Chương 13: Học Viện Sử Lai Khắc 2

"Chúng ta không thể".

Lâm Kiệt biết cô chắc chắn sẽ nói như vậy.

"Không phải là lo lắng gia tộc của cô sao, hoặc là Đới Mộc Bạch".

"Hôm nay hình như cô thấy anh ta rồi, người đàn ông tóc vàng ở cửa quán rượu, ta thấy anh ta dường như sống rất sung sướиɠ, cơ bản không quan tâm tình hình của cô".

"Hơn nữa, ta thấy anh ta không xứng với cô".

Chu Trúc Thanh không ngờ rằng Lâm Kiệt biết mình nhìn thấy Đới Mộc Bạch, hơn nữa còn dưới tình hình kia, đáp theo bản năng: "Ngươi cảm thấy anh ta không xứng với ta, lẽ nào ngươi xứng".

"Đúng, chính là ta, trừ ta ra còn ai có thể xứng với cô". Lâm Kiệt cười đùa nói.

Lúc này Chu Trúc Thanh ngược lại nở nụ cười, giọng điệu lạnh nhạt nói: "Thật sự không biết xấu hổ".

Được rồi, Chu Trúc Thanh thừa nhận Lâm Kiệt xứng với cô, tư chất Lâm Kiệt cao, thực lực cũng mạnh, hơn nữa có Tu luyện Tá Lệ Khí nhưng còn lâu mới chấp nhận.

Lâm Kiệt đứng dậy khỏi giường, đi đến trước mặt Chu Trúc Thanh, thấy dáng người nóng bỏng kia.

“Cần mặt mũi làm gì, thích thì nói ra là được, có gì che che giấu giấu, cô nói đúng không, Trúc Thanh”.

Chu Trúc Thanh nhìn Lâm Kiệt đi qua, trong lòng hơi lo lắng.

Lâm Kiệt lúc này lại nói: "Bây giờ là lần đầu tiên giúp cô tôi luyện thân thể, mặc dù chỉ bộ phận, nhưng đối với cô người trước giờ chưa tôi luyện qua, hiệu quả rất tốt, đợi lát nữa cô có thể tu luyện.

Đợi có thời gian giúp cô tôi luyện mấy lần, cô liền phát hiện tốc độ tu luyện sẽ càng nhanh hơn.

"Bây giờ cô thử tu luyện đi".

Chu Trúc Thanh ừ một tiếng, lại nhìn về Lâm Kiệt,

Lâm Kiệt từ trong ánh mắt của cô biết được, đây là muốn mình ra ngoài, trong lòng hơi phát điên, chết tiệt, đây là sợ mình sẽ đại phát thú tính.

“Được thôi, vậy cô tu luyện đi, ta ra khỏi phòng”.

Lâm Kiệt vừa quay người rời đi, liền nghe thấy.



"Lâm Kiệt, cảm ơn ngươi". Chu Trúc Thanh khẽ nói.

"Vậy cô nghĩ làm thế nào cảm ơn ta".

Chu Trúc Thanh nói ta một tiếng, trên mặt hơi do dự, vẫn chưa nói gì.

Lâm Kiệt liền nói: "Đừng động đậy, trên mặt cô hình như có vết bẩn”, nói xong liền đưa tay lau mặt Chu Trúc Thanh.

Chu Trúc Thanh nghe thấy trên mặt mình có vết bẩn, liền không cử động, lúc Lâm Kiệt chạm vào mặt mình, trong lòng có hơi ngại ngùng.

Lúc Lâm Kiệt chạm vào mặt của Chu Trúc Thanh, nhận ra khuôn mặt cô trở nên đỏ ửng, bây giờ xem ra so với khuôn mặt lạnh lùng thường ngày càng thêm tươi đẹp.

Lúc Chu Trúc Thanh không đề phòng, hắn dùng tốc độ nhanh hôn về môi của cô.

Đồng tử Chu Trúc Thanh mở to, vẫn chưa kịp phản kháng, Lâm Kiệt đã rời khỏi môi cô.

