Quyển 1 - Chương 7: Cây Con

An vẩy quạt một cái, chỉ đỏ và băng keo cùng biến mất, trong nháy mắt đó Tinh Linh Bảo Vệ liền chạy đi, miệng còn khép mở rất nhanh.

"Queen, kẻ đột nhập...."

Chỉ là chưa chạy được bao xa, miệng còn chưa nói dứt lời, Tinh Linh Bảo Vệ bỗng cảm thấy tâm trí mình trống rỗng, thân thể ngắc ngứ lảo đảo dừng tại chỗ, hoàn toàn không theo sự điều khiển của bản thân.

"Đúng là cái cây gian xảo mà, nếu không phải từ lúc đầu tôi đã cấy tơ rối vào người nhóc thì chắc vị Queen kia đã biết chuyện từ lâu rồi nhỉ? Mắc công tôi tin tưởng nhóc như vậy, thế mà nhóc lại đâm sau lưng tôi!"

An bĩu môi nhìn nó chầm chậm đi tới chỗ mình, cây quạt trong tay biến nhỏ thành 10cm, đôi găng tay có năm sợi tơ trong suốt bao bọc cả đầu ngón tay của hắn, cũng không biết là đeo vào từ lúc nào.

Mưa đã tạnh từ lâu nhưng trời vẫn đen kìn kịt, gió lạnh từ đâu thổi tới khiến cơ thể vốn đã lạnh lẽo của hắn nổi da gà. Nhưng hắn không để ý đến nó mà chỉ cười tủm tỉm mà nói với Tinh Linh Bảo Vệ.

"Ngay từ đầu tôi cũng đã nghĩ tới rồi, chỉ là kỹ năng diễn xuất từ bất ngờ chuyển sang khinh thường của nhóc quá chân thực. Thật sự tôi cũng đã có chút lung lay khi thấy cái vẻ mặt ấy của nhóc, cũng đã từng nghĩ có phải tôi đã nghĩ quá nhiều hay không. Nhưng xem ra nhóc cũng không có ngốc đến thế, dù sao cũng là vòng phòng tiến đầu cơ mà."

An phe phẩy cái quạt, hắn vừa đi quanh Tinh Linh Bảo Vệ vừa nói: "Để tôi đoán nhé, có phải từ lúc nhóc thấy cái bảng màu vàng kia và việc tôi đồng ý làm theo nó thì nhóc đã nghĩ đến việc nhóc không thể đánh thắng tôi nên sẽ cố tình làm theo lời tôi, chờ đến khi tôi sơ ý để nhóc chạy mất thì nhóc sẽ dùng khoảng thời gian ngắn ngủi này đi báo cho vị Queen kia đến dọn dẹp tôi, cho dù có chết đúng không?"

"Thật ra nếu lúc đó nhóc khó hiểu nhìn tôi tỏ vẻ không biết chữ trên cái bảng kia thì có lẽ tôi sẽ không nắm chắc thế đâu. Cho dù đến lúc tôi hỏi nhóc có biết chữ hay không hoặc cả việc nhóc nghe hiểu tôi nói, thì tôi ít nhiều cũng chỉ có thể đoán là do vị Queen kia đã thiết lập bộ máy giáo tiếp đa ngôn ngữ cho nhóc. Khi đó tôi sẽ áp đặt cái mác không biết chữ cho nhóc, sẽ cho là nhóc không biết gì từ đó thả lỏng cảnh giác và rồi nhóc sẽ có thể thông báo cho Queen nhỉ? Đáng tiếc, đáng tiếc."

An bĩu môi, khuôn mặt tỏ vẻ tiếc nuối, nhưng hắn vẫn không quên chèn thêm một câu: "Đương nhiên, không thể tin lời tôi nói nha."

"Nếu suy nghĩ theo chiều này thì lại chứng minh được một chuyện, cho dù nhóc chết thì vẫn có thứ khác bảo vệ nơi đây khác Queen đúng không? Như lời tôi đã nói, bia đỡ đạn đầu tiên." An nhướng mày, vẻ tiếc nuối đã bị sự hứng thú thay thế.

"Bởi vì nhóc không chút do dự chạy đi trước mặt tôi khi tôi chỉ mới vừa thả nhóc đi, miệng còn nói nhanh hơn cả chân, xém chút nữa đã để lộ tin tức quan trọng trong vài giây lẻ ngắn ngủi. Chứng tỏ nhóc đồng ý chịu chết cũng phải đi báo cho Queen, không luyến tiếc như vậy cũng là vì biết sẽ có thứ khác bảo vệ luôn nơi này thay nhóc, tôi nói có đúng không? "

"Mà đào sâu hơn nữa, nếu bị Queen kia có thể tạo ra không chỉ một thứ có thể điều khiển, lòng trung thành cao và có trí thông minh kha khá như thế này thì có phải thế giới này hoàn toàn hoàn chỉnh, thậm chí có thể nói là đang phát triển rất tốt không?" Trên mặt An lại lộ ra vẻ tò mò. "Nếu vậy thì thật khó hiểu khi thế giới này lại nằm trong thế giới chỉ toàn cát vàng gần bên bờ sụp đổ ngoài kia nhỉ? Lý do gì đây?"

