Chương 49: Đánh Đới Mộc Bạch 2

Thật ra đây là một loại phương pháp vận động rèn luyện bình thường của Lâm Kiệt, tương đương với nhảy ngang qua lại, chính là từ bên trái nhảy đến qua bên phải, rồi lại từ bên phải nhảy qua bên trái, rèn luyện khả năng phản ứng và khả năng bạo phát trong nháy mắt của ngươi, nhưng mà khi tốc độ nhanh đến mức tận cùng, mắt thường sẽ không theo kịp được động tác, chỉ nghĩ là hắn ở tại chỗ không nhúc nhích.

Giống như Lâm Kiệt, ánh mắt của mọi người không theo kịp tốc độ của hắn, chỉ cho rằng hắn đang đứng ở tại chỗ né tránh công kích của Đới Mộc Bạch, trong lòng rất là kinh ngạc.

Lâm Kiệt quay đầu lại nhìn Đới Mộc Bạch, cười nói: "Có vẻ ngươi không được lắm."

Đới Mộc Bạch nghe Lâm Kiệt cười nhạo, lửa giận trong lòng bùng lên, hồn lực trên người bắt đầu khởi động, tiếp theo cơ bắp thân thể bành trướng, trên làn da xuất hiện vằn màu đen, trực tiếp sử dụng hồn kĩ thứ ba, Bạch Hổ Kim Cương Biến —— Biến thân trong thời gian nửa giờ, lực chống đỡ đối với trạng thái dị thường, cùng với lực công kích, lực phòng ngự, sức mạnh đồng thời gia tăng gấp đôi. Kỹ năng tự cường hóa tăng phúc bản thân.

Lâm Kiệt nhìn Đới Mộc Bạch phóng cái kỹ năng cũng mất cả nửa ngày, trong lòng rất là không nói nên lời với cái thế giới này.

Ầm!! Đới Mộc Bạch lại công kích về phía Lâm Kiệt, nhưng lại dùng tới hồn kĩ thứ ba tăng phúc công kích.

Lâm Kiệt đứng nửa ngày rốt cuộc mới thấy Đới Mộc Bạch phát động công kích lần nữa, hắn ngay cả trốn cũng không định trốn.

Chỉ thấy thân thể Lâm Kiệt run lên, cơ bắp trên người căng lên, hồn lực vận chuyển đến tay, giang hai tay đón lấy công kích của Đới Mộc Bạch.

"Ầm!!" Công kích của Đới Mộc Bạch đánh trúng Lâm Kiệt, chẳng qua bị Lâm Kiệt dùng tay tiếp được, thân thể Lâm Kiệt trượt về phía sau bốn năm mét, nhanh chóng ổn định thân thể, Lâm Kiệt đứng lên, lắc lắc cái tay có chút run lên, cười khẽ nói: "Lực đã mạnh chưa? Tay ta có hơi run lên rồi."

Đới Mộc Bạch hư nghe ra Lâm Kiệt đang cười nhạo mình, lại công kích về phía Lâm Kiệt.

Lâm Kiệt thấy Đới Mộc Bạch công kích tới thì không lùi mà tiến, Lôi Điện đã chuẩn bị trong tay từ trước, vào lúc Đới Mộc Bạch đi đến bên người, tốc độ tăng mạnh, bóng dáng lại sử dụng Phản phục hoành khiêu, nháy mắt xuất hiện ở phía sau Đới Mộc Bạch, hai tay tràn ngập Lôi Điện đánh tới sau lưng Đới Mộc Bạch, miệng Lâm Kiệt kêu lên: "Công kích Vôn ~ 100.000 Vôn."

Đúng vậy, đây là công kích Lôi Điện Lâm Kiệt sáng chế ra, Vôn, Lâm Kiệt căn cứ vào độ mạnh yếu chia nó làm 100.000 Vôn, 1 triệu Vôn và 10 triệu Vôn, còn 100 triệu Vôn hiện tại vẫn chưa sáng chế ra.

Chỉ là dù là công kích 100.000 Vôn cũng không phải thứ Đới Mộc Bạch có thể dễ dàng tiếp được, chỉ thấy thân thể Đới Mộc Bạch đột nhiên cứng đờ tại chỗ, không ngừng run rẩy, miệng phát ra tiếng kêu gào, người nháy mắt ngã nhào trên đất.

Ngọc Tiểu Cương thấy thế lập tức kêu ngừng, nhẹ nhàng chạy qua: "Được rồi, dừng tay."



Lâm Kiệt nhìn Đới Mộc Bạch ngã nhào trên đất, lại nghe được Ngọc Tiểu Cương kêu ngừng, cảm thấy đã dạy dỗ Đới Mộc Bạch đủ rồi, liền ngừng tay lại, lúc này, trên người Đới Mộc Bạch bốc lên một trận khói đen, hai mắt khôi phục lại, quỳ rạp xuống đất không ngừng thở.

