Chương 1-2

"Cầm chén cho em." Hứa Thanh Thanh không phải người biết an ủi người khác, trong lòng thầm than một hơi, vươn tay về phía thiếu niên.

Thẩm Khang Bình cũng không phải bẩm sinh ngu dại, mà là lớn lên mới bị, đầu óc đại khái dừng lại ở một đứa trẻ bốn, năm tuổi, thấy em gái giống như không có việc gì, lập tức liền khôi phục gương mặt tươi cười, một bên bưng chén qua, một bên nói: "Thanh Thanh ăn, ăn xong thân thể sẽ tốt."

Hứa Thanh Thanh tiếp nhận chén, cúi đầu uống một ngụm, nước cháo nhạt nhẽo mang theo chút hương gạo còn có thể vào miệng, nhưng mà chờ cô uống một hớp lớn muốn nuốt xuống, cặn nổi trên mặt lại có chút khó nuốt.

Đây là cuộc sống khó khăn tới mức nào......

Chưa từng ăn qua món khó ăn như vậy, Hứa Thanh Thanh lại có chút cảm xúc muốn khóc, miễn cưỡng lại uống chút nước cơm cho đầy bụng, đem cháo còn lại trong chén cho thiếu niên đnag trộm nuốt nước miếng.

"Vẫn còn, Thanh Thanh ăn đi!" Thẩm Khang Bình nhìn thấy trong chén vẫn còn cháo, chịu đựng cơn thèm đưa tới trước mặt cô.

Hứa Thanh Thanh lại không phải thật sự chỉ có bảy tuổi, sao có thể không nhìn ra hắn cũng bị đói, hơn nữa cô xác thực có chút ăn không vô, vì thế nói: "Em ăn no, anh ăn đi."

Nói xong, cô nằm xuống một lần nữa.

Thẩm Khang Bình cầm chén còn định nói cái gì, thấy em gái nhắm mắt lại, lại không thể làm phiền em gái đang ngủ, do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn là cầm chén đi ra ngoài.

Chờ nghe được động tĩnh hắn rời đi, Hứa Thanh Thanh mới một lần nữa mở mắt ra, bắt đầu nhớ lại ký ức của nguyên thân.

Nguyên thân năm nay bảy tuổi, cũng gọi là Hứa Thanh Thanh, sinh ra ở công xã Tân Hương, thuộc đội ba thôn Dương Thụ.

Hứa Thanh Thanh là đứa nhỏ đáng thương, trước lúc sinh ra, cha cô Hứa Ái Quốc vì cứu mấy đứa nhỏ trong thôn bị rơi xuống nước mà chết, mẹ cô bởi vậy chịu kí©h thí©ɧ mà sinh non, lúc sinh cô mới ở trong bụng chưa đầy tám tháng.

Người xưa nói "Bảy sống, tám không sống", nhưng nguyên thân được mẹ tỉ mỉ chiếu cố cùng người trong thôn giúp đỡ, cuối cùng vẫn bình an lớn lên.

Hứa Ái Quốc là quân nhân, trước khi qua đời cũng dành dụm được chút của cải, hắn lại vì cứu trẻ con trong thôn mà chết, người trong thôn đều thực chiếu cố nhà họ Hứa, lẽ ra cuộc sống nhà họ Hứa có thể trôi qua không quá tồi.

Đáng tiếc...... Từ năm trước, vùng này liền bắt đầu xảy ra nạn hạn hán, cuộc sống mọi người càng ngày càng kém, về sau, trong tay có tiền cũng mua không được lương thực.

Người trong thôn còn không lo nổi cuộc sống của chính mình, tự nhiên không có biện pháp lại đi giúp đỡ Hứa gia, hơn nữa từ khi mẹ Hứa mất chồng, tính cách cũng càng ngày càng hiếu thắng, biết cuộc sống mọi người đều không dễ dàng, cũng không chịu tiếp nhận sự trợ giúp của bọn họ, mà một bên nghĩ cách mua lương thực, một bên đi theo người ta lên trên núi tìm đồ vật có thể ăn.

Mà đúng là bởi vì đi lên núi tìm đồ ăn, nửa tháng trước mẹ Hứa ngoài ý muốn trượt chân từ trên núi ngã xuống......

Lễ tang là người trong thôn giúp đỡ lo liệu, mà nguyên chủ đại khái là mất đi mẹ quá mức thương tâm, hơn nữa thân thể vốn không tốt, cũng đi theo.

Làm một học sinh mới vừa tham gia thi đại học xong, nói tới nạn hạn hán, Hứa Thanh Thanh có thể liên tưởng tới ba năm thiên tai, nghĩ đến đã từng nhiều lần nghe người già trong nhà kể chuyện thời xưa, nói về ba năm gian nan đó, sắc mặt cô có chút trắng bệch.

Cùng lúc đó, cô cũng phản ứng lại, chén cháo mới vừa rồi uống kia vì cái sao khó uống như vậy, bởi vì vào thời kỳ đặc thù này, so với vỏ cây, vỏ ngũ cốc đều là thứ tốt, cho nên đó là hạt kê không tách vỏ mà trực tiếp ninh cháo.

Nhớ lại chuyện xưa của mấy người già, Hứa Thanh Thanh biết, loại này hạt kê không tách vỏ nấu cháo, là đồ ăn tương đối tốt thời lỳ này, bởi vì theo người già nói, bọn họ lúc không có đồ ăn, còn nghĩ cách đi trạm lương thức lấy cám trở về ăn.