Tinh Linh Bảo Vệ nhìn hắn đi quanh mình, chút lý trí còn xót lại khiến nó muốn mặc kệ tất cả chỉ cần tập trung vào việc mở miệng và báo cho Queen.

Nhưng cố gắng mãi nó cũng không thể hé miệng ra được.

An nhìn thẳng đôi mắt cá chết của nó, tùy ý cử động các khớp tay, "Được rồi, nhìn nhóc cũng rất thông minh có muốn từ bỏ mục đích mình được ra đời để được hoàn toàn tự do không? Tự do, nhóc có thể làm điều nhóc thích, cả mụ Queen kia cũng không thể làm được gì nhóc hết. Nhóc cũng có thể suy nghĩ kỹ rồi trả lời ha."

"Còn bây giờ để tôi hoàn thành nhiệm cái đã."

Nói rồi An lại cử động ngón tay để điều khiển tơ rối, chỉ thấy cánh tay phải lúc nãy nó phất lên để đám cây kia cắm rễ xuống đất lại phất lên lần nữa, miệng nhỏ lúc nãy cố thế nào cũng không hé được giờ lại phát ra cả câu hoàn chỉnh không chút sứt mẻ.

"Trong thân cây, nơi trú ẩn khỏi cơn bão; Trong vòng tròn, có sự an toàn và cô độc."

Dứt lời, đám thân cây vốn đã cắm rễ xuống đất lục tục bứng gốc, bọn nó mặc kệ An đang đứng sừng sững tại chỗ, chỉ lo loay hoay dồn nhau vào một góc.

Tiếng "rầm rầm như tận thế bên tai", đám thân cây kia dùng bộ rễ dài ngoằng của mình lê thê bước đi, mỗi khi nện xuống đất đều sẽ khuấy đảo lớp cát phía dưới. Xung quanh bỗng chốc mịt mù như sương sớm.

Chúng dồn nhau về một chỗ, mặt đất rạn nứt lại có từng cái hố to tướng trông như đá xác sống chui ra từ mặt đất.

Quanh An và Tinh Linh Bảo Vệ chỉ còn lại từng mảnh đất trống, bọn họ đứng đó, có vẻ rất đột ngột và không hài hòa.

An nhàm chán nhìn bọn nó, chờ đợi bước tiếp theo xuất hiện.

Khoảng chừng vài phút sau, những dòng năng lượng màu vàng lóe sáng rậm rạp cuộn tròn vào nhau tạo thành một quả cầu tỏa sáng rực rỡ trên bầu trời, những dòng năng lượng dày đặc đó đều là từ trên thân cây của đám cây kia chảy ra, mắt thường cũng dần có thể thấy được đám cây kia đang dần héo tàn, còn quả cầu hay đúng hơn là cái kén kia lại càng rực rỡ.

Phương pháp rau hẹ đây mà. An đợi rồi lại đợi, nhám chán điều khiển Tinh Linh Bảo Vệ làm mình làm mẩy.

Tinh Linh Bảo Vệ:...........

-Ngươi còn có chút tình người nào không hả?!

Khiến một tên nhóc thông minh làm những điều mình muốn không phải là thứ rất đáng để hưởng thụ sao? Vậy nên hắn thành thạo cởi bỏ sợi tơ điều khiển tâm trí của đối phương, để nó tự cảm nhận việc cơ thể bị người khác tùy ý điều khiển sẽ là chuyện như thế nào, còn hắn thì im lặng thưởng thức mà thôi.

Với thân hình bé nhỏ làm bằng cây, khi làm những động tác như vậy thật sự rất cay mắt, giống hệt mấy cái hình ảnh tham khảo không đủ tiêu chuẩn và chất lượng khi đang cố qua mắt bảng xét duyệt.

Tinh Linh Bảo Vệ giận nhưng không làm gì được, sự chột dạ bị nổi ghen ghét lấn át, nhất thời chỉ muốn gϊếŧ quách tên này đi cho rồi.

Nhưng nó không làm gì được hết, muốn chửi ra miệng cũng không hé cái miệng ra được.

Khoảng chừng hơn 10 phút sau, toàn bộ cây cối đều vỡ tan thành gỗ mục rơi vãi trên mặt đất, còn có thể ngửi thấy mùi máu tanh tưởi từ trên đám đó phát ra, mãi sau vẫn không bay đi hết.

Cái kén như bị thứ gì đó chém ngang, vết rạn nứt trên bề chữ chỉ vàng lóe ra ánh sáng xanh lục thuần khiết. Cuối cùng lớp ngoài vỡ vụn, một cái cây cao lớn lơ lửng trên không trung, hai cái lỗ đen trên thân cây chớp động, có lẽ là hai hốc mắt trống rỗng.

An nhìn cái cây khổng lồ đó, im lặng dò hỏi: "Nó có đui không?"

"Không." Hệ thống Bug thẳng thắn nói, "Tôi đã kiểm tra rồi, hai cái lỗ kia thực sự là mắt của nó."

"Lớp phòng thủ của nó cao không?"

