Chương 21: Tôi Luyện Lần Nữa 1

Nghe thấy lời uy hϊếp của Đới Mộc Bạch, Lâm Kiệt suýt chút nữa cười tại chỗ.

Đe dọa ông đây, ông đây là người mà ngươi cũng có thể đe dọa sao. Lúc đó, Lâm Kiệt thực sự muốn dạy dỗ Đới Mộc Bạch để khiến cho anh ta sợ hãi.

Nhưng nghĩ lại, quan hệ của mình và Chu Trúc Thanh gần đây như thế nào, có ảnh hưởng gì đến Đới Mộc Bạch chứ? Được rồi, mặc dù Chu Trúc Thanh là vị hôn thê của Đới Mộc Bạch ngươi, tạm thời coi là vậy.

Nhưng liên quan gì đến Lâm Kiệt ta? Chưa nghe nói qua câu “chỉ cần không ngừng cố gắng, thì không có góc tường nào là không thể đào được” sao?

Hơn nữa, Đới Mộc Bạch ngươi còn không được tính là “góc tường”, thứ phế vật bỏ mặc người khác tự mình bỏ chạy như ngươi có tư cách gì nói những lời như vậy với ta, đúng vậy, trong mắt Lâm Kiệt, Đới Mộc Bạch là một phế vật.

Cuối cùng, Lâm Kiệt phớt lờ anh ta, rồi đóng sầm cửa phòng lại.

Hắn đi vào phòng, không gian bên trong không lớn lắm, có hai cái giường rộng chừng 1.2 mét, gần cửa sổ đặt một cái bàn, bởi vì số người có hạn. Lâm Kiết ở một mình, nhưng cũng tiện hơn một chút.

Lâm Kiệt ngồi ở bên giường khoanh chân tu luyện, khôi phục hồn lực. Một lúc sau, bên ngoài sắc trời có chút âm u.

Trong lòng Lâm Kiệt đang nghĩ lúc này có nên đi gặp Chu Trúc Thanh để làm sâu thêm mối quan hệ giữa hai người hay không. Hôm nay hắn ôm cô, cô không phản kháng, mặc cho hắn ôm. Hơn nữa, vừa rồi Đới Mộc Bạch dám uy hϊếp hắn không được đến gần cô, vừa nghĩ đến đây, Lâm Kiệt liền cảm thấy hơi tức giận.

Hắn không tu luyện nữa, đi ra ngoài. Lúc này sắc trời đã hơi tối.

Lâm Kiệt bước nhanh trong Học viện Sử Lai Khắc. Dựa theo trí nhớ ngày hôm nay, hắn rất nhanh liền đi tới cửa phòng của Chu Trúc Thanh, ngẩng đầu nhìn về phía phòng của Trữ Vinh Vinh và Tiểu Vũ cách đó không xa.

Hắn giơ tay gõ cửa phòng của Chu Trúc Thanh ~ cốc cốc cốc, mà không nói gì.



Chu Trúc Thanh đang tu luyện trong phòng, nghe thấy tiếng gõ cửa liền đứng dậy đi ra ngoài, mở cửa thì thấy Lâm Kiệt.

"Lâm Kiệt, sao lại là ngươi."

Hiện tại cũng đã muộn, Chu Trúc Thanh vốn tưởng rằng sẽ là Tiểu Vũ hoặc Trữ Vinh Vinh, nhưng cô không ngờ rằng đó là Lâm Kiệt.

Lâm Kiệt nhìn thấy Chu Trúc Thanh đứng trước cửa như thể không có ý định cho hắn vào, vì vậy hắn đi về phía trước, lập tức mở cửa và tự mình bước vào.

Chu Trúc Thanh còn chưa kịp nói gì, hắn lại đóng cửa lại, đi tới bên giường ngồi xuống.

Ký túc xá nơi này bài trí cũng không khác bên hắn, đều tương đối đơn giản, nhưng lại có chút giống những khách sạn ở kiếp trước. Có phải Học viện Sử Lai Khắc bình thường không có tiền không?

