Chương 27: Em Nói Anh Có Tin Không?

• Cạch…

Đặng Song Nhi mở cửa phòng tắm bước ra, trước tầm mắt cô là một người đàn ông hết sức điển trai đang ngồi ở sofa. Cô trợn mắt, bất ngờ đến suýt chút nữa đã trượt chân té ngã.

“ Anh Dịch Đức, anh về rồi! ”

“ Em đi đâu mà đến giờ này mới về? ”

Bước chân vội vã đi tới của Đặng Song Nhi bỗng chốc khựng lại trước thái độ vô tình, ánh mắt sắc lạnh của Vũ Dịch Đức.

Đôi mắt đỏ au, tủi thân trả lời:

“ Em…”

“ Tôi đi công tác chỉ mới năm ngày, em đã thấy thiếu thốn, không chịu nổi rồi sao? Đặng Song Nhi, tôi nhìn nhầm em rồi! ”

Không đợi Đặng Song Nhi trả lời, Vũ Dịch Đức đã cao giọng lên tiếng, đứng dậy, nhìn cô với ánh mắt nhìn ẩn tình.

Đầu của Song Nhi bắt đầu quay quay, đang cố gắng phân tích câu nói vô cùng khó hiểu của anh.

Thiếu thốn?

Không chịu nổi?

Nhìn nhầm?

“ Anh Dịch Đức, anh nói gì, em không hiểu ? ”

“ Không hiểu? Vậy những hình ảnh này đã đủ hiểu chưa? ”

Vũ Dịch Đức cầm phong bì dứt khoát quăng thẳng xuống bàn với lực rất mạnh. Đặng Song Nhi bất giác rùng mình sợ hãi, nỗi sợ khi tối chưa tan thì đã đến nỗi sợ này.

Cô đã làm gì để anh nóng giận như vậy?

Người nên giận, nên trách là cô mới phải chứ?

Anh đã về, nhưng tại sao không đi tìm cô?

Đặng Song Nhi thất vọng đi lại, đôi mắt đã gơm gớm nước mắt từ lâu, cúi người xuống cầm lấy phong bì mở ra, lấy ra một sấp ảnh.

Chân mày của Song Nhi cau lại, xem từng tấm ảnh một.

“ Mấy tấm ảnh này là em có, còn hai tấm này…em không! ”

Đặng Song Nhi cầm hai tấm ảnh giơ lên trước mặt của Vũ Dịch Đức. Hai tấm ảnh này được chụp từ rất xa và chỉ thấy sau lưng, giống cô nhưng nó hoàn toàn không phải cô, cô và Ngô Tân Vinh chưa từng đi đến khách sạn.

“ Em nghĩ tôi là con nít à Song Nhi? Khi nãy em đi cùng ai? Một người phụ nữ đã có gia đình ra ngoài cùng với thằng đàn ông khác tận hơn 2 giờ sáng mới về. Cả hai còn vui vẻ trò chuyện trước cổng, em tưởng tôi không nhìn thấy à? ”

Đặng Song Nhi nhìn thẳng vào mắt của Vũ Dịch Đức, nước mắt đột ngột rơi xuống. Bàn tay anh cuộn tròn siết chặt, quay sang hướng khác nhắm mắt chẳng biết có ý gì.

Nhưng ý cô nghĩ đó chính là sự không tin tưởng!

“ Anh Dịch Đức, hôn nhân của chúng ta có phải là một sai lầm hay không? ”

Vũ Dịch Đức cười nhạt, mở mắt, nhìn sang Song Nhi hỏi lại:

“ Em hối hận rồi à? Em hối hận khi kết hôn với tôi, nếu không em đã có thể đường đường chính chính hẹn hò với Ngô Tân Vinh kia.! ”

“ Sao anh có thể nghĩ em như vậy. ”

Vũ Dịch Đức trầm mặc lặng thinh, Song Nhi bật cười, đưa tay tự lau nước mắt cho mình.

Thì ra, trong lòng của anh, cô chẳng có vị trí nào cả!