Lâm Kiệt chép miệng, cảm giác không tệ, nhìn khuôn mặt xấu hổ giận dữ của Chu Trúc Thanh, nói một câu: "Đây coi như là tạ lễ của cô cho ta".

Nói xong Lâm Kiệt liền đi ra ngoài.

Ngươi, Chu Trúc Thanh vừa định nói vô liêm sỉ, lời đến miệng vẫn chưa kịp nói, ai biết Lâm Kiệt đã mở cửa, đóng cửa rồi đi ra ngoài.

Lúc này Chu Trúc Thanh đã giận dữ trong lòng, vừa xấu hổ, còn có chút vui vẻ.

Cả người vẫn đứng ngơ ngác ở chỗ cũ, cô nghĩ một hồi lâu, hừ lạnh một tiếng, liền ngồi xếp bằng trên giường tu luyện.

Vốn vì bị Lâm Kiệt hôn, còn cướp đi nụ hôn đầu của cô, trong lòng cô trở nên bất ổn.

Nhưng vừa tu luyện, cô phát hiện tốc độ tu luyện của mình quả nhiên nhanh hơn bình thường, vậy thì từng ngày tích lũy, trị số càng lớn.

Có một số người vốn là thiên tài, giống Chu Trúc Thanh tu luyện ban đầu không chậm, bây giờ có sự gia tăng 10%, hoặc là đêm nay có thể đột phá đến hồn lực cấp hai tám.

Chu Trúc Thanh rất vui trong lòng, chỉ cần thực lực trở nên mạnh mẽ, cô mới có thể chống lại gia tộc máu lạnh kia, chỉ là vừa nghĩ đến Lâm Kiệt, tâm tư vốn ổn định lại có hơi bấn loạn.

"Tên hỗn đãn này, lại cướp đi nụ hôn đầu của mình".



Lúc Lâm Kiệt về phòng của mình, sờ lên môi, nói nỉ non: "Cảm giác, không tệ".

Lâm Kiệt tắm qua loa, lại bắt đầu tu luyện một ngày, tôi luyện thân thể.

Về việc ngủ, đối với người có thể tới tu luyện hồi phục sinh lực mà nói, bình thường đều ngủ ít.

Cả đêm không nói gì, thời gian lặng lẽ trôi qua.

"Ta tên Tiểu Vũ, ngươi nói xem chúng ta có quen nhau không?"

Lâm Kiệt cũng không ngờ lại bị cô nhận ra nhanh như vậy. Đường Tam không nhận ra mình, vậy mà lại bị con thỏ nhỏ nhà ngươi nhận ra.

"Xin chào, Tiểu Vũ, đã lâu không gặp, ha ~ ha," Lâm Kiệt cười nhẹ nói.

Lúc này, Đường Tam quay đầu nhìn về phía Tiểu Vũ, dịu dàng hỏi: “Tiểu Vũ, các người quen nhau sao?”

Tiểu Vũ nhìn Đường Tam, sau đó lại nhìn Lâm Kiệt.

"Anh Tam, lẽ nào quên Lâm Kiệt rồi sao?"

Lâm Kiệt sao? Đường Tam suy nghĩ một chút, cuối cùng nhớ ra, hình như khi anh ta còn nhỏ, có một người tên là Lâm Kiệt đến, muốn bái sư phụ làm sư, nhưng sau đó bị từ chối rồi, không lâu sau đó hắn liền rời đi.

Lúc này, Lâm Kiệt nhìn về phía Đường Tam, chào hỏi Đường Tam.

"Đường Tam huynh, thật sự là đã lâu không gặp."

"Thì ra là Lâm Kiệt huynh đệ, thực sự là đã lâu không gặp." Đường Tam cười nhạt nói.

Lúc này, Đới Mộc Bạch có chút khác thường, nhìn về phía Lâm Kiệt và Đường Tam.

"Các người biết nhau."

"Tôi và Lâm Kiệt huynh đệ quen nhau khi còn nhỏ, từng học cùng học viện, nhưng không lâu cậu ấy liền rời đi rồi."

Đới Mộc Bạch nói: "Thì ra là thế."

Lúc này, Tiểu Vũ nhìn Lâm Kiệt, trong mắt cô dường như có một ánh lửa.