Lâm Kiệt hơi ngượng ngùng nói với Đới Mộc Bạch: "Thật xin lỗi nha, ta không biết ngươi yếu như vậy, thế mà ngay cả một đòn của ta cũng không chịu nổi." Nói rồi vẻ mặt xin lỗi đi tới chỗ Ngọc Tiểu Cương.

Vẻ mặt hơi ngượng ngùng xua xua tay với Ngọc Tiểu Cương nói: "Đại sư à, ta thật sự không biết anh ta yếu như vậy, anh ta đã là Hồn tôn cấp 37, ta nghĩ anh ta sẽ rất mạnh, ai biết."

Ngọc Tiểu Cương không để ý tới Lâm Kiệt, đi tới chỗ Đới Mộc Bạch, nhẹ nhàng giúp anh ta đứng lên, quan tâm hỏi: "Không sao chứ, Đới Mộc Bạch?"

Đới Mộc Bạch cắn môi, vẻ mặt không cam lòng nói: "Đại sư, ta không sao."

Sau đó Ngọc Tiểu Cương cũng hơi trách cứ Lâm Kiệt ra tay quá nặng, Lâm Kiệt cũng chỉ nói xin lỗi với Đới Mộc Bạch, nói mình ra tay quá nặng, lần sau sẽ chú ý hơn, nhưng mà những lời này ở trong tai Đới Mộc Bạch sao lại có cảm giác như Lâm Kiệt đang châm chọc thực lực của anh ta yếu vậy chứ.

Tiếp theo dưới sự trợ giúp của Áo Tư Tạp, Đới Mộc Bạch đã khôi phục như lúc ban đầu, đương nhiên là vể thương, còn nội tâm của anh ta thì vẫn còn đang tràn ngập lửa giận đây này, với thực lực Hồn tôn cấp 37 của Đới Mộc Bạch anh, thế mà lại đánh không lại Lâm Kiệt mới cấp 32, vả lại bị một đòn đánh bại, có thể nghĩ lúc này tâm trạng của anh ta có thể tốt chỗ nào chứ.

Sau khi khôi phục nhờ xúc xích của Áo Tư Tạp, Đới Mộc Bạch lại đành phải tiếp tục luận bàn với mọi người, chỉ là, vẫn không đánh thắng được Đường Tam, vốn bị Lâm Kiệt đánh bại, trong lòng đã không dễ chịu, hiện tại lại càng thêm khó chịu hơn, tiếp đó lại luận bàn với Mã Hồng Tuấn một chút, sẵn lửa giận trong lòng, Mã Hồng Tuấn liền trở thành nơi trút giận của anh ta.

Lúc sau mọi người bị Ngọc Tiểu Cương dạy một chút, nói này không đúng kia không đúng, mọi người bị phạt cùng chạy bộ, Lâm Kiệt thấy việc này cũng không có ý nghĩa gì, cũng đi theo cùng chạy bộ.

Bởi vì lưng đeo vật nặng, khi thật sự chạy, đám người Đường Tam đều chịu áp lực do việc mang nặng mang đến. Nếu như là chạy bộ bình thường, chạy qua lại chạy trên dưới 6 km đối với bọn họ mà nói không tính là gì cả. Hồn lực cải tạo thân thể khiến cho bọn họ có được thể năng mạnh hơn người thường, ngay cả Áo Tư Tạp và Trữ Vinh Vinh là hồn sư hệ phụ trợ cũng không ngoại lệ.

Thể lực của Trữ Vinh Vinh là kém nhất trong mọi người, tuy rằng Áo Tư Tạp cũng là hồn sư hệ phụ trợ, nhưng anh ta đã đột phá cấp 30, có hồn hoàn thứ ba tăng thêm cho các loại thuộc tính, trạng thái tốt hơn một chút so với Trữ Vinh Vinh.

Đối với chút phụ trọng này Lâm Kiệt không thèm để ý chút nào, còn giúp giảm bớt một nửa gánh nặng cho hai hệ phụ trợ Trữ Vinh Vinh, Áo Tư Tạp, Đới Mộc Bạch và Lâm Kiệt có chút đối chọi gay gắt, thấy Lâm Kiệt giảm bớt gánh nặng cho Trữ Vinh Vinh, Áo Tư Tạp, anh ta cũng không chịu yếu thế, cũng cướp lấy một chút của Mã Hồng Tuấn.

Sau đó, giai đoạn huấn luyện thứ nhất xem như đã xong, về phần có đạt tới hiệu quả như trong lòng Ngọc Tiểu Cương hay không, Lâm Kiệt không biết, nhưng mà hiệu quả mà Lâm Kiệt mong muốn xem như đã thật sự đạt tới, quan hệ giữa Lâm Kiệt và bọn Đường Tam đã kéo gần một đoạn lớn, gần như là đã xưng huynh gọi đệ với nhau.