Quyển 1 - Chương 2: Hana (1)

Nhìn vẻ mặt không mấy tốt lành của hắn, Lyrish im lặng quay đầu đi chỗ khác, đồng thời cậu vận dụng bộ não nửa vời của mình bắt đầu phân tích tình huống hiện tại và cuộc đối thoại đầy hàm ý của Chu Tây và An.

Trong nhóm thì cậu là hậu cần, chuyên xử lý những chuyện về thông tin và hoạt động bên ngoài, tuy chỉ là hậu cần nhưng cậu cũng hơn cả khối người về cả trí tuệ lẫn trí nhớ, chỉ là bộ não kỳ dị này không biết bị chập đoạn dây thần kinh nào mà nó lúc linh lúc không linh, cho cậu một tờ bản đồ cậu nhìn qua là nhớ, hỏi cậu sáng nay ăn bao nhiêu chén cơm cậu liền cứng miệng không thốt ra được một từ.

Lyrish chán nản đứng dậy, sau đó vô cùng tự nhiên đứng bên cạnh An, hưởng ké làn gió mà chiếc quạt màu đen trong tay hắn đang phe phẩy. Cậu với vị đội trưởng này là anh em nội tạng với nhau, không phải là quá thân thiết nhưng cũng đủ để cậu biết một vài chuyện khác thường mà những đội viên khác không biết về hắn.

Ví dụ như chuyện mới nãy, bọn họ đứng ở sau lưng cậu nói chuyện mà không quan tâm đến việc liệu cậu có hiểu hay không, không phải là đang khinh thường cậu không thông minh mà là đang gián tiếp để lộ thông tin cho cậu suy đoán.

Không cần phải nghi ngờ gì nữa, dựa vào kinh nghiệm đọc tiểu thuyết phiêu lưu của cậu, cậu có thể chắc chắn bọn họ đã bị thứ gì đó kéo vào chỗ này, cộng thêm với việc An có hệ thống, thái độ bình thản của Phạm và Chu Tây, tất cả đều nói lên bọn họ đã cùng xuyên không vào tiểu thuyết!

Ý nghĩ này vừa bật ra cậu liền nghe thấy tiếng cười có lệ của người bên cạnh, sau đó là giọng nói chế giễu của ai kia vang lên: "Làm ơn đi, cậu cũng đã 21 rồi."

"21 tuổi thì sao, không phải đến cả ông già 80 cũng có thể xuyên không vào tiểu thuyết làm trai tân đó à. Anh coi anh kìa, bản thân có hệ thống thì cũng thôi đi, đằng này lại còn có cả bộ bài tây kỳ diệu đó, keo kiệt muốn chết." Lyrish méo mỏ nói, cậu không quan tâm những người khác có nghe thấy hay không, cho dù có nghe thấy thì cũng có làm được gì đâu.

Người này có thể đọc được suy nghĩ của người khác, cũng có thể điều khiển người khác làm đủ mọi chuyện, không chỉ thế mà mấy lá bài tây của hắn cũng có rất nhiều năng lực đa dạng, chỉ là hắn rất ít dùng tới chúng, để dành làm lá bài tẩy của bản thân.

Cũng may hắn có bệnh nên cậu mới thó được một lá bài của hắn, không phải là quá mạnh nhưng cũng có thể bảo vệ bản thân, đúng như cách gọi anh em nội tạng, thỉnh thoảng cậu còn đa nghi là do hắn cố ý.

"Hai chuyện này liên quan đến nhau sao? Dù sao thì cậu cũng nên đọc tiểu thuyết ít lại một chút đi, bộ não cũng có dung lượng của nó, không phải nó cũng có thể giãn nở như vũ trụ đâu." An chân thành khuyên giải, tay hắn ra sức phe phẩy chiếc quạt đen của mình, làm như không thấy đám đội viên kia đều đang ghen tị nhìn Lyrish, kẻ đang được hắn chu đáo chiếu cố.

Có lẽ là xuất phát từ tình cảm của đàn anh nên hắn có chút phân biệt đối xử với Lyrish, cả hai hơn kém nhau một tuổi, bình thường đều có kha khá chủ đề có thể cùng nhau thảo luận. Nếu không phải drama tình ái của hắn với vị bộ trưởng kia nổi rần rần khiến cho quần chúng ăn dưa đều không để ý đến thái độ làm việc của hắn với các đội viên khác, có lẽ sẽ có chuyện đáng xấu hổ hơn nữa xảy ra.

Nghe được những lời này Lyrish liền không khách khí mà liếc mắt nhìn hắn, sau đó cười trừ chỉ vào bản thân: "Anh còn nói tôi? Không phải cả tháng qua tôi chỉ đọc sách của anh thôi sao? Mà cái này còn do anh bảo đấy, làm ơn đi, trí nhớ của anh tốt lắm mà."

