Quyển 1 - Chương 3: Hana (2)

Lyrish ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, mới quay đi quay lại đã thấy cậu ta cầm trên tay quyển sách tự in của hắn, bìa sách là do cậu ta thiết kế, bây giờ cậu ta cũng là người đọc đầu tiên.

Nhìn nhau vài giây, Lyrish chủ động lăn đến bên Hana, cậu không ghét cô nàng này vì hiện tại cô cũng giống bọn họ trước đây, khi mà cậu mới 18 và An cũng chỉ vừa 19, lúc ấy được xếp vào một đội không ai thân quen với nhau, cũng không ai tin tưởng một cậu nhóc như An có thể dẫn dắt toàn đội xử lý những nhiệm vụ khó nhằn khác. Thế nên đã không thân quen lại còn rất xa cách, lần nhận nhiệm vụ đầu tiên cũng phải đến tận 1 tháng sau khi lập đội.

Lyrish thở dài, cô nàng này không giỏi động não như bọn họ, cũng chỉ là cô đơn lẻ loi một mình trong một đám đàn ông, cho dù trước đó nói chuyện rất vui vẻ nhưng chung quy cũng chỉ mới gặp nhau được mấy lần, xem thái độ của ba người Chu Tây khi cô nàng này mới tới cũng biết, mấy cái khúc gỗ đó căn bản không để tâm tới người mới, không yêu đương thì là nhiệm vụ, không nhiệm vụ thì là bản báo cáo, có khác như khúc gỗ đâu.

"Không ra phụ mọi người à, sao còn ngồi ở đây? Người mới nên tích cực một chút, đừng có lười biếng tạo mối quan hệ." Lyrish khép hai chân lại tay ôm gối nghiêng đầu nhìn cô, quyển sách vẫn được cậu cầm trên tay, những hàng chữ in xinh đẹp chiếm trọn cả trang giấy ngả vàng.

"Tui có làm được cái gì đâu, vào trong đó cũng chỉ biết đứng nhìn." Hana than thở dùng hai tay ôm mặt, cô rất ghét kiểu cảm giác bị động nhưng lại không làm gì được này, trong diễn tập huấn luyện đội cô luôn là chủ công của nhóm, chuyện gì có thể dùng tay chân đều xung phong lên trước, tính tình lại khá tốt nên thường rất được mọi người chiếu cố, đâu như bây giờ....

Lyrish ngẩng đầu dùng tay chỉ về phía người đàn ông đang mặc áo sơ mi trắng vẫn cà vạt nghiêm chỉnh, cậu nói: "Tên kia có nhiều đồ tốt, trang phục, thức ăn, nước uống cái gì cũng không thiếu, cô hiện tại không có bộ trang phục nào khác thì tới đó mượn anh ta vài bộ. Chịu khó chút, mặc vest chiến đấu cũng rất ngầu."

"Vậy sao cậu không cho tôi mượn đi? Mượn đồ của đội trưởng....Người ta cũng biết ngại mà." Hana nhìn cậu một cái sau đó nhìn đi chỗ khác, tai cô hơi đỏ, cũng không biết trong đầu đang nghĩ cái gì.

"À, đồ của tôi thì không được đâu, bởi vì tôi cũng chỉ đem có hai bộ thôi à." Lyrish lấy sách che mặt, lý do không cần nói cũng biết, cậu là hậu cần, dạo gần đây ngoại trừ đi qua giám sát nhóm lính mới tập luyện thì cũng chỉ có ở trong Trụ Sở ăn bánh nhìn mọi người làm nhiệm vụ, tương đối rảnh rỗi, thế nên cậu cũng không chuẩn bị gì nhiều.

Lúc này trong Kho dự trữ của cậu chỉ có Matcha đá xay, đồ ăn nhẹ, giày và hai bộ quần áo, tài sản không dư thừa, không thể cho Hana mượn đồ được....

Hana im lặng khoảng một lúc, sau đó sáp lại gần nhỏ giọng hỏi: "Cậu còn chưa nói cho tôi biết chuyện kia, cái chuyện của Bộ trưởng Lâm á, mọi người ai cũng biết bọn họ có tình cảm với nhau, chỉ là luôn từ chối chấp nhận nó thôi đúng không?"

"Sao tâm hồn bà tám của cô lại đến rồi? Đừng hỏi tôi, chuyện này tôi cũng không biết, tôi chỉ là hậu cần trong nhóm thôi, quan hệ với Kiều Đội không tốt lắm, tôi không biết gì hết."

