Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đao Tiêm Mật

Chương 4: Ở cùng nhau

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khương La căng thẳng dõi theo từng động tác của Tô Lưu Phong, nhìn hắn nhẹ nhàng cắn một miếng bánh ngọt: "Có hợp khẩu vị không? Tiên... ca ca?"

"Rất ngon."

Giọng nói lạnh lùng như sương tuyết, nhưng âm điệu lại dịu dàng dễ nghe.

Cuối cùng Tô Lưu Phong cũng nói lời đầu tiên trong ngày hôm nay, khiến tâm trạng của Khương La yên ổn trở lại.

Khương La thở phào nhẹ nhõm, gương mặt tròn trĩnh đáng yêu nở nụ cười để lộ hàm răng trắng như tuyết, trông rất hồn nhiên dễ thương.

Nàng lấy thêm nhiều bánh ngọt, nhét vào tay Tô Lưu Phong. Tiểu cô nương nhỏ tuổi này yêu thương huynh trưởng chẳng khác gì muội muội ruột cả.

Tô Lưu Phong không có người thân, cũng không biết nên báo đáp lại tấm lòng của Khương La thế nào.

Lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy bối rối lúng túng, bất an vì một người xa lạ đối xử quá tốt với mình.

Sau khi đưa bánh ngọt, Khương La chợt nhớ đến vết thương của Tô Lưu Phong.

Thấy hắn vẫn còn đi khập khiễng, Khương La liền nghĩ, biết ngay là chẳng có ai chịu chữa trị cho Tô Lưu Phong, tất cả đều dựa vào ý chí nghị lực của hắn mà gắng gượng.

Thế này không ổn, nàng phải tìm cơ hội mời đại phu đến xem xét vết thương cho hắn mới được.

Nhưng hiện giờ nàng chỉ là một đứa trẻ năm, sáu tuổi, có thể trộm được đồ ăn từ nhà đã là khó khăn lắm rồi! Tất cả đều là nhờ tổ phụ thương yêu, sẵn lòng tiêu hết bổng lộc hàng tháng để chăm sóc cho nàng.

Khương La khẽ kéo tay áo Tô Lưu Phong, đưa ra một hộp thuốc mỡ đã dùng dở: "Nếu huynh đau thì bôi cái này nha."

Lời nói không thể quá chững chạc, dù mọi người ai cũng biết nàng thông minh sớm. Thỉnh thoảng tỏ ra ngây thơ, cảm giác thật cũng... cũng không tệ lắm.

Khương La còn chưa hiểu chuyện, nhưng Tô Lưu Phong lại rất biết điều. Hắn hiểu rằng thức ăn và thuốc này đều đến từ sự yêu thương của một đứa trẻ, hắn không nỡ từ chối, nhưng cũng không thể nhận hết.

Hắn không muốn làm phiền nàng, cũng không muốn lừa dối nàng.

"Không cần đâu." Tô Lưu Phong nói.

Nhưng Khương La lại không chịu nghe theo, nàng chẳng còn cách nào khác, đành phải trở thành đứa trẻ nghịch ngợm làm chuyện xằng bậy một lần.

Nàng liền kéo tay áo của Tô Lưu Phong lên, một vết roi rách thịt đỏ au, lật da lộ ra trông cực kì ghê rợn hiện ra trước mắt. Vết máu còn chưa kịp khô, rõ ràng là vết thương mới của đêm qua.

Hắn lại bị đánh ư? Khương La nổi giận lạ thường, nàng chỉ mong Tô Lưu Phong không quay lại đó nữa mà hãy theo nàng về nhà đi, nàng sẽ cố hết sức thuyết phục tổ phụ thu nhận tiên sinh!

Tô Lưu Phong thấy đôi mắt Khương La trừng trừng, tưởng nàng bị dọa sợ bèn vội giật tay áo lại, lùi về sau nửa bước.

Khương La bướng bỉnh ôm chặt cánh tay hắn, giọng đã nghẹn ngào: "Máu chảy nhiều thế này, đau lắm... Ca ca phải bôi thuốc mới được."

Tô Lưu Phong bỗng chốc ngẩn ngơ.

Xưa nay chưa từng có ai hỏi hắn -- có đau hay không.

Ngay cả A Lưu sư huynh cũng chỉ lau máu giúp hắn, mặc định rằng hắn cãi lời Lưu chưởng quản nên phải chịu kiếp nạn này, đáng chịu một trận đòn.

Làm gì có ai sẽ quan tâm hắn có đau hay không chứ?

