Chương 19: Kịch Đấu 2

Ôi trời, Triệu Vô Cực lại tàn ác như vậy, tiên sư nhà ông ta, mình còn không nỡ, ông ta lại làm trật khớp hai tay của cô, không tài nào chịu đựng nổi.

Trên mặt Lâm Kiệt có hơi lạnh lẽo.

Nhẹ nhàng nói với Trữ Vinh Vinh ở bên cạnh: "Phiền cô chăm sóc cô ấy".

Mà lúc này Đới Mộc Bạch nhìn Lâm Kiệt bước ra, sắc mặt Đới Mộc Bạch cũng mang vẻ lạnh lùng, vừa nãy anh ta muốn đón lấy Chu Trúc Thanh, ai biết bị Lâm Kiệt đoạt trước, vốn dĩ nhìn Lâm Kiệt hơi khó chịu, bây giờ lại càng không thuận mắt.

Tiểu Vũ và Đường Tam đều nhận ra Chu Trúc Thanh hôn mê, cũng dừng tay, nhích lại gần hỏi: "Cô ấy không sao chứ."

Lâm Kiệt bớt vẻ lạnh lùng trên mặt, nói với Tiểu Vũ và Đường Tam: "Không sao, cánh tay trật khớp mà thôi, đợi lát nữa đón về là ổn".

Lâm Kiệt nhìn Tiểu Vũ và Đường Tam lại muốn ra tay, liền nói: "Hai người giúp ta chăm sóc cô ấy, ta tự mình đến chiếu cố ông ta".

Tiểu Vũ cho rằng hắn phô trương thanh thế, giọng điệu có hơi nghi ngờ nói.

"Ngươi chắc chắn một mình được".

Lâm Kiệt quay đầu nhìn cây nhang còn cháy một nửa trên mặt đất, quả quyết với Tiểu Vũ và Đường Tam, “Ngươi qua đó giúp ta chăm sóc cô ấy là được”.

Đường Tam nháy mắt ra hiệu Tiểu Vũ, kéo tay Tiểu Vũ, khẽ lắc đầu.

Tiểu Vũ dường như hiểu ý của cậu ta, nói với Lâm Kiệt: "Được thôi, vậy ngươi cẩn thận chút".

Lâm Kiệt gọi về phía Trữ Vinh Vinh, Trữ Vinh Vinh hiểu ý lập tức.

"Thất Bảo Hữu Danh, nhị viết: Tốc"

Trên người Lâm Kiệt lấp lóe màu sắc, mà sau đó liền có một tầng áo khoác tia chớp màu trắng xanh nhanh chóng bám vào bề mặt cơ thể, hình thức lôi độn , mở ra.

Mặc dù Lâm Kiệt vì muốn trút giận cho Chu Trúc Thanh, nhiều hơn hết là muốn kiểm tra một chút thực lực cơ bản của bản thân, dù sao chưa từng đánh qua Hồn Thánh.



Triệu Vô Vực nhìn thấy tốc độ nhanh chóng của Lâm Kiệt lóe qua, giọng điệu có hơi nghiêm túc, tiểu tử ngươi không cho rằng một mình ngươi có thể kiên trì thời gian nửa nén hương chứ.

Đới Mộc Bạch cũng nhìn Lâm Kiệt lại dám một mình đi khiêu chiến sư phụ Triệu, khinh thường nói: "Một Hồn Tôn lại đơn đấu với Hồn Thánh, thật sự không tự lượng sức mình".

Trữ Vinh Vinh nghe thấy Đới Mộc Bạch nói vậy với Lâm Kiệt, liền phản bác: "Ngược lại ta cảm thấy Lâm Kiệt rất ngầu, còn rất có trách nhiệm". Nói xong còn không quên nhìn Chu Trúc Thanh.

Đường Tam ở một bên ừm một tiếng, cũng không biết cậu ta đang ừ cái gì.

Nhìn thấy Lâm Kiệt sử dụng tốc độ cực nhanh hiện lên, trong nháy mắt đến trước người Triệu Vô Cực, lôi ảnh trong tay lấp lóe, nói với Triệu Vô Cực: "Cẩn thận".

Triệu Vô Cực ngược lại thật không ngờ rằng tiểu tử lại nhắc nhở mình cẩn thận, nhưng dựa vào một chút hồn lực của hắn muốn làm hại mình, có thể sao.

“Tiểu tử, đến đây". Triệu Vô Cực lớn tiếng nói.

Lôi điện trong tay Lâm Kiệt không ngừng hội tụ, cuối cùng hình thành một phong mang màu trắng xanh, không trung dường như bỏ lại âm thanh của hàng nghìn con chim.

