Quyển 1 - Chương 4: Tòa Tháp

Nhìn vẻ mặt bất ngờ lại tràn đầy khó hiểu nhìn cô, Hana khẽ thở ra một hơi, cô rất sợ bị người khác nhìn với ánh mắt như vậy, nó khiến cô có cảm giác như mình vĩnh viễn không thể bằng bọn họ, vĩnh viễn bị khinh thường.

Dè dặt cười gượng gãi đầu, Hana lúng túng nhận lấy chiếc máy sấy tóc mà hắn đưa tới, cô nghe người trước mặt nói: "Nếu cảm thấy không ổn thì nói với tôi, ở trong hoàn cảnh lạ lẫm như vậy rất dễ xảy ra chuyện bất trắc, thế nên nếu cô gặp phải chuyện gì đó thì nhanh chóng nói với những người khác, bọn họ đều có thể hỗ trợ cô."

Ngước cặp mắt long lanh lại cảm động nhìn hắn, thái độ thoải mái của hắn khiến cô an lòng hơn đôi chút, chỉ là hiện tại cô không biết phải làm gì để cảm ơn. Hana mím môi rồi hỏi, "Đội trưởng, tôi có thể làm được gì giúp cho mọi người không? Ngồi mãi thì chán lắm."

Nói xong cô đột nhiên rất hối hận, đội trưởng vốn đã không rảnh rỗi phải nghĩ kế sách để rời khỏi đây mà bây giờ cô còn ngây ngô hỏi một câu như vậy, căn bản là đang thể hiện tính thiếu chuyên nghiệp và ngu dốt của mình, làm bật lên nhận xét "IQ thấp" có trong bảng đánh giá.

Mặt cô phút chốc đỏ lên, không khí xung quanh có chút thẹn thùng.

An lãnh đạm nhìn cô sau đó cười ra tiếng rồi chỉ vào khuôn mặt mình, "Có phải thứ này khiến cô không thoải mái không? Hay là tôi đeo khẩu trang vào rồi chúng ta nói chuyện tiếp nhé? Không cần khẩn trương cũng đừng tự trách, những người lần đầu hợp tác làm nhiệm vụ với tôi cũng đều như vậy, để tránh thái độ làm việc bị giảm sút tôi đều sẽ đeo khẩu trang vào, cô cũng không phải là lần đầu."

Nghe hắn nói nhiều như vậy cô lại chỉ lọt tai câu "thái độ làm việc bị giảm sút", tim cô đập thình thịch có vẻ càng thẹn hơn, giọng nói cũng nhỏ đi hẳn: "Anh nói vậy là đang chỉ tôi sẽ không tập trung vào công việc sao?..."

"Không phải, tôi biết cô đã có bạn trai nên hẳn sẽ không để ý đến ai nữa, vả lại như tôi đã nói cô cũng không phải người đầu tiên, Lyrish mới đầu như vậy Dian cũng như vậy, cô và họ đều giống nhau, chỉ là cô cần phải có thời gian để làm quen thôi." Lần nữa phe phẩy chiếc quạt trong tay, làn gió nóng phả vào mặt cả hai người, An bày ra vẻ mặt thấu hiểu nhìn cô.

Hắn không dấu vết quăng mồi ra như vậy, còn ân cần dẫn dụ như vậy, nếu cô nàng này còn không hiểu thì đúng chắc là đầu gỗ, cảm xúc cũng ngú ngớ chai mòn trong mấy khóa huấn luyện kia luôn rồi.

Thứ hắn luôn ưu tiên hàng đầu là sự an toàn của từng đội viên, thế nhưng nếu đội viên đó không thể tận tâm trung thành với hắn, vậy thì cứ vờ như mà chưa từng xảy ra chuyện gì đi.

Thái độ làm việc vẫn quan trọng hơn tất cả.

"Đội trưởng, không cần phải làm vậy đâu...." Hana mím môi khóc không ra nước mắt, cô rất cảm động vì tinh thần hi sinh nho nhỏ nhưng lại rất có ích với cô này, cô biết trong lúc hành động cứ luôn đeo khẩu trang rất khó chịu, cô cũng từng thử làm như vậy, cuối cùng vẫn là không chịu nổi nên phải vứt khẩu trang đi để tiện hành động, bởi vì lúc này nó rất có hại cho việc hô hấp.

Mắt nhìn cô gái duy nhất ở đây, An hỏi lại: "Thực sự không cần à? Không nên miễn cưỡng bản thân, nếu không thể tập trung thì tốt nhất vẫn là để tôi đeo khẩu trang vào."

Lắc lắc đầu, Hana sờ mũi nhìn lên sau đó cười hì hì chỉ vào mình: "Tôi có bạn trai rồi, có thể chịu được, đội trưởng không cần lo lắng."

Không níu kéo làm gì nữa, An gật đầu rồi chỉ về phía cái cửa màu trắng trơ trọi một mình kia, "Lát nữa Lysh tắm xong thì cô tắm trước, tìm chỗ nào cách xa nơi này một chút, cả đám cũng không phải là gay hết nên cô vẫn nên giữ mình đi."

Gật đầu, Hana lại không nhịn nổi mà hỏi: "Đội trưởng, trong kho của anh có những thứ gì thế? Có tên lửa đạn đạo lung tung không? Nếu có thì đúng là chúng ta không cần phải sợ cái gì nữa rồi."

"Gọi Kiều đôi." An kéo cô đến gần chỗ mà mọi người đều đang loay hoay dựng lều và chuẩn bị thức ăn, hương thơm của thịt tươi mới chín cùng mùi vị chua ngọt chui vào mũi của bọn họ: "Đạn và súng thì có nhưng không có tên lửa đâu, mấy thứ như vậy tôi không cần."

Mình lại lỡ hỏi ngu rồi....Hana chán nản thờ dài, cô thật sự cảm thấy chuyện IQ thấp là thứ rất phiền phức, càng đừng nói đến ở trong một đám người IQ đều ở mức cao lại thấy áp lực cỡ nào.

****

Trời đã chuyển sang chập tối, mấy làn gió mát mẻ thổi tới khiến cả người đều dễ chịu đi hẳn.

Cả đám đều đã ăn cơm xong từ lâu, Hana và Dian còn vui vẻ rủ nhau cụng ly đến say mèm, bây giờ nằm vật vã ở dưới bóng lều, thoải mái không lo trời đất.Chu Tây và Phạm sớm đã hẹn nhau ngắm trời chỗ xa. Trương Ngôn thì nhắm mắt ngồi tựa lưng vào một cái cây đã khô héo nhưng vẫn rất cứng cáp cạnh lều trại.

Còn An thì vẫn đang chậm chạp nhấm nháp đĩa thịt bò do mình tự chuẩn bị trên bàn. Tao nhã, phong hoa mà thưởng thức cảnh đêm.

Chỗ hắn ngồi cách khá xa mọi người, nhưng bên cạnh vẫn còn Lyrish, cậu ta còn đang cần mẫn mà đọc sách, rất chăm chú.

Hai người bọn họ im lặng không nói nửa lời.

Sách vẫn là quyển mà hắn tự in kia, đề tựa 《Con Rối Vận Mệnh》len lỏi dưới những bông hồng đỏ thắm nhiễm máu, con búp bê nam trầm mặc bị gai nhọn quấn chặt, hình ảnh xinh đẹp lại chứa đầy cảm xúc bi thương.

Đúng lúc này mặt đất lại rung động kịch liệt, tiếng chấn động rầm rầm chen đi sự tĩnh lặng muôn nơi. Cát đá vỡ vụn như sóng triều cập bến, cứ ngỡ như tận thế lại chỉ như ảo ảnh đánh lừa.

Trong chốc lát, tầm mắt đã buộc phải khép lại, cơ thể bị gió lốc đánh mạnh vào mà lơ lửng bay lên, lại như bị nhiều ngọn gió ngược chiều va chạm. Mạnh mẽ, đau đớn như muốn bị xé toạc ra. Mặc kệ máu tươi đầy đất, tùy người lóc da lấy thịt.

Dian và Hana bị đau đến bừng tỉnh, chưa kịp tỉnh táo đã phải kinh hoàng hét lên, nỗi đau như rút gân lấy cốt tra tấn bọn họ. Nhưng lại chỉ trong chốc lát, mọi thứ đã trở về như thường.

Bọn họ nặng nề rơi xuống.

Ai cũng đều đã tỉnh táo, mồ hôi mịn thấm ướt trán, chân mày cau chặt, mặt trắng bệch như xác chết.

An ổn định thân hình rồi bình tĩnh phủi đi lớp cát mỏng dính trên quần áo, hắn cùng Lyrish ở một bên nhanh chóng sang hội họp với nhóm người.

Trên người ai nấy ít nhiều cũng dính cát, lều cắm trại cũng đã bị thổi bay mà lăn lông lốc ở bên cạnh, trông nó rách nát đến mức cũng không thể miễn cưỡng dùng lại được.

Duy chỉ có cái thùng kia là như cắm rễ dưới đất, không tổn hao gì. Mà ở những vách ngăn kia đã rất tri kỷ mà xuất hiện nước lọc.

An mở miệng nói trước, hắn chỉ tay về nơi xa: "Xem ra không chỉ đơn giản là bão cát, cũng xuất hiện thêm tòa tháp kia rồi."

Hắn vừa nói xong, mọi người cũng nương theo tầm mắt của hắn mà xoay người nhìn vầng sáng nơi xa.

Thứ kia không giống tòa tháp mà càng giống cung điện hơn. Vẻ nguy nga tráng lệ tỏa ra ánh sáng vàng chói mắt, tôn nghiêm trang trọng lại nhã nhặn hào hoa.

Mọi người lại lần nữa nhíu mày nhưng rất nhanh đã ngồi sụp xuống, cầm lấy nước lọc cùng khăn tay mà chà lau phần da dính cát, yên lặng nghĩ ngơi.

Tuy trông rất vô trách nhiệm nhưng có đội trưởng ở đây thì lo gì. Chuyện vừa nãy xảy ra quá bất chợt, cho dù là ai cũng không thể đoán trước.

"Phạm, kiểm tra toàn diện đi, lát nửa anh mở hệ thống vòm bảo vệ mọi người, tránh xảy ra chuyện không mau." An nhẹ nhàng nói, khuôn mặt lại lần nữa treo lên nụ cười, "Sợ là ngày sau sẽ rất khó sống đây."

Phạm gật đầu, trước mắt lại xuất hiện bàn phím và màn hình ảo. Hắn thao tác vài cái, trên màn hình đã xuất hiện hình ảnh đa chiều của cái biệt thự kia.

Đằng sau căn biệt thự kia chính là một ngôi làng rất mục nát, nhìn cũng đã rất có tuổi đời, phía xa là một dòng sông và sương mù trắng, tuy bây giờ là buổi tối, nhưng hình ảnh phía trên lại vào ban trưa, rất rõ ràng.

"Đây là....Maha Mandala?" Chu Tây nghi hoặc miết cằm.

"Không phải Maha Mandala, chỉ là nơi có bối cảnh giống Maha Mandala thôi." Phạm đứng cạnh Chu Tây, nhìn không ra hắn lại cao hơn Chu Tây cả cái đầu.

"Bối cảnh giống à? Xem ra là để dành cho chúng ta rồi." An dời mắt, khó có được mà thở dài.

"Đội trưởng, Maha Mandala là gì? Tôi không rõ mấy cái này lắm." Hana ngượng ngùng sờ mũi, từ phong cách ăn mặc cũng biết cô thuộc phái chiến đấu, không am hiểu mấy thứ này cũng rất bình thường.

"Khoai Tây việc của cậu kìa." Dian đẩy nhẹ gọng kính nói với Chu Tây. Giữa anh và Chu Tây cũng khá là thân thiết, không thể so với như Kiều Đội và Lyrish nhưng lại có thể cùng tựa lưng giao phía sau cho đối phương, phối hợp với nhau rất ăn ý.

Chu Tây bị nhắc tên liếc nhìn anh ta một cái nhưng cuối cùng vẫn hợp tác giải thích, "Không cần quan tâm Maha Mandala là gì, bởi vì nó đã cách chúng ta cả thiên niên kỷ rồi. Chỉ cần biết nó là nơi đặt điện thờ ba vị thần gồm thần Vayu - vị thần bảo hộ Maha Mandala, Varuna - Thần nước và Visak - Thần trí tuệ. Mà thứ trước mắt kia trông khá giống mô hình đền thờ thờ thần Vayu trong khi xung quanh lại chỉ có sương mù trắng. Vậy nên rất có thể thứ chúng ta sắp phải đối mặt không phải là thứ có thể dùng logic để diễn tả. Ví như thần."

Hana nghe vậy cũng có chút khó tin, chẳng lẽ bọn họ xuyên không thật rồi à, mà còn xuyên vào thời cổ đại-địa bàn của thần linh?

Cô có chút đa sầu, tuy không phải hạng người hay sử dụng đầu óc nhưng cô cũng biết lẽ thường thức, không kiêu ngạo tự tin chính là loại tâm lý tốt nhất của một người thành công.

Cô ngước mắt nhìn An, tuy trước đó gặp phải ảo giác không mấy tốt đẹp lắm với vị này nhưng cô tin người này vô hại, ít nhất sẽ không làm gì cô vì hắn rất tốt bụng: "Đội trưởng, tiếp theo nên làm gì đây?"

Dù sao thì người ta là thần, mình là người, nếu đấu với thần, chính là đi tìm chết.

Hana rất hiểu đạo lý này, dù sao thì cô cũng không tái tạo lại cơ thể như Kiều Đội được, chết thì chính là chết thật, game một mạng không thể đùa.

"Không cần phải lo lắng, nếu bọn họ muốn chúng ta chết thì bây giờ đã lộ diện từ lâu rồi, hiện tại tạm thời an toàn, chúng ta tận dụng nó nghỉ ngơi lấy sức để chuẩn bị kỹ lưỡng vẫn tốt hơn." An mỉm cười nhìn cô, đôi mắt kỳ lạ khiến người khác khó chịu của hắn hơi nheo lại làm cô có cảm giác như mình đang đối diện với một dãy núi đang chực chờ phun trào.

Im lặng gật gù không dám lên tiếng, với cô thì vị đội trưởng này vẫn còn hơi mới lạ, đặc biệt là độ tồn tại cao ngất ngưỡng và khí áp thấp xung quanh khiến cô có chút không dám đến gần, lần nữa khiến cô muốn rụt cổ không dám đối mặt.

"Nghe thấy hết rồi chứ, chúng ta dựng lại lều đi ngủ, chuyện của ngày mai cứ để ngày mai lo, tối nay chúng ta vẫn nên đi nghỉ ngơi cho tốt." Hắn thông qua khóe mắt nhìn thấy Lyrish đang cặm cụi dựng lại lều cắm trại, chiếc lều có màu tím mộng mơ như màu tóc của cậu ta, nhìn là biết cậu ta không muốn chia sẻ chiếc lều này với ai.