Khương La lấy mu bàn tay lau nước mắt, cẩn thận lấy thuốc mỡ ra bôi lên bên cạnh vết thương. Sợ thuốc quá mạnh, thấm vào da thịt, nàng còn cẩn thận thổi nhẹ: "Ca ca cố chịu một chút nhé."

Giọng nói non nớt ấy khiến lòng người ấm áp. Tô Lưu Phong hoảng hốt trước lòng tốt của nàng, lại hèn nhát đến mức không thể không chấp nhận được lòng tốt ấy.

Cho đến khi phần ngực áo hắn hơi lơi lỏng, túi thảo ô trong ngực liền rơi ra, bị Khương La nhặt lên.

Tâm địa độc ác của hắn bị phơi bày dưới ánh sáng ban ngày, không thể nào che giấu.

Dù đứa trẻ trước mắt chẳng hay biết gì, cũng không nhận ra lòng căm hận thế gian đã khiến hắn nảy sinh lòng gϊếŧ chóc.

Khương La nhặt thảo ô lên, mơ hồ đoán được đời trước Tô Lưu Phong đã thoát chết thế nào.

Kiếp trước, sau khi Khương La qua đời, nàng thỉnh thoảng nghe được vài lời đồn đại từ dân gian -- có người nói, Tô Lưu Phong cậy quyền cậy thế, một tay che trời.

Thậm chí, hắn còn bị đồn là kẻ lòng lang dạ sói, coi mạng người như cỏ rác, hãm hại trung lương.

Nhưng, dù là quan tốt hay quan xấu, đứng trước mặt thiên gia, đều tự xưng là "trung lương", ai có thể biết được lòng người hiểm ác, chân tướng thế nào?

Kẻ ác trong lời đồn ấy chính là tiên sinh của nàng, A La theo bản năng muốn che chở cho hắn.

Khương La không nói gì, nàng chỉ giả vờ ngây thơ, mỉm cười đưa cây thảo ô trả lại cho Tô Lưu Phong: "Ca ca, huynh làm rơi đồ này."

Dù biết rõ nàng không thể hiểu, nhưng Tô Lưu Phong vẫn cảm thấy lo lắng -- ý đồ xấu xa độc ác của hắn đã bị một đứa trẻ ngây thơ phát hiện.

Thật may mắn là nàng vẫn còn ngây thơ, chưa hiểu sự đời, hắn biết ơn vì nàng không nói gì cả.

Nhưng thật ra, Khương La hiểu rất rõ mọi chuyện.

Nàng cảm thấy thương xót cho Tô Lưu Phong.

Không phải vì ghét bỏ tâm địa của hắn, mà là vì nàng căm hận thế gian lạnh lùng đã ép buộc người thầy tốt bụng của mình.

Một người tốt như Tô Lưu Phong, rốt cuộc đã phải trải qua những điều kinh khủng gì mà khiến hắn muốn nhúng chàm bản thân?

Nếu có thể, nàng muốn thay hắn gánh chịu mọi đau khổ.

-

Khi Tô Lưu Phong trở về căn nhà mà gánh hát thuê thì trời đã khuya.

Hôm nay hắn vẫn chưa kiếm được tiền, nhưng may mắn là đã ăn được chút bánh ngọt lót dạ, không cần sư huynh A Lưu phải chia nửa cái bánh bao đã trộm cho hắn.

Tuy nhiên, vận may của Tô Lưu Phong chẳng hề tốt hơn, vừa bước vào nhà đã bị Lưu chưởng quản chặn lại.

Lưu chưởng quản cầm que tre xỉa răng, cười cười đầy ẩn ý: "Ta đã nói mà, Tiểu Phong của chúng ta cuối cùng cũng hiểu chuyện rồi! Ra ngoài còn biết lau mặt thay y phục nữa. Với khuôn mặt xinh đẹp này của ngươi, chỉ cần lên đài diễn hát vài câu, các phu nhân sẽ đổ đầy bạc cho ngươi. Còn làm thêm vài buổi diễn trong nhà quan lớn, chỉ cần dùng sức thân xác, không cần hát, ngươi còn lo gì không kiếm được tiền?"

Lúc đó Tô Lưu Phong chỉ mới chín tuổi, còn chưa trưởng thành, vậy mà đã phải nghe những lời nói bẩn thỉu làm ô nhiễm tâm hồn như vậy.

Hai tay ở trong tay áo hắn nắm chặt thành quyền, ngón tay cứng đờ phát ra tiếng răng rắc.

Tô Lưu Phong muốn bịt tai lại, không muốn đối đầu với Lưu chưởng quản.

Còn chưa phải lúc. Phải giữ bình tĩnh.