Chu Trúc Thanh thấy Lâm Kiệt không nói lời nào liền đi vào, ngồi trên giường của mình, cô đi tới, khẽ hừ một tiếng, nói: "Đây là ký túc xá nữ, ngươi đến đây làm gì?"

"Ta có chút lo lắng cho cô. Hôm nay cô bị thương, cho nên muốn tới xem một chút," Nhưng Lâm Kiệt thật sự chỉ là nhớ cô thôi sao?

"Ta không sao."

"Nếu không sao, thì hiện tại để ta giúp cô tôi luyện thân thể vậy. Hôm nay cô chiến đấu với Triệu Vô Cực, hiệu quả tôi luyện sau trận chiến sẽ tốt hơn lúc bình thường, hơn nữa, tôi luyện nhất định phải kiên trì."

Chu Trúc Thanh nghe thấy Lâm Kiệt nói giúp mình tôi luyện cơ thể, thì liền nghĩ đến dáng vẻ hắn ôm cô trong khách sạn ngày hôm qua, khuôn mặt thẹn thùng hơi đỏ lên.

Nhưng khi nghe đến trận chiến với Triệu Vô Cực, bởi vì thực lực bản thân quá yếu, nên bị đánh gục, cô liền nghiến răng nghiến lợi, ừ một tiếng.

Chỉ thấy Chu Trúc Thanh sột soạt cởi bỏ quần áo bên ngoài, chỉ để lại quần áσ ɭóŧ bao lấy cơ thể trắng như tuyết quyến rũ của cô, có lẽ là do trước lạ sau quen đi, cô đã thoải mái hơn rất nhiều, cũng không bảo Lâm Kiệt nhắm mắt lại.



Mắt Lâm Kiệt nhìn chằm chằm vào cơ thể quyến rũ đang đi về phía mình, trong lòng hắn không yên.

Đương nhiên, lúc này vẻ mặt của Lâm Kiệt vẫn là nghiêm túc, Lâm Kiệt sẽ không thừa nhận mình suy nghĩ lung tung.

Chu Trúc Thanh ngồi trên giường, quay lưng về phía Lâm Kiệt, phát hiện Lâm Kiệt còn chưa bắt đầu, liền nhẹ giọng nói: "Có thể bắt đầu chưa?"

Lâm Kiệt còn đang nghĩ linh tinh liền tỉnh táo lại, cũng không nói gì.

Lâm Kiệt giơ hai tay lên, trên tay nhanh chóng được bao phủ bằng một tầng Hồn lực Lôi Điện, ấn lên lưng Chu Trúc Thanh.

Chu Trúc Thanh lại cảm thấy cơ thể mình bắt đầu tê liệt.

Lâm Kiệt tăng cường truyền Lôi Điện, Lôi Điện tự do bay lượn trong cơ thể Chu Trúc Thanh, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng răng rắc.

Lúc này, bởi vì thân thể Chu Trúc Thanh đột nhiên từ tê dại biến thành có chút đau, trong miệng cô phát ra vài tiếng rêи ɾỉ. Nếu không phải cô chống cự nhịn xuống, thì có lẽ càng rêи ɾỉ nhiều hơn.

Cứ tiếp tục như vậy, hơn nửa giờ trôi qua, trên mặt Chu Trúc Thanh xuất hiện từng giọt mồ hôi, thân thể rõ ràng cảm thấy có chút không chống đỡ nổi.

Lâm Kiệt dường như cũng nhận ra dáng vẻ sắp không trụ nổi của Chu Trúc Thanh, vì vậy hắn nhanh chóng rút lại sức mạnh, thu lại Lôi Điện đang lang thang trong cơ thể Chu Trúc Thanh.

Ngay khi Lâm Kiệt thu tay về, Chu Trúc Thanh liền ngã vào vòng tay của Lâm Kiệt.

Về việc tại sao Chu Trúc Thanh lại ngã vào vòng tay của Lâm Kiệt, thì điều đó có liên quan đến việc Lâm Kiệt kiểm soát Lôi Điện.