Thiên điểu, cứ cách nhiều ngày Lâm Kiệt lại sử dụng, hắn muốn thử xem có thể làm hại đến Hồn Thánh Triệu Vô Cực này không.

Tốc độ Lâm Kiệt lại tăng nhanh, vốn dĩ tốc độ cực nhanh, để lại từng tầng thân ảnh trong không trung.

Đường Tam ở bên cạnh nhìn tầng thân ảnh này, miệng lẩm bẩm nói: "Không ngờ rằng tốc độ của hắn lại nhanh như thế, không biết so với Quỷ Ảnh Mê Tung của mình có giống không”.

Tiểu Vũ bị thương cũng không ngờ tới, tên khốn nạn lúc nhỏ khi dễ mình, tốc độ lại nhanh như vậy, cho dù Hồn Sư hệ Mẫn Công như Chu Trúc Thanh cũng không bằng.

Đới Mộc Bạch nhếch miệng, hừ một tiếng.

Bây giờ tay phải Lâm Kiệt nhanh chóng đâm tới ngực Triệu Vô Cực.

Triệu Vô Cực nhận ra mình tránh không kịp, nhanh chóng nghiêng người sang, Bất Động Minh Vương chân thân đã phát động.

Lâm Kiệt nhìn thấy Triệu Vô Cực nghiêng người sang, tay phải không kịp rút về liền tăng cường độ muốn đâm tới, chỉ là phương hướng trật một chút, vừa hay trúng phía sau lưng của Triệu Vô Cực.

"Xì xì". Giống như âm thanh va chạm của kim loại phát ra.



Vì độ thuần thục thiên điểu của Lâm Kiệt rất cao, có thể nói như cánh tay sai khiến, hơn nữa hắn đã sử dụng cường độ lớn nhất, dưới hai lớp biên độ tăng trưởng của hình thức lôi độn, tay của Lâm Kiệt xuất từng tơ máu.

Không phải máu của Lâm Kiệt, mà là máu sau lưng Triệu Vô Cực.

Không sai, Triệu Vô Cực bị thương rồi, chẳng trách ông ta chủ quan không hết sức ứng phó.

Triệu Vô Cực sờ lên sau lưng mình, tay đưa ra, nhìn thấy từng vết máu trong tay, sau lưng liền tê dại.

Ông ta có hơi tức giận gọi Lâm Kiệt: "Tiểu tử, ngươi chọc giận ta rồi".

Mọi người ở bên cạnh cũng không ngờ rằng Triệu Vô Cực bị thương, trên mặt mang vẻ kinh ngạc.

Lâm Kiệt nhếch miệng, lạnh nhạt nói: "Ta vừa bắt đầu đã từng nói với ngươi, nói ngươi cẩn thận, ngươi không nghe mà thôi".

Triệu Vô Cực thấy vẻ mặt không nghiêm túc của Lâm Kiệt, cũng không nhiều lời, trực tiếp động thủ.

"Hồn kĩ thứ ba, tăng trọng lượng... “Triệu Vô Cực hô lên.

Lần này xem ngươi còn chạy nơi đâu.

Lâm Kiệt hiển nhiên cảm thấy thân thể của mình chìm xuống, nhưng sức nặng này không làm khó được Lâm Kiệt.

Lâm Kiệt bình thường trong tu luyện, đều quen mặc quần áo tăng trọng và đồ vật vác nặng, cho dù lúc không tu luyện cũng sẽ mang, mà hắn đã dành số tiền rất lớn để thợ rèn trong thành Thiên Đấu chế tạo ra những vật dụng vác nặng này, bây giờ trên người hắn còn có hai vật nặng cột trên chân, bình thường từ bên ngoài nhìn vào không rõ, làm thế này chỉ vì để thân thể của mình luyện thành thói quen, vì như vậy hắn mới có thể trở nên mạnh mẽ.

Lâm Kiệt nhanh chóng vọt đến bên cạnh, tốc độ là ưu thế của Lâm Kiệt, Lâm Kiệt tự tin, dựa vào cơ thể to lớn của Triệu Vô Cực không thể đuổi kịp mình.

Chỉ là bây giờ tốc độ của Lâm Kiệt hiển nhiên so với vừa nãy chậm đi rất nhiều.

"Nhóc con, ngươi cho rằng ngươi chạy được sao". Bàn tay như quạt hương của Triệu Vô Cực vung tới Lâm Kiệt

Trong nháy mắt Lâm Kiệt phản ứng lại, đầu cúi thấp, hai chân khẽ gập.