Lyrish lấy sách ra rồi kiên quyết lắc đầu, chuyện bọn họ có quan hệ tốt có lẽ quần chúng không biết, nhưng chắc chắn những người liên quan đến chính phủ đều biết, có lẽ hắn không để ý tới nhưng mấy cái miệng xoắn lưỡi mấy cái cũng ra lời đồn kia đều đang nhìn chằm chằm vào bọn họ, thậm chí còn hơi khinh thường nó.

"Xạo, tôi mấy mươi tuổi rồi còn có thể bị cậu lừa sao? Đừng tưởng tôi không biết vị em út của chúng ta đang dần thay thế bộ trưởng ngồi lên vị trí drama đó, cậu cứ nói cho tôi biết đi, có khi tôi lại giúp được gì thì sao?" Hana chớp mắt sau đó mỉm cười với cậu, cô cười lên trông có vẻ rất ngu, ít nhất là trong mắt cậu là như vậy.

"Nghe kinh quá, chuyện này mà dám rộ lên anh ta sẽ xách súng đến oanh tạc vị nhà báo đó đấy."

Lyrish thử nghĩ đến viễn cảnh bản thân và ai kia vui vẻ mỉm cười với nhau mà lòng thấy lành lạnh, tên đó ngoài mặt trông rất tình cảm thực ra lại là tên không biết tình cảm, bảo bản thân có thể ăn cả nam lẫn nữ thì thật ra là loại nào cũng không dám ăn, phương diện này cậu biết rõ, vì mấy tên thường được hắn mời gọi rồi thấy mặt hắn ngon mà dụ lên giường thông thường đều bị hắn đá bay vào ngục vì tội quấy rối tìиɧ ɖu͙©, cái con người người kỳ lạ này vậy đấy.

"Vậy rốt cuộc chuyện kia là sao? Có thật hay không?" Hana chớp mắt, trong mắt cô Kiều đội luôn được cho là hình tượng hoàn hảo nhất, có cả kinh tế tinh tế và tử tế, lại còn nam nữ đều có thể yêu, thế nên cô cũng có chút rung động trước người này.

"Đội trưởng chắc chắn không có, nhưng không biết vị kia thế nào thôi. Đoán chừng thì chắc là có đấy, người ta còn tặng hoa cho mà." Lyrish chống cằm, cậu nhìn bóng lưng đang đứng ở bên cạnh Phạm nói chuyện, hắn luôn là người như vậy, chuyện gì cũng giỏi, đeo mặt nạ cũng rất giỏi.

"Thực sự là bộ trưởng đơn phương sao, tội nghiệp." Hana cũng nhìn hắn, bóng lưng cao gầy ấy có phải hơi vô tình hay không, dù sao cũng đã ba năm, không có chút xíu rung động nào luôn sao.

Lyrish đứng dậy, cậu chỉ vào chỗ hắn rồi quay đầu nói với Hana, "Tôi đi lấy đồ cho cô ha, cần tắm không? Để tôi mượn của đội trưởng cái nhà tắm luôn."

"Cậu đùa hả, cái nhà tắm mà cũng cất trong kho trữ đồ được hả, có phải cậu nói xạo không?" Hana mở to mắt nhìn cậu, miệng cô hé mở biểu thị vẻ không tin tưởng.

Lyrish dừng lại rồi khinh bỉ nhìn cô: "Cất trong kho trữ đồ? Gì vậy chứ, nếu cất được thật thì tôi mượn của anh ta làm gì.""

"Thì tại cậu có chú ý mấy thứ này đâu nên cất làm gì, đội trưởng chạy khắp nơi cất cái nhà tắm vào trong đó cũng đúng mà." Hana hợp tình hợp lý nói, cô thấy mình nói rất đúng, người như đội trưởng làm sao mà chịu bẩn được, chắc chắn phải dự trữ thứ gì đó vào những lúc ở đất khách như này.

Chuyện này nói trúng điểm đen của cậu, cậu đen mặt gắt gỏng vò đầu bứt tóc nói: "Cô thôi đi nha, anh ta bận tôi cũng không bận sao? Mấy người làm gì biết mấy tháng trước khi mà cuộc xét tuyển chưa diễn ra anh ta hành tôi cỡ nào, nói cô biết báo cáo của anh ta toàn bộ là do tôi viết, mấy tập hồ sơ dày cộp trong phòng anh ta là do tôi soạn, tôi không bận ở chỗ nào chứ?!"

