Chương 2

Cậu bé vẫn không nói gì, nhưng ánh mắt lại vô tình hướng về phía hai bàn tay đang nắm chặt của họ. Mặc Mặc bởi vì hàng năm đều chạy ra ngoài chơi, nên màu da tự nhiên sạm hơn cậu quanh năm ru rú trong nhà.

Tuy rằng màu sắc không tương đồng, nhưng hai cánh tay như củ sen nắm tay nhau như vậy, vẫn lộ ra vài phần đáng yêu hài hòa.

Cậu bé vẫn không nhịn được, nhẹ nhàng nắm lại, lộ ra nụ cười hơi nông.

Kiều Cố nhìn hai nhóc rời đi, chờ đến khi hai người đều không thấy mới sờ sờ lục lạc nhỏ trong túi quần, lục lạc nhỏ bị kích động, nhưng kì dị là không phát ra âm thành nào, hắn nhắm hai mắt âm thầm giật giật ngón tay, cuối cùng không khỏi thở dài một hơi.

Phong Nghiêm nãy giờ luôn không nói gì, nhịn hồi lâu vẫn nhịn không được nói: "Kiều tiên sinh, tình huống của cháu trai tôi, ngài....có cách không?"

"Con cháu đều có phúc của con cháu, Phong lão tiên sinh hà rất để ý việc ngày sau ngài nhìn không tới nghe không thấy chứ?" Kiều Cố không còn dùng vẻ mặt tốt đối với Mặc Mặc nữa, một giây đồng hồ đã khôi phục dáng vẻ cao lãnh bình thường.

Phong Nghiêm cũng thở dài một hơi, người này nói đến nhẹ nhàng tự tại, chính hắn không có đời sau, sao có thể thể hội được suy nghĩ của người có thế hệ sau chứ?

"Phong lão tiên sinh khó tránh khỏi thất lễ, trước mặt tôi nói tôi nói bậy, ngài nghĩ gì tôi đều biết rõ." Sắc mặt Kiều Cố lạnh thêm một phần, hừ lạnh trong lòng, hắn không có đời sau, nhưng Mặc Mặc so với đời sau của hắn còn muốn làm người ta ưu phiền hơn, lao tâm của hắn cũng có ít hơn ông ta đâu?

Ý nghĩ trong lòng mình bị người khác dọ thám biết được thật sự khiến người không thoải mái, nhưng chính Phong Nghiêm oán giận người ta trước, chỉ có thể xấu hổ cười cười.

Hai người đều không muốn nói chuyện, Kiều Cố ngồi trên ghế lười biếng phẩm trà mới năm nay, đáy lòng còn đang suy tư làm sao quăng tên nhóc Mặc Mặc phiền phức tinh này ra ngoài.

Gian ngoài, Mặc Mặc cũng không kéo cậu bé nọ đi đến chỗ nào xa. Rất lâu trước kia Kiều Cơ đã cảnh cáo nhóc không được chạy loạn, quy định phạm vi nhóc có thể ra ngoài chơi đùa. Tuy thường ngày nhóc hơi ngứa da, nhưng về việc nghe lời Kiều Cố thì thật sự không có gì để chê.

Nơi này là Tô thành, ở Giang Nam, đất lành kiêm vùng sông nước nứt tiếng, là một thành phố nhỏ mang vẻ đẹp mong lung giữa mưa phùn khói sóng.

Tòa nhà Kiều gia

Kiều gia tòa nhà lớn ngoại quẹo phải cách đó không xa chính là một cái hẻm nhỏ, nơi này ngõ nhỏ rất nhiều rất nhiều, người bên ngoài một cái không cẩn thận liền sẽ bị không có gì khác nhau ngõ nhỏ cấp vòng vựng.



Mặc Mặc từ khi hiểu chuyện đến nay liền đi theo Kiều Cố sinh sống ở nơi này. Kiều Cố nói khi nó còn nhỏ thường quấn lấy Kiều Cố lôi ra ngõ nhỏ, chờ đến tuổi nó có thể tự mình đi mà không cần người nắm, mấy ngõ nhỏ này quen thuộc với nó như bồn hoa nhỏ trong sân nhà mình vậy.

Thậm chí nó còn có thể nhắm hai mắt vòng tới vòng lui từ mỗi hèm nhỏ hơn nữa còn thành công trở lại nhà mình.

Nhưng mà hôm nay mang theo đồng bọn mới ra chơi nên không thích hợp để biểu diễn kĩ năng này. Mặc Mặc chỉ có thể kéo tay cậu bé, một bên cẩn thận tránh thứ gì đó, một bên lải nhải: "Tớ thấy cậu mãi không nói chuyện, có phải cậu không nói được hay không? Aiz, cậu đường có lo, cho dù cậu không nói tớ cũng sẽ không khinh thường cậu. Lão Cố nói trước kia tớ cũng không nói được, sau này có một ngày đột nhiên nói chuyện được, chẳng qua hình như ổng không thích tớ nói chuyện lắm? Còn luôn chê bỏ tớ lải nhải, ha, ai lải nhải chứ? Tớ nói chuyện với ổng đó lả do để mất ổng đó, nếu mà là người khác, tớ còn lười phản ứng nữa!"

Cậu bé bởi vì cái câu không nói được của nó mà sắc mặt đỏ lên vài phần, nhưng nghẹn một hồi lâu cũng không nói ra, hơn nữa Mặc Mặc nhảy đề tài quá nhanh, cậu chỉ có thể lắc đầu tỏ vẻ mình cũng không phải không nói được.

Đáng tiếc Mặc Mặc vẫn luôn vội vàng tránh đồ vật, trong lúc nhất thời căn bản không nhìn thấy động tác của cậu.

Hai đứa bé vòng một hồi lâu mới dừng lại, Mặc Mặc thở dài nhẹ nhõm một hơi, nở một nụ cười xán lạn: "Tới rồi, chỗ nổi tiếng nhất Tô thành hẳn là nước đó! Hôm nay chúng ta tới chơi nghịch nước nha Tiểu Mặc?"

Cậu bé bị bắt mang tên Tiểu Mặc theo bản năng vẫy vẫy tay, cậu không thể nghịch nước, sẽ xảy ra chuyện!

Mặc Mặc nhìn động tác của cậu có hơi khó hiểu hỏi: "Sao vậy? Cậu không muốn chơi sao?"

Cậu bé hơi muốn gật đầu, nhưng nhìn khuôn mặt của Mặc Mặc trong nháy mắt tràn đầy thất vọng, do dự một hồi vẫn nắm chặt quần áo lắc đầu.

"Aiz, chúng ta tới đây chơi đi!" Hai mắt Mặc Mặc sáng lên, trực tiếp cẩn thận lôi kéo cậu bé xuống hai khối đá xanh bên bờ sông.

Phiến đá xanh bị ngâm nước hành năm, sớm đã mọc đầy rêu phong xanh lục, Mặc Mặc không chú ý tới hai chân cậu bé hơi phát run, nhưng tay phải vẫn nắm chặt tay đối phương.

Cậu bé hơi run rẩy, dưới sự trợ giúp của Mặc Mặc thích ứng một hồi lâu mới ngồi xổm trên phiến đá, không khỏi thở dải nhẹ nhõm một hơi, nhưng cũng không vói tay vào nước.