Chương 1: Chiến sĩ Omega đang có thai bị cấp trên cưỡиɠ ɧϊếp trong đám tang của chồng mình (Bonus: Omega đang giấu diếm thân phận phát tình trên tàu chiến)



Đây là một đám tang quá mức đơn giản. Một vị chiến sĩ làm cha xứ tạm thời, đứng bên cạnh cửa sổ ở thành chiến hạm để đọc văn tưởng niệm, ngoài cửa sổ là vũ trụ và sao trời.

Quan chỉ huy Vệ Đào của tàu chiến Phương Xa đã hy sinh trong cuộc chiến đẫm máu vừa xảy ra hôm qua.

Hứa Cảnh Dật – phó chỉ huy của Vệ Đào – sắp nhậm chức quan chỉ huy. Tổng chỉ huy của cả đại đội – Cao Thiên – đến đây để tham dự đám tang của Vệ Đào và lễ bổ nhiệm Hứa Cảnh Dật.

Mặt Hứa Cảnh Dật tái nhợt, cậu dựa vào tường, cúi đầu im lặng không nói gì.

Dường như cậu đang kẹt trong cảm giác đau đớn và sợ hãi, hàng mi dài run nhẹ, những giọt nước mắt lăn qua hàng mi rồi rơi xuống.

Cao Thiên đứng bên cạnh cậu, dáng người cao lớn của anh ta che ánh sáng đi mất. Anh ta nói với khuôn mặt vô cảm: “Thượng tá Hứa, nếu cậu không vượt qua được nỗi đau khi mất đi đồng chí, tôi sẽ phải xem xét việc thu hồi quyền chỉ huy của cậu đối với tàu Phương Xa.”

Hứa Cảnh Dật mở to mắt, nhưng trên khuôn mặt vẫn trắng bệch không còn một giọt máu lại có vẻ bình tĩnh đến mức lạnh lùng: “Vâng, xin lỗi tổng chỉ huy, đây là lỗi của tôi.”

Cao Thiên nói: “Cậu không cần phải xin lỗi tôi, nhưng các chiến sĩ trên tàu Phương Xa sẽ không chấp nhận một vị quan chỉ huy không thể tự khống chế cảm xúc của của mình.”

Hứa Cảnh Dật hít sâu một hơi, nhỏ giọng trả lời: “Vâng.”

Cao Thiên nói: “Tôi cho cậu 30 phút để điều chỉnh lại cảm xúc, đi nghỉ ngơi đi, sau đó chuẩn bị để chiến đấu.”

Hứa Cảnh Dật trả lời: “Vâng.” – rồi trở lại phòng nghỉ của mình.

Trong khu vực riêng tư, Hứa Cảnh Dật mới cảm thấy an toàn hơn một chút. Cậu nằm cuộn người trên chiếc giường trắng lớn, hai tay ôm đầu gối, bắt đầu khóc nấc lên.

Sợ hãi, sự sợ hãi kéo dài đến vô tận.

Sự sợ hãi bao trùm lên cả cơ thể và linh hồn của cậu, mỗi mạch máu đều đang run rẩy vì nỗi đau khi phải xa nhau.

Ngón tay thon dài tái nhợt của Hứa Cảnh Dật run rẩy mở ngăn kéo để lấy thuốc ức chế, vội uống hết chỉ trong một hớp.

Đây là bí mật giữa cậu và Vệ Đào, là nỗi đau bí mật mà cậu… không thể nói cho ai khác.

Phó chỉ huy Hứa Cảnh Dật của tàu Phương Xa là một Omega, còn Vệ Đào là chồng của cậu. Trước kia… trước kia thì Vệ Đào luôn bên cạnh cậu, pheromone của Alpha khống chế cơ thể của cậu, nhờ đó, cậu mới có thể giữ thái độ bình tĩnh để chỉ huy quân đội.

Nhưng bây giờ… Tất cả đều không thể khống chế được nữa, tất cả đều…… càng lúc càng khó có thể chịu đựng.

Tiếng gõ cửa vang lên. Hứa Cảnh Dật chỉnh lại cổ áo của bộ quân phục đang lộn xộn, hỏi với giọng mệt mỏi: “Ai đó?”

Ngoài cửa vang lên giọng nói trầm ấm của Cao Thiên: “Là tôi.”

Hứa Cảnh Dật hít sâu một hơi, đứng dậy mở cửa. Khi cửa mở ra, cậu lại là một chiến sĩ Beta lạnh lùng bình tĩnh: “Tổng chỉ huy.”

Cao Thiên khoanh tay đứng ngoài cửa: “Cậu có vẻ còn tệ hơn lúc nãy.”

Đầu ngón tay ở sau lưng Hứa Cảnh Dật run nhẹ, cậu nói một cách nhẹ nhàng: “Tổng chỉ huy, tôi đang rất ổn.”

Cao Thiên nói: “Tôi cảm thấy cậu không hề ổn.”

Cao Thiên là một Alpha hiếu chiến và mạnh mẽ hơn so với Vệ Đào, dù anh ta chỉ đứng đó và không làm gì cả đó, áp lực tự nhiên của pheromone cũng đủ khiếnHứa Cảnh Dật đau đớn thêm gấp mấy lần.

Hứa Cảnh Dật thở hổn hển lui về sau nửa bước: “Tổng chỉ huy, tôi phải thực hiện nhiệm vụ.”

Cao Thiên lại bước lên thêm một bước, bắt Hứa Cảnh Dật phải lùi lại vào phòng, còn tiện tay đóng cửa.

