

Nghĩ xong chuyện này, trong đầu Đế Đạo Thiên lập tức hiện lên vô vàn văn tự cổ lão, từng chữ đều mang theo ý chí tăm tối khốc liệt, lại vô cùng thuần túy, chính là Ma Điển. Hắn dựa theo trong đó mà bắt đầu cảm nhận lấy linh khí bên ngoài, sau đó dẫn vào cơ thể theo một con đường hoàn toàn khác, linh khí bắt đầu xông phá cơ thể của hắn để mở ra lối đi riêng.

“Đúng như ta nghĩ, thân thể này hoàn toàn có thể tự do khai thác mọi loại lộ tuyến. Thậm chí nếu ta muốn, tu thêm một vai loại công pháp khác cũng không phải khó nhằn gì, lại còn có thể tùy ý biến hóa bổ trợ lẫn nhau.”

Đế Đạo Thiên phấn chấn tinh thần, lập tức lấy ra đan dược mà nuốt vào. Linh lực từ đan dược xuôi theo lộ tuyến của Ma Điển chạy dọc cơ thể của hắn, dần dần hình thành nên Linh mạch mới, hắn gọi đó là Ma Mạch.
« Chương TrướcChương Tiếp »