Lưu chưởng quản hừ lạnh một tiếng, nghĩ rằng hắn không dám phản kháng, liền nói thêm: "Ta đã nhìn thấy hết rồi! Ngươi đúng là biết cách, nhỏ tuổi mà đã biết đi đường tắt, còn dám dây dưa với cháu gái của Chu bổ đầu, chắc ngươi đã lừa được bánh từ nàng? Giỏi lắm, biết hắn chỉ có một cháu gái duy nhất, được cưng chiều hết mực, ngươi định làm con rể nuôi từ bé sao? Tốt, tốt, có tiền đồ lắm. Nếu sớm biết ngươi dám làm việc này, ta còn ép ngươi đi ăn xin làm gì?"

Rõ ràng là cười cười nói nói, nhưng trong ánh mắt Lưu chưởng quản lại tràn đầy sát khí.

Tiểu tử này đang tính tìm đường thoát thân, chắc chắn là muốn chạy trốn! Xem ta có đánh gãy chân ngươi, phá tan ý định bay xa của ngươi không!

Chưa kịp động thủ, Tô Lưu Phong đã bước tới trước, túm lấy áo hắn ta, giọng lạnh lẽo: "Nói ta thì được, nhưng đừng sỉ nhục người khác."

Khuôn mặt hắn căng cứng, đôi mắt phượng đầy sát khí, cơn giận đang bùng lên mạnh mẽ.

Khương La chẳng qua chỉ là một đứa trẻ năm, sáu tuổi, sao hắn ta dám đặt điều nhục nhã nàng. Thật đáng khinh bỉ.

Thiếu niên thường ngày bị đánh cho bò lê bò lết, hôm nay lại dám phản kháng.

Lưu chưởng quản ngạc nhiên, rồi bị sự phản kháng của hắn làm cho bật cười.

Hắn nhấc chân lên đạp mạnh một cái, dùng hết sức lực của mình, khiến cho Tô Lưu Phong bị đá bay thẳng vào căn phòng ngủ mà hắn ta thường ngày vẫn hay nghỉ ngơi.

Nhưng lần này, Lưu chưởng quản không còn định gϊếŧ gà dọa khỉ nữa.

"Ầm! Ầm! Ầm!"

Hắn ra tay ác độc đánh Tô Lưu Phong, trong phòng truyền ra toàn là những tiếng rêи ɾỉ đầy nhẫn nhịn và tiếng thình thịch của nắm đấm đập lên da thịt.

Những đứa trẻ trong đoàn hát không ai dám ngăn cản, chúng sớm đã chạy về chỗ ngủ chung, ôm nhau thành một đám, bịt kín hai tai lại.

"A Lưu sư huynh, Tiểu Phong có chết không?"

"Chắc chắn sẽ chết, Lưu chưởng quản điên rồi."

"Ta sợ quá..."

"Đừng nói bậy!" Khóe mắt A Lưu đỏ hoe, nước mắt đã lăn dài, "Hắn sẽ không chết đâu."

Nhưng A Lưu quá nhút nhát, hắn không giống Tô Lưu Phong, người có tính cứng cỏi, dám đối đầu với Lưu chưởng quản, đón nhận những cú đấm của hắn ta.

A Lưu đã ký vào khế ước bán thân, nếu Lưu chưởng quản muốn đánh chết hắn, cũng sẽ chẳng có ai đứng ra làm chủ cho hắn.

Hắn liên tục tự nhủ, không phải hắn nhát gan, mà là hắn và Tô Lưu Phong không giống nhau...

Trận đòn độc ác ấy kéo dài rất lâu, cho đến khi Lưu chưởng quản chán ghét bước ra khỏi phòng, gọi A Lưu vào kéo Tô Lưu Phong, lúc này đã bị đánh đến gần chết ra khỏi phòng.

Hắn ta làm sao có thể nghỉ ngơi với một thứ đầy máu me như thế ở trong phòng được.

A Lưu nhận lệnh trong nước mắt, run rẩy bước vào phòng, lay lay Tô Lưu Phong đang nằm trên đất.

Trên người Tô Lưu Phong không có chỗ nào là lành lặn, toàn là vết máu do roi và nắm đấm tạo thành, chỉ duy nhất khuôn mặt vẫn nguyên vẹn, đẹp đến mức không giống con người.

Khung cảnh đó lại càng khiến A Lưu cảm thấy buồn lòng hơn.

Lưu chưởng quản không coi Tô Lưu Phong là người, hắn chỉ coi Tô Lưu Phong như một cái cây hái ra tiền, một món đồ có thể tùy ý bẻ gãy bất cứ lúc nào!

A Lưu căm hận, trong lòng chỉ muốn gϊếŧ chết hắn ta!