"Cao, đủ để chặn lại mười lớp đạn của cậu. Cẩn thận mùi máu quanh nó, điểm yếu là cái hố đen thứ ba, nơi đó dẫn tới lõi." Hệ thống Bug nhắc nhở nhưng giọng nói lại không chút để ý, bình thường chỉ như đang tán gẫu.

Tinh Linh Bảo Vệ nhìn cái cây to lớn lòng thầm than không xong, chút cảm giác thành tựu khi lấy lớn hϊếp bé đều không có.

Mẹ nó xong thật rồi, nó tiếp tay cho giặc, còn để giặc gϊếŧ luôn quân của mình, cuối cùng thì nó ngu như nào chứ!

Chết rồi, chết rồi. Nó mà mò về Queen chắc chắn sẽ gϊếŧ nó. Chết vì chính nghĩ là cái chết xứng đáng nhất, nếu nó chết khi cố thông báo cho Queen sẽ được ngài ấy công nhận, nhưng nếu chết vì thất bại thảm hại còn để lộ ra tin tức về Queen thì ô nhục cỡ nào chứ!

Nó không thể quay về......

Trừ khi cái tên kia có thể bắt hắn về cho Queen thì tội của nó mới có thể giảm.

Sinh ra để bảo vệ nơi này là nhiệm vụ của nó, nhưng sống mới là thứ duy trì cái mạng này.

Tinh Linh Bảo Vệ quyết định, nếu đã đâm lao thì phải theo lao, trước cứ ở cạnh tên này đã,nếu tên này bị gϊếŧ thì bảo mình bị ép, nếu còn sống được thì tự do thôi!

Nó biết chắc rằng, trong mắt Queen nó chỉ là bị tơ rối điều khiển, ngày thường nó vẫn luôn là thứ đứng đầu chí tuyến bảo vệ khu rừng. Thề sống thề chết chấp hành tốt nhiệm vụ, không lý nào lại đi tiếp tay cho giặc....nhỉ?

Đúng là người của hệ thống chết dẫm kia, khó chơi hệt như nó.

Tinh Linh Bảo Vệ còn đang bay bỗng, bên tai nó lại đột nhiên vang lên tiếng nổ lớn.

Trán nó khẽ giật giật, đôi mắt cá chết nhìn thẳng vào tất cả.

Chỉ thấy An thu tay lại, còn trên thân cây của cái cây to bự kia đã xuất hiện một cái lỗ to tướng.

Quạt trong tay hắn đã không thấy đâu, đổi lại là một cái chốt hình tròn thường thấy trong lựu đạn.

"An An, nó có khả năng tái tạo cơ thể đấy." Hệ thống Bug bình tĩnh nhắc nhở, "Với lại chỗ nào hố thứ ba xuất hiện thì lõi của nó ở đó, phần lõi sẽ cứng hơn bình thường rất nhiều, chỉ vài ba cái lựu đạn của cậu thì không làm được gì nó đâu."

"Thì tôi cũng đâu có nói là chỉ ném mỗi lựu đạn đâu." An bình thản trả lời.

Hắn liếc mắt nhìn cái cây to lớn kia run rẩy, ánh sáng thuần khiết quanh nó cũng dao động theo.

Hắn nhắm lựu đạn về phía mắt của nó, còn ném luôn cả cây quạt hắn vẫn cầm trên tay. Lựu đạn chủ yếu là để test độ cứng, nếu quá cứng không thể nổ được thì cây quạt sẽ di chuyển qua nơi khác để tấn công, nếu nổ được thì cây quạt chui vô trong đó, bắt đầu cuộc tàn sát với lõi của cái cây này.

"......Cậu không sợ vị kia phát hiện thì tới đánh chết cậu à?" Hệ thống Bug kinh ngạc nói: "Có phải tự tin quá rồi không? Cậu còn lừa tình người ta đó."

An làm ra vẻ không sao cả trả lời: "Tôi bị tên đó nguyền rủa rồi, nhiều lắm là chết vài lần thôi chứ có gì đâu."

"Rất lợi hại đúng không? Được người ta yêu thích tặng tín vật cho đó." An quay đầu nhìn nó, cố gắng đè lại khóe môi, hắn dùng ngón tay chọt vào đầu của Tinh Linh Bảo Vệ, "Nhóc từng thấy thứ gì mạnh như vậy chưa? Nói cho nhóc biết, chủ cũ của nó còn cao hơn Queen gì đó kia một bậc đấy."

"Dùng nắm đấm và sức mạnh đánh nhau nhiều khi cũng tiện lợi hơn việc dùng đầu óc để đánh nhau, một anh mạnh chấp mười anh khôn, còn người đứng trước mặt nhóc đây lại có cả hai đó." An thích thú mỉm cười nhìn nó.

Tinh Linh Bảo Vệ đã chết lặng, trong lòng do dự việc đi ăn máng khác.

-Không, tất cả chỉ là nói miệng, hắn chắc chắn là đang dụ dỗ mình đi theo hắn!

Nó vẫn luôn tự nhủ như thế, hạt giống chẳng rõ đã thầm nảy mầm.