Không gian khép kín trong phòng nghỉ chợt chứa đầy pheromone đầy hiếu chiến của một Alpha xa lạ, sự sợ hãi có sẵn trong gien của Omega khiến Hứa Cảnh Dật gần như không thở nổi.

Hứa Cảnh Dật lùi đến tận góc tường, thở hổn hển vì đau đớn và khó chịu.

Cao Thiên vẫn cứ bước lại gần hơn: “Thượng tá Hứa, cậu có biết vì sao tôi cho cậu đi nghỉ không?”

Hứa Cảnh Dật bị Cao Thiên đè trên tường, cơ thể đã bị Vệ Đào đánh dấu đang cố gắng chống lại sự gần gũi của một Alpha khác.

Nhưng Cao Thiên quá mạnh, thật sự là quá mạnh. Mùi pheromone Alpha thơm nồng như một ngọn núi lớn đang đè lên cậu, khiến Hứa Cảnh Dật dù có đau đớn đến mức nào cũng không thể chống lại anh ta.

Nụ cười của Cao Thiên vô cùng lạnh lẽo: “Tôi ngửi được mùi pheromone Omega trên tàu Phương Xa, hơn nữa còn là pheromone khi đang có thai, thần kỳ lắm đúng không?”

Trên khuôn mặt lạnh băng của Hứa Cảnh Dật xuất hiện một chút kinh ngạc vì không dám tin vào điều mình vừa nghe được.

Toàn bộ cơ thể Cao Thiên đều đè trên người Hứa Cảnh Dật, đầu gối nhét vào giữa hai chân cậu, hơi thở nóng rực phả vào tai cậu: “Một Omega đang có thai lại tạo thân phậngiả, trốn trong đội của tôi, thượng tá Hứa, tôi nên xử lý anh ta như thế nào đây?”

Khớp hàm Hứa Cảnh Dật run lên: “Không… không thể nào… Không thể nào…”

Sao cậu lại có thai được, sao cậu lại phát hiện ra mình có con trong lúc gian nan như vậy được chứ!

Cao Thiên cắn nhẹ tai cậu: “Theo quy định, trước tiên, tôi nên tra hỏi cậu về cha của đứa bé chứ nhỉ? Thượng tá Hứa, cậu có muốn trả lời không?”

Hứa Cảnh Dật lắc đầu, trên khuôn mặt ửng đỏ chảy đầy nước mắt, áp lực mạnh mẽ từ pheromone Alpha khiến cậu muốn phát điên.

Cao Thiên thò tay xuống dưới háng Hứa Cảnh Dật: “Thượng tá Hứa, nếu cậu không hợp tác, tôi đành phải sử dụng các biện pháp tra tấn theo quy định của quân đội.”

Hứa Cảnh Dật cố bỏ qua sự khó chịu, vung ta đấm vào mặt Cao Thiên. Nhưng cơ thể cậu đã bị pheromone làm cho mềm nhũn, nắm đấm mềm mại chỉ đánh trúng vai Cao Thiên. Quần bị cởi ra, giọng nói khản đặc, Hứa Cảnh Dật lẩm bẩm trong tuyệt vọng: “Không……”

Pheromone của Vệ Đào còn sót lại trong cơ thể cậu bắt đầu chống đối, mỗi một lỗ chân lông đều đang căng thẳng vì chống lại việc Cao Thiên tới gần cậu.

Cao Thiên giữ chặt cổ tay Hứa Cảnh Dật đè cậu trên tường, một tay khác từ tốn vuốt ve eo và đùi Hứa Cảnh Dật một cách thoải mái: “Mùi rất ngọt đó thượng tá Hứa. Tôi không định vượt rào đâu, nói cho tôi biết, là người nào trên cái tàu chiến này chơi cậu, khiến cậu có thai?”

Hứa Cảnh Dật vừa mới uống hai viên thuốc ức chế, nhưng thứ này đã trở nên vô dụng.

Cơ thể cậu run rẩy và nhũn ra trong tay Cao Thiên, vị ngọt của pheromone Omega cuối cùng cũng bại lộ, ngọt đến mức người khác phải ngất ngây.

Hứa Cảnh Dật dùng chút lý trí cuối cùng để từ chối trả lời và giãy giụa, nhấc đầu gối thúc vào bụng Cao Thiên. Lợi dụng giây phút Cao Thiên đề phòng, Hứa Cảnh Dật hất tay anh ta ra và chạy ra ngoài cửa.

Nhưng cậu chỉ mới chạy được hai bước thì Cao Thiên đã đuổi kịp, một tay cầm sau cổ cậu, tay còn lại nắm lấy cổ tay cậu vặn thẳng ra sau lưng.

Hứa Cảnh Dật đau quá nên rên một tiếng rồi quỳ trên mặt đất. Trong lúc giãy giụa, quần trượt xuống tận đầu gối, để lộ cặp đùi trắng nõn và qυầи ɭóŧ.

Qυầи ɭóŧ trắng ôm trọn cặp mông tròn đang hơi run do đau đớn và sợ hãi.

Cao Thiên ngồi xổm xuống: “Cảnh Dật, khi còn trong trường, cậu là học sinh xuất sắc nhất của tôi, tôi cũng là huấn luyện viên mà cậu ghét nhất còn gì?” Anh ta cởi luôn qυầи ɭóŧ Hứa Cảnh Dật ra, vỗ mạnh vào cặp mông trắng nõn đầy thịt.

Hứa Cảnh Dật vừa run rẩy vừa la đau: “Ưm… Anh thả tôi ra… Cao Thiên!”