"Thì cái đó là mấy tháng trước mà, gần đây cậu rảnh nên đâu có để tâm đến nó đâu đúng không? Dù thế nào thì cũng là vì cậu chủ quan, tôi cũng đâu có nói sai." Hana lúng túng vỗ vai Lyrish để cậu bình tĩnh, cô vốn nghĩ đội trưởng rất ga lăng, thì ra trong tâm còn có một mặt lười biếng như vậy.

Không sao hết, lười biếng là bản tính của con người, đội trưởng có thể như vậy thì càng tốt, trông anh càng sinh động như người hơn...Hana vỗ ngực, hình tưởng hoàn hảo thường rất dễ khiến những người xung quanh hắn áp lực, nếu hắn bình thường hơn một chút thì không khí sẽ thoải mái hơn, cũng tạo cơ hội cho những người thầm mến mộ hắn tự tin hơn.

Tuy rằng hiện tại cô đã có bạn trai nhưng mà đừng nói là cô, vị bạn trai kia còn muốn gặp đội trưởng hơn cô, khiến cô vừa vui vừa thẹn không biết nên chăm sóc người này thế nào.

Không thèm nói với cô nữa, Lyrish đi tới rồi dùng mũi chân đá vào giày của hắn một cái, đôi bốt bóng loáng phản chiếu tia sáng của ánh mặt trời liền bị phủ một lớp cát vàng.

Cậu nói, "Cho mượn nhà tắm đi, tôi đi tắm."

Quay đầu nhìn cậu, hắn nghiêng đầu hỏi: "Nói chuyện gì mà ồn ào thế, cãi nhau à?"

"Không biết, tự đi hỏi chính chủ đi." Cậu nhìn hắn, ánh mắt liếc từ trên xuống dưới một lượt sau đó lại bày ra vẻ mặt "anh biết rồi còn hỏi" đáp trả.

"Có vài chồng tư liệu thôi mà, cậu bất bình với tôi như vậy cũng không phải lẽ, cậu là hậu cần và đây là chuyện mà cậu nên làm, nếu không cậu cũng có thể đổi thân phận ra đánh nhau cho tôi để tôi làm hậu cần cho." An mỉm cười, hắn không vội lấy "phòng tắm" ra mà cứ thích ý như thế để cho hai con người một nam một nữ khó chịu.

"Chính yếu ở đây là anh giao quá nhiều, trong khi Phạm lại chỉ luôn ngồi chơi, công bằng ở đâu?" Nói đến đây thì cậu nhỏ giọng lại, cặp đôi kia nổi tiếng thù dai, cậu mà bị bọn họ ghim là sống cũng không nổi luôn ấy, bài học xương máu không thể đùa.

"Cậu không biết, Phạm nghe là giận đấy." Nhìn vẻ tủi thân của cậu thiếu niên, An bất đắc dĩ nói: "Anh ta cũng có chuyện của mình, đồng thời còn phải làm việc cho tôi, Dian và chú Trương luôn tách nhóm vì nhiệm vụ mà tôi giao cho, so ra thì không phải cậu được thiên vị sao? Ở đằng sau được chúng tôi bảo vệ, còn chỉ cần đối mặt với đống tư liệu phức tạp kia, đây là sở trường của cậu, cậu sướиɠ quá rồi còn gì."

Nghe không lọt được một từ, Lyrish quay đầu đi rồi chìa tay ra, nếu không phải xung quanh không còn ai khác ngoài đồng bọn thì chắc cậu đã bị cho là vị thiếu gia rảnh rỗi đang giận dỗi người anh trai luôn nghiêm khắc nhà mình rồi.

"Là do anh không nói với tôi, nếu anh nói chuyện của Phạm của cho tôi thì tôi giận làm gì...." Lyrish lí nhí nói, cậu cũng đâu có giận thật, trong đầu còn đang bày mưu nên làm thế nào để biết được chuyện của Phạm và Chu Tây đây, giận dỗi là giả, tất cả chỉ là diễn.

Nhưng người này có thể đọc tâm, chút mánh khóe này tuy bị nhìn ra nhưng cậu vẫn cố chấp muốn làm, cũng không biết đây là lần thứ bao nhiêu rồi.

Hana: Không ấy lấy đồ cho tôi trước được không, sao mà hai người không làm gì cũng để tôi lo quá vậy...

"Đã nói rồi, cậu và những người khác chưa thể biết chuyện của bọn tôi, nói cho cậu tôi có hệ thống đã là giới hạn, cho cậu biết chúng tôi khác các cậu cũng đã là thứ mà chúng tôi có thể cho cậu biết, cậu xem ba người còn lại còn chưa biết được gì hết kìa."

