Chương 2: Đêm trước đại hôn

Tần thị có hai con trai. Từ nhỏ trưởng tử* Từ Hoài An đã trầm ổn hiểu chuyện hơn những đứa trẻ khác. Hắn đi đọc, khoa cử, nhập sĩ đều không cần cha mẹ quan tâm suy nghĩ nhiều. Duy chỉ có một điểm không tốt, đó là tính tình hắn quá yên tĩnh, lạnh nhạt.

(*Trưởng tử: con trai lớn.)

Bà ta luôn muốn chọn cho Từ Hoài An một chính thê hợp tâm hợp ý, ít nhất phải để nữ tử đó vào được trái tim trưởng tử mới được.

Công chúa Ngọc Hoa và huyện chủ Chu Vi dồn hết sức lực đấu nhau, kiểu nhất định phải có được vị trí phu nhân thế tử phủ Lương Quốc Công. Tần thị bị kẹp ở giữa khó xử. Tuy bà ta không dám đắc tội vị quý nhân nào, nhưng lại càng quan tâm tâm ý của Từ Hoài An hơn.

Nếu Từ Hoài An không muốn cưới hai vị quý nhân này, Tần thị đương nhiên sẽ không cưỡng ép.

"Thôi, vừa rồi con thay Hứa Trạm đi khu săn bắn ở ngoại ô kinh thành một chuyến, chắc cũng mệt mỏi rồi. Chén canh lê này phải uống nhân lúc còn nóng." Trong lúc nói chuyện, ánh mắt lo lắng của Tần thị đã lướt qua ánh nến rơi vào trên người Từ Hoài An.

Từ Hoài An chỉ cười nhạt mà đáp: "Con và Hứa Trạm là bạn thân từ nhỏ. Hắn bận rộn với chuyện hôn lễ nên chân không chạm đất. Về tình về lý, con giúp hắn đi ngoại ô săn nhạn là điều nên làm."

Ngày mai chính là ngày cử hành hôn lễ của phủ Trấn Quốc Công và phủ An Bình Vương. Ngày thành hôn, tân lang cần thả một con chim nhạn mạnh khỏe ngụ ý chấm dứt độc thân trước mặt mọi người. Ai ngờ sáng sớm hôm nay, hai con nhạn mà phủ Trấn Quốc Công chuẩn bị trước đó lại chết bất ngờ.

Tin tức này lan truyền một cách chóng vánh. Trong vòng mấy canh giờ đã vang khắp toàn bộ kinh thành. Nghe nói ngay cả phủ An Bình Vương cũng đã biết việc này.

Vì vậy, Hứa Trạm tìm đến Từ Hoài An, nhờ hắn ra ngoại ô kinh thành bắn một con nhạn trở về.

Tần thị là người đoan trang giữ lễ, cũng biết quan hệ giữa con trai và Hứa Trạm không phải cạn, có thể tưởng tượng ra diễn xuất hoang đường dơ bẩn của phủ Trấn Quốc Công. Bà ta không nhịn được cảm khái nói: "Vị Tô tiểu thư kia ta đã từng gặp. Nàng ta có tính tình nhã nhặn hào phóng, tri thư đạt lý, dung nhan cũng xinh đẹp mỹ miều. Nếu không phải hôn sự của hai nhà Tô - Hứa đã định, mẫu thân cũng muốn đi cầu hôn vị Tô tiểu thư này cho con. Nhất định sẽ là một mối hôn nhân tốt đẹp mỹ mãn."

Lời này của Tần thị nói bóng nói gió là đang chỉ trích phủ Trấn Quốc Công làm việc không có quy củ mà thôi. Chim nhạn dùng ngày đại hôn tất phải phái người trông coi nghiêm ngặt, sao có thể đang êm đẹp mà chết bất ngờ được? Cho dù chim nhạn chết thì cũng nên do tân lang Hứa Trạm tự mình đi khu săn bắn bắn nhạn mới đúng. Lúc này mới có thể biểu hiển sự coi trọng của hắn đối với Tô thị.

Bây giờ hành động như vậy, đủ để cho thấy phủ Trấn Quốc Công khinh khi nữ tử Tô thị.

Tần thị là đang bất bình thay Tô thị.

"Con người Hứa Trạm có phần tản mạn phong lưu. Nhưng Tô thị là chính thê hắn cưới hỏi đàng hoàng. Hắn nhất định sẽ biết nặng nhẹ, quý trọng thê tử của mình." Từ Hoài An nói lời hay cho bạn thân.

Cảm khái thì cảm khái, nhưng Tần thị cũng sẽ không lắm miệng xen vào việc của người khác. Bà hỏi kỹ hạ lễ chuẩn bị để ngày mai Từ Hoài An đi phủ Trấn Quốc Công chúc mừng, sau đó mới làm bộ muốn rời khỏi thư phòng.

Bà ta đi đến cửa, Từ Hoài An nâng bút viết chữ chợt nhớ tới một chuyện quan trọng, lập tức lên tiếng gọi bà lại: "Mẫu thân, vừa rồi nhi tử gặp được xe ngựa của phủ An Bình Vương ở ngoại ô kinh thành. Bên trong hình như là tiểu vương gia Tô Lễ đang ngồi."

Trong ánh mắt sáng ngời của Tần thị xẹt qua mấy phần kinh ngạc. Bà ta sửng sốt một hồi sau đó mới truy vấn: "Con có bị hắn nhìn thấy mặt không?"

Tục ngữ nói rất hay, thà hủy mười tòa miếu, chứ không hủy một mối hôn sự. Nếu để cho người của phủ An Bình Vương biết được ngay cả chuyện đi ngoại ô bắn nhạn mà tân lang lại để cho bạn thân đi thay, thì chỉ sợ sẽ sinh ra rất nhiều biến cố.

Tần thị không muốn để cho trưởng tử chọc trúng phiền phức.

Từ Hoài An lắc đầu, trấn định mà nói: "Con đi đường nhỏ về, nhiều nhất chỉ bị hắn nhìn thấy bóng lưng."

Lúc này Tần thị mới bừng tỉnh, nhưng trong lòng lại dâng lên khó chịu: "Bảo sao lúc sáng sớm con lại mặc trường sam vạt dài xanh xanh đỏ đỏ, còn thắt đông quan. Con vốn sớm đã đoán được người của phủ An Bình Vương sẽ xuất hiện ở ngoại ô. Sao Hứa Trạm này không thể rời khỏi nữ nhân thanh lâu một ngày được nhỉ? Trước khi thành hôn một ngày cũng không dành ra được chút thời gian để bắn nhạn. Đúng là thứ ăn chơi trác táng hồ đồ mà."

Bình thường Từ Hoài An mặc thường phục là chính, chưa bao giờ thích mặc những bộ quần áo thêu hoa văn rườm rà. Ăn vận như vậy là bắt chước Hứa Trạm, lấy giả làm thật, để người của phủ An Bình Vương yên tâm.

Tần thị khen ngợi con trai vài câu, lại tức giận mắng Hứa Trạm hoang đường, không biết lo liệu.

"Nữ tử gả chồng giống như đầu thai lại lần nữa. Nếu gả cho người không đáng, cả đời này cũng không còn hy vọng gì. Sau này cũng chỉ có thể sống cho qua ngày trong bốn bức tường vuông ở trạch viện mà thôi." Tần thị bởi vì cùng là nữ nhân nên có chút thương tiếc Tô thị, nhưng cũng chỉ là thương tiếc mà thôi.

Nói xong lời này, Tần thị mới từ từ rời khỏi thư phòng.

Bà ta đi rồi, Từ Hoài An hoàn toàn không còn tâm tư hồi âm cho Công chúa nữa. Hắn ngưng mắt nhìn chằm chằm vào bút ngọc trên bàn, trong đầu xoay quanh lời Tần thị vừa mới nói.

Trong lòng hắn chẳng biết tại sao lại có chút hổ thẹn. Chút hổ thẹn này không nói rõ được, nhưng lại thật sự không thể xem nhẹ.

Bóng đêm sâu thẳm, ánh trăng sáng rực chiếu xuyên qua cửa sổ nhỏ vào đáy mắt Từ Hoài An.

Hắn chỉ nguyện Hứa Trạm có thể cùng nữ tử Tô thị cầm sắt hòa minh, ân ái cả đời.

**

Bên trong phủ An Bình Vương.

Tô Uyển Ninh khoác một bộ đồ ngủ trắng tản bộ trong đình viện. Bốn đại nha hoàn theo nàng một tấc cũng không rời, tiếng cười líu ríu truyền khắp toàn bộ Lưu Vân Các.

Ngày mai chính là ngày nàng xuất giá. Bất chợt dọn từ trong viện quen thuộc tới một nơi hoàn toàn xa lạ, trong lòng Tô Uyển Ninh rất lo sợ bất an.

Mà lúc sáng sớm phủ An Bình Vương còn nghe được tin tức chim nhạn chết bất ngờ, làm cho Tô Uyển Ninh càng thêm sợ hãi.

Nàng được cha mẹ nuôi dạy đoan trang giữ lễ, lương thiện nhu hòa. Đã phải gả làm vợ người ta, nàng luôn mong muốn ngày đại hôn được thuận lợi. Tốt nhất là vị hôn phu có thể trân trọng nàng. Nàng và Hứa Trạm hai người cũng có thể quấn quýt bên nhau như thần tiên quyến lữ trong truyện, con cháu đầy đàn.

Lúc này mặc dù trong lòng Tô Uyển Ninh bất an, nhưng cũng mang theo vài phần ước mơ tốt đẹp đối với tương lai. Nàng mong mỏi gia phong phủ Trấn Quốc Công ngay thẳng đoan chính, mẹ chồng hiền lành hòa ái, trượng phu chung thủy đáng tin.

Nhất là đệ đệ ruột của Tô Uyển Ninh, Tô Lễ đã cố ý chạy đến Lưu Vân Các, cười nói với nàng: "Chuyện con nhạn chết nhất định là ngoài ý muốn. Vừa rồi đệ có đi ra ngoài tìm hiểu tin tức. Thế tử Trấn Quốc công, à không, là tỷ phu. Huynh ấy đã tự mình ra ngoại ô săn nhạn. Có thể thấy trong lòng huynh ấy vẫn cực kỳ coi trọng tỷ tỷ."