Nhưng vào lúc ấy, Tô Lưu Phong gắng gượng hít một hơi, đưa một mảnh giấy nhàu nhĩ vào tay A Lưu.

Mỗi lời nói của hắn đều rất khó khăn, mỗi khi mở miệng, l*иg ngực lại rung lên khiến hắn đau đớn.

Nhưng Tô Lưu Phong vẫn phải nói, dường như chưa bao giờ hắn lại nói nhiều như lúc này.

"Huynh... có thể tìm nơi khác đi được rồi."

Câu nói đầy thê thảm của Tô Lưu Phong khiến A Lưu rùng mình, cảm giác như có sấm chớp nổ tung trên đỉnh đầu.

Hắn run rẩy mở mảnh giấy ra xem -- đây, đây chính là khế ước bán thân của hắn!

Lưu chưởng quản ép họ phải kí dấu tay, còn cố tình giữ lại không đưa lên quan phủ, nhằm ngày nào đó khi gánh hát không còn làm ăn được nữa, hắn có thể bán họ làm nô bộc cho các quan lớn, để chủ mới tự đem khế ước đến quan phủ xác nhận.

Như vậy, việc chuyển nhượng khế ước bán thân sẽ dễ dàng, tiện lợi mà không để lộ hành vi buôn bán trẻ em của hắn, giúp hắn cầm tiền mà thoát thân.

Do đó, chỉ cần hủy được những khế ước này, A Lưu sẽ được tự do.

Giờ đây hắn đã hiểu vì sao Tô Lưu Phong, người xưa nay vẫn luôn chịu đựng, hôm nay lại phát cuồng lên chống đối Lưu chưởng quản.

Hắn muốn xông vào phòng ngủ của Lưu chưởng quản để tìm lối thoát cho mọi người!

"Tiểu Phong... Ta... ta xin lỗi ngươi."

A Lưu sư huynh lệ rơi như mưa.

Trong khoảnh khắc ấy, dường như có ánh trăng dẫn lối, khiến hắn vô thức nhìn về một phía -- nơi đó có vài cọng thảo ô tán loạn trên đất. A Lưu từng nghe qua về loại thảo này, biết rằng nếu chưa qua hấp chín, thảo ô sẽ chứa độc tố.

Hắn có linh cảm, lập tức cắn chặt răng, nhặt lấy những cọng thảo ô bị Tô Lưu Phong đánh rơi trong bóng tối.

Tiểu Phong là người tốt, hắn không nên phải gánh chịu quá nhiều tội nghiệt như vậy.

Vậy nên, A Lưu quyết định can đảm một lần, thay hắn gánh lấy tất cả.

Cũng xem như chuộc tội cho sự yếu đuối, nhu nhược của bản thân.

...

Vài ngày sau, Lưu chưởng quản chết, chết vì uống quá liều rượu thuốc từ thảo ô chưa qua hấp chín, ngộ độc mà chết.

Nhưng lần này không phải do Tô Lưu Phong ra tay.

Khi vết thương của Tô Lưu Phong đã đỡ hơn một chút, hắn nghiêng đầu nhìn hai đồng bạc còn sót lại trên bàn, rồi chợt hiểu ra tất cả.

A Lưu sư huynh đã ra tay.

Dù quan phủ đã kết án bằng lý do "vô tình uống phải rượu thuốc," hắn vẫn thấy lương tâm cắn rứt, nên sớm thu dọn hành trang, không nói lời từ biệt mà rời đi.

Sư huynh A Lưu giờ đã tự do, mà Tô Lưu Phong cũng không còn ràng buộc gì nữa.

Tia nắng ấm áp len lỏi qua ô cửa sổ thủng, chiếu vào căn nhà đầy mùi mốc của Tô Lưu Phong.

Hắn tắm mình trong ánh dương ấy, cuối cùng cũng dám an tâm nghỉ ngơi chốc lát.

Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, Tô Lưu Phong dường như nghe thấy có người đang nói chuyện, hương thơm hoa quế thoang thoảng kéo hắn về thực tại.

Thiếu niên yếu ớt bừng tỉnh, từ từ mở đôi mắt phượng lạnh lẽo, liếc nhìn sang bên cạnh. Trước mắt hắn là khuôn mặt hồng hào của một tiểu cô nương.

"Ngươi..." Hắn chắc chắn mình đang mơ?

Nhưng không ngờ, Khương La nhìn thấy Tô Lưu Phong thì rất vui mừng.

Nàng cẩn thận gạt những sợi tóc đen mảnh vương trên lông mi của hắn, giọng nói mềm mại hỏi: "Ca ca, nếu huynh không có chốn nương thân thì... có muốn theo muội về nhà không?"
« Chương TrướcChương Tiếp »