Anh chẳng lo lắng cho cô dù chỉ là một chút!

Vậy mà cô ảo tưởng cho rằng…anh đã yêu mình.!

“ Nhẫn cưới của em đâu? ”

“ Em nói anh có tin không? ”

Căn phòng trở nên lạnh lẽo, lắng đọng. Vũ Dịch Đức mệt mỏi ngồi xuống ghế sofa, ngã đầu về sau, nhắm mắt lên tiếng:

“ Nghỉ học đi! ”

“ Tại sao? ”

“ Tôi không thích! ”

“ Em không nghỉ! ”

Đặng Song Nhi mạnh mẽ kiên quyết.

Vũ Dịch Đức mở mắt, ngồi thẳng dậy, nóng tính quát lên:

“ Tôi nói nghỉ là nghỉ, em nghe rõ chưa? ”

Nước mắt lại chảy xuống gò má mềm mại, Đặng Song Nhi nhìn trân trân vào người của Vũ Dịch Đức.

Tại sao anh lại thay đổi nhiều đến vậy?

Lúc trước anh rất ôn nhu, ấm ấp, quan tâm… chẳng lẽ là vì Thái Tuyết Như.

Anh đã biết sự thật, đó chỉ là hiểu lầm nên muốn quay lại với cô ta?

Anh tàn nhẫn với cô đến thế sao?

Cô yêu anh nhiều thế nào, anh hiểu rõ, nhưng tại sao anh không đáp lại, dù một chút cũng được!

“ Hôm nay anh có biết em đã trải qua những điều đáng sợ gì không? Em bị người ta bắt cóc, suýt chút nữa còn bị cưỡng h.iếp. ”

Đặng Song Nhi nghẹn ngào nói ra, nước mắt cứ chảy. Những ấm ức tủi thân khiến cô chẳng thể nào ngăn được, cô vốn dĩ là một cô gái yếu đuối.

Vũ Dịch Đức nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hai mắt của anh đỏ trạch sâu kín nhìn xa xăm, chẳng biết tin hay là không tin.

“ Tình yêu của em, anh có thể nhận hoặc không, nhưng anh không được nghĩ em như thế. Dịch Đức, dù em còn một hơi thở, em vẫn sẽ yêu anh. ”

Đặng Song Nhi ôm mặt chạy ùa lại giường nằm xuống, lấy chăn chùm lên đầu bật khóc nức nở.

• Rầm…

Âm thanh đóng cửa vang lên rất lớn, Đặng Song Nhi giật mình sợ hãi đến nín khóc. Ló đầu ra khỏi chăn, ngẩng lên nhìn xung quanh.

Xuống giường, Song Nhi chạy ra bên ngoài ban công nhìn xuống, hơn 5 phút cô không thấy Vũ Dịch Đức, đoán rằng anh đã sang thư phòng chứ không bỏ đi.

Nhưng không, lúc cô định đi vào trong thì anh bước ra sân, sau đó lên xe một mình lái đi, chẳng biết là đi đâu.

“ Lần này anh nhất định sẽ làm được…! ”

Đặng Song Nhi bật cười, nhớ lại câu nói của Vũ Dịch Đức từng nói.

“ Đến cả tin tưởng em, anh cũng không làm được! ”

Gặp được người đàn ông tốt, phụ nữ cả đời không cần trưởng thành.

Nhưng cô đã thay đổi rất nhiều từ khi kết hôn với anh, Vũ Dịch Đức!

Cô phải thay đổi theo những gì anh thích, anh muốn…

Sợ mọi thứ, sợ mất anh, sợ anh không vui, sợ làm anh nổi giận…

Dù hôm đó mắt thấy tai nghe, thậm chí chính miệng của Thái Tuyết Như đã nói, nhưng cô cũng chẳng dám đứng trước mặt anh để hỏi rõ ràng, bỏ qua xem như không hay không biết chuyện gì.

“ Chẳng lẽ… đây là kết cục của người thứ ba? ”

…----------------…