An thản nhiên nói nhỏ, sau đó hắn mỉm cười lấy ra một thứ đặt lên bàn tay giơ ra từ nãy đến giờ, nó là một cánh cửa màu trắng, là phòng tắm mà Lyrish nói, thứ này chỉ có mình hắn có, là do Viện Nghiên Cứu đích thân làm cho một cái, vì vật liệu khá hiếm nên vẫn chưa thể tạo ra cái thứ hai.

Hắn còn tiện tay lấy thêm một bộ đồ đưa cho cậu, ngoài ý muốn lại không phải là vest, là áo thun quần đùi nhiều túi, thứ mà trước giờ cậu chưa từng thấy hắn mặc.

"Đồ của Khoai Tây, cậu ta ngại đưa cho người mới nên mới nhờ tôi đưa cho, cậu cũng biết miệng cậu ấy thối cỡ nào mà đúng không? Nói ra sợ đả kích cô nàng kia ấy." An chỉ vừa nói xong bên kia đã vang lên giọng nói rõ to của Chu Tây:

"Nói cái gì đấy? Tôi mà biết mấy người nói xấu tôi thì biết tay tôi đấy!"

Khẽ bật cười, Lyrish nghênh ngang đi đến chỗ của Hana ném bộ quần áo mới cho cô nàng, không sợ nam nữ thụ thụ bất thân, dù sao cũng là nam cong nam gay, chút chuyện bé tí này không đáng nhắc tới.

Mặt đối mặt nhìn nhau, Lyrish đột nhiên nghĩ tới một chuyện, quần áo của phụ nữ, bọn họ không có.....

"Cô nương, chịu khó mặc lại cái kia đi ha, đàn ông bọn này không biết gì đâu." Cậu vẫy vẫy tay sau đó làm như không có chuyện gì mà chuồn đi trước, cậu ném cái cửa kia xuống đất nó liền bành trướng thành một cánh cửa cao hai mét, thong thả đi vào bên trong, cánh cửa khép lại, người cũng không thấy đâu.

Hana đỏ mặt dùng tay che má, cô cũng đang cân nhắc đến chuyện này, hay là giặt xong rồi mượn đội trưởng máy sấy? Chứ như này xấu hổ làm sao mà sống.

Rơm rớm nước mắt nhìn lên, cô thình lình bắt gặp ánh mắt của An, mắt hắn có hai màu, phải đen trái đỏ, mắt trái còn có những đường xoắn ốc xoay tròn trông rất tà dị và chết chóc. Quan trọng hơn là nó đang lạnh lẽo nhìn cô, không có chút nhiệt độ khiến cô bỗng chốc như rơi vào hầm băng.

Đột nhiên nghe được tiếng cười thoải mái của hắn, cô giật mình nhìn lại mới thấy hắn đang chớp mắt nhìn cô, trên môi vẫn là nụ cười quen thuộc: "Hình như cô thiếu đồ đúng không? Có muốn mượn máy sấy để sấy khô quần áo không?"

Giật mình không kịp phản ứng, Hana theo quán tính mà gật đầu, hình ảnh lạnh lẽo kia vụt qua trong tâm trí cô, cô thấy hắn đứng ngược sáng nhìn mình như xác chết, bóng tối dần bao trùm tất cả.

Ảo giác của cô sao? Không thể nào...

Hana im lặng vẫy tay với hắn, ý bảo hắn lại đây. Hiện tại không hiểu vì sao mà hình ảnh ấy cứ xoay quanh trong đầu cô, khiến cô có chút bất an sợ hãi.

"Đội trưởng có phải vừa nãy anh nhìn tôi không?" Cô dè dặt mở miệng, ánh mắt lại láo liêng nhìn xung quanh quan sát.

"Đúng vậy, vừa nãy tôi vừa nhìn cô rồi hỏi cô đó, sao vậy, có chuyện gì à?" An nhướng mày nói, hắn đang rất hứng thú nghe cô nói tiếp, người phụ nữ này sẽ nói gì đây, là thành thật hỏi ra miệng sao....

Hana cứng lại, sau đó nhìn đi chỗ khác rồi hỏi: "Có phải vừa nãy anh không cười nhìn tôi, sau đó còn muốn gϊếŧ tôi không?"

Chà, người không não luôn tự tin như vậy sao, còn dám hỏi ra miệng.

"Làm gì có, tôi muốn như vậy để làm cái gì?" An mở to hai mắt trả lời, hắn tại sao lại phải làm vậy, không biết có ai đoán được không.