"Vậy à, thế thì không cần đọc nữa, dù sao sắp tới cũng không rảnh rỗi được nhiều đâu, cậu cũng biết rồi mà, cái chuyện xuyên không mà cậu nghĩ đấy." Hắn không đôi co nữa mà nhìn đi chỗ khác, bốn bề chỉ toàn là cát vàng, không thấy bất kỳ sinh vật sống nào ngoài bọn họ.

Ngẫm nghĩ, cậu cứ cảm thấy cái chuyện xuyên không này có chút vô lý, Lyrish bắt đầu tự hỏi lại mình đã nghĩ sai ở đâu. Giả thuyết này của cậu vừa mới xuất hiện liền bị An phủ nhận, thế nhưng không phải xuyên không thì còn thế nào? Chẳng lẽ bọn họ vẫn ở đây, ở trong tinh cầu của mình nhưng chỉ là bị một tên tội phạm nào đó bắt cóc nhét vào phần không gian của gã? Không thể nào, gã dám làm như thế thì gan cũng phải to lắm đấy.

Lyrish nhìn hắn, vẻ mặt luôn hòa nhã và nụ cười khiêm tốn chưa từng biến mất ở trên mặt đối phương, hắn đi tới chỗ của Phạm, không quan tâm đến suy nghĩ của cậu nữa.

Nếu thực sự không lầm thì hẳn là đã rơi vào một thế giới khác, như kiểu người bình thường bị trò chơi bắt nhốt phải vượt qua những cửa ải đáng sợ, hoặc đơn giản hơn một chút là lọt vào một chiều không gian song song khác, nói chung thì hiện tại đại khái cậu đã có được giả thuyết của riêng mình.

Đi theo phía sau người đàn ông này, cậu nghe An hỏi: "Cách đây không có khu vực nào có bóng râm hết sao? Một ngôi làng cũng không có?"

"Tôi tưởng anh biết rồi? Chẳng lẽ hệ thống chưa cập nhật à?" Chu Tây nhìn hắn rồi chỉ vào màn hình màu xanh đang trôi nổi giữa không trung: "Không chắc, gần đây có một khu rừng nhiệt đới phát triển khá tốt, hay là chúng ta qua đó đi?"

Màn hình màu xanh này là kỹ năng của Phạm, nó có thể quan sát được toàn bộ bản đồ của một tinh cầu, có thể tạo lỗi hoặc hack vào mạng lưới thông tin của bất kỳ thiết bị điện tử nào, vì thế hắn luôn ở lại trong trụ sở để giám sát tình huống, đồng thời đóng vai trò là người của bộ phận kỹ thuật ở trong nhóm.

Trên màn hình đang chiếu hình ảnh của một cánh rừng xanh tươi, đáng chú ý là nó không có bóng, đổi góc nhìn thế nào thì cũng chỉ là những phần cát vàng khô khốc, giống như khu rừng này chỉ là ảo ảnh che mắt, chúng không có thật.

Nhìn tán cây rậm rạp đung đưa qua lại, An gật đầu chỉ vào nó: "Đến đó trước, không nhất thiết phải tiến vào khu rừng này nhưng chúng ta có thể ở ngoài bìa rừng cắm trại, nhìn mặt trời ở đây thì chắc cũng đã tầm 3 đến 4 giờ, mọi chuyện đến đó rồi tính tiếp."

Mọi người nghe vậy đều phủi quần đứng dậy, không ai lên tiếng ngăn cản vì e sợ những thứ chưa biết khác sẽ xảy ra, dù sao cũng là đoàn đội chỉ đứng sau quân chủ lực của chính phủ, làm việc cùng nhau ba năm ít nhiều cũng hiểu và tin tưởng vào vị đội trưởng còn kém mình vài tuổi này.

Từng đôi chân dẫm đạp lên nền cát vàng nóng bỏng, bọn họ vừa đi vừa uống nước của mình, thoải mái chuyện trò mà không quan tâm đến những mối nguy hiểm đang ẩn sau khu rừng tươi tốt, thứ đang chờ đợi bọn họ khám phá.

Đây là đặc quyền của những kẻ mạnh, những kẻ bị thu hút lại gần nhau tạo nên một mối liên kết khó mà đứt lìa.

****

Không biết đã qua bao lâu, có lẽ là một hoặc hai tiếng sau cả nhóm đã cùng đứng trước địa điểm mục tiêu của mình, cả người bọn họ đều là mồ hôi nóng, nhưng trên mặt lại chưa từng có vẻ mệt mỏi thiếu sức sống.

An đã cởi đi lớp áo vest bên ngoài chỉ để lại chiếc áo sơ mi không được tra vào trong quần, vạt áo và lưng áo đều đã thấm đẫm mồ hôi, khuôn mặt tuấn tú của hắn lại chỉ có chút đỏ bừng do ánh nắng gay gắt của mặt trời.

Từ trong kho trữ đồ được gắn trên quần áo mà lấy ra vài đồ vật dùng để dựng lều lập trại tạm thời, mọi người tự chuẩn bị cho bản thân ly đồ uống lạnh để giải khát, ngồi trong bóng râm nghỉ ngơi.

Kho trữ đồ được gắn kèm trên quần áo là loại dị năng khá là thường thấy của Tiến Hóa Giả, vì tính chất siêu nhiên của dị năng không thể được đo lường và tái tạo lại từ máy móc thế nên thứ này cơ bản đều là của con người, những Tiến Hóa Giả có được dị năng này thường sẽ tự nguyện đi hiến cho Trụ Sở Nghiên Cứu Quốc Gia, đổi lại họ có thể chọn lựa dị năng khác để cấy ghép vào phần dị năng bị thay thế, trở thành một bản thân tốt hơn.

Vì thế từ một bộ trang phục không có gì đặc biệt qua tay các nhà nghiên cứu chúng bỗng trở thành một kho trữ đồ di động dành riêng cho những Tiến Hóa Giả cấp cao của chính phủ, mà bọn họ chắc chắn nằm trong nhóm thành phần cấp cao này.

Chỉ có Hana mới tới là ngồi nghệch một góc thở dài nhìn mọi chuyện diễn ra, không phải là cô không thông minh, chỉ là không giỏi động não trong những chuyện như lên kế hoạch tác chiến, nó như là thứ vĩnh viễn không thuộc về cô, chỉ có lao động tay chân mới là thứ luôn theo đuổi cô.

Do mới tới chưa kịp làm quen với những điều mới lạ ở môi trường mới, cộng thêm việc cô còn chưa lấy trang phục của bản thân mà đã bị kéo vô đây khiến cho cô như cách biệt hoàn toàn với mọi người, lập trường khác biệt, thân phận khác biệt khiến cho cô có cảm giác lạc lõng.

Cô cũng muốn tiến lên giúp mọi người dựng lều, hăng hái mời mọi người uống nước sau một chặng đường dài, thế nhưng cô không như bọn họ, không có những thứ cao cấp và tiện lợi như bọn họ.

Cô rất buồn....

Chú ý đến thái độ của người mới tới, An dùng chân đυ.ng vào Lyrish một cái sau đó ra hiệu cho cậu tới gần Hana, chăm sóc cho người mới một chút.

Bản thân hắn không hiểu Hana, cũng không phải là người tuyển Hana vào trong nhóm, quả thực hàng ngày hắn luôn có vẻ quan tâm tới mọi người, nhưng nhiệm vụ luôn là thứ chiếm trọn tâm trí hắn, không phải là không để ý, mà là không có thời gian để ý.

Lyrish lại khác, cậu ta rảnh rỗi có thể suy xét đến việc tuyển người mới thay hắn. Trong nhóm chỉ có sáu thành viên, lại còn là đội luôn đứng đầu được ưu tiên khi có nhiệm vụ khó, thế nên không phải lúc nào cũng đều làm chung nhóm, thậm chí có khi sẽ phải tách người thành hai nhóm làm nhiều nhiệm vụ cùng lúc. Vì thế lựa chọn tuyển thêm người của cậu đều được mọi người đồng ý.

Cậu ta cũng đã cân nhắc đến sức khỏe của mọi người nên mới như thế, còn sợ mái tóc tím đẹp trai của mình sau này sẽ bay hơn phân nửa, thế nên mới can đảm đề xuất ý nghĩ này, nếu không tương lai cả nhóm đều sẽ bị hói đầu rồi gầy đến trơ xương mà thôi.

Cũng vì thế mà cuộc xét tuyển người mới diễn ra, lấy danh nghĩa của An và Bộ Giám Sát thành lập mở cửa, nhưng trên thực tế người giám sát toàn bộ mọi chuyện lại là Lyrish, cái con người là hậu cần ở trong nhóm này.

Sở dĩ ban đầu Lyrish muốn tuyển thêm hai người vào nhóm, đối tượng cũng đã chấm ổn nhưng lúc này bên trên lại giao cho cậu một phần tư liệu của Hana, nói về gốc gác sinh thời của cô, là con ông cháu cha của viện trưởng Viện Nghiên Cứu Quốc Gia kia. Thế là chỉ có thể tuyển cô vào nhóm, còn hai người kia thì được đưa đến nhóm khác, thế nhưng trong số đó có một người không đồng ý, còn từ chối thẳng thừng lời mời của những đội khác, để rồi bây giờ không biết đã biệt tăm biệt tích ở đâu.

Như vậy cũng tốt, sống ở